Tô Quân ngây ngẩn cả người, cậu ta vốn nghĩ rằng việc đe dọa Trần Thanh Xuyên sẽ có hiệu quả, nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại kết thúc như thế này.
"Tôi, tôi thực sự sẽ đến gặp chị tôi để cáo trạng đấy. Tôi sẽ khiến chị ấy hận anh đến mức giữa hai người không còn cơ hội nào nữa!"
Trần Thanh Xuyên không thèm để ý tới Tô Quân, chỉ cúi đầu chỉnh lý tài liệu.
Thấy anh cư xử như vậy, Tô Quân tức giận quay đầu bỏ đi: "Anh cứ chờ đó, sẽ có lúc anh phải khóc thôi!!!"
Thấy Tô Quân tức giận bỏ đi, Trần Thanh Xuyên im lặng một lúc rồi tiếp tục duyệt tài liệu.
Anh biết rằng Tô Quân chắc chắn sẽ châm ngòi ly gián, nhưng liệu cậu ta có thể khiêu khích thành công hay không thì phải tùy thuộc vào Tô Tuyết...
Mang theo sự tức giận trong lòng, Tô Quân rời khỏi Tập đoàn Đại Minh và ngay lập tức liên lạc với Tô Tuyết.
Tô Tuyết đã lâu không gặp Tô Quân, cô khá vui khi nghe em trai cô liên lạc với cô để hẹn gặp ở quán cà phê.
Sau khi lái xe đến quán cà phê đã hẹn, Tô Tuyết nhìn thấy Tô Quân.
Khi cô đang vui vẻ chuẩn bị chào hỏi thì đã thấy Tô Quân nói với vẻ mặt đau khổ.
"Chị ơi, em đã bị tên họ Trần đó đối xử tệ bạc. Anh ta không phải con người mà. Chị xem trước mặt chị thì bày ra dáng vẻ hòa thuận, nhưng sau lưng lại dùng đủ thứ thủ đoạn bẩn thỉu. Chị không biết đâu, em bị mấy tên xã hội đen giam cầm, chị xem bọn côn đồ đó đánh em đi, đúng là sự tra tấn vô nhân đạo mà..."
Vừa khóc, Tô Quân vừa cởi áo, để lộ những vết bầm tím trên người.
Cậu ta có vết bầm tím trên người, và đúng là bị người phụ nữ mặc sườn xám đánh, nhưng cậu ta sẽ không nói tại sao mình bị đánh, cậu ta chỉ nói là Trần Thanh Xuyên trả thù cậu ta: "Chị nhìn đi, ngoài mặt thì tên họ Trần đó giả vờ không so đo gì cả, nhưng trong lòng anh ta rất để tâm tính toán đấy.”
"Anh ta là một tên cặn bã, một tên cặn bã đặc biệt nham hiểm. Anh ta giả vờ là một người dĩ hòa vi quý trước mặt chị, nhưng sau lưng lại tra tấn hành hạ em! May là em mệnh tốt nên mới trốn thoát được, nếu không tốt thì sẽ tiếp tục bị bọn chúng đánh cho chết tươi thôi!"
"Hơn nữa bây giờ anh ta chỉ nhắm vào em. Nếu sau khi nhắm vào em thì anh ta chuyển qua nhắm vào mẹ thì phải làm sao chứ, chị..."
Tô Quân không phân biệt trắng đen, đổ hết chậu phân lên đầu Trần Thanh Xuyên.
Chậu phân này khiến Tô Tuyết tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Tô Quân nói dối, nhưng những vết thương trên người Tô Quân là sự thật, phải không? Ngoài ra, tại sao Tô Quân lại phải đổ oan cho Trần Thanh Xuyên làm gì chứ, sao không đi đổ oan cho người khác? Nhất là nghĩ đến thái độ của Trần Thanh Xuyên đối với bản thân, Tô Tuyết càng cảm thấy Trần Thanh Xuyên có thể đang báo thù, bên này đùa giỡn tình cảm của cô, bên kia bắt nạt gia đình cô, để trả thù cho những gì đã xảy ra trong ba năm bị nhạo báng đó!
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, lại còn có Tô Quân không ngừng khóc bên cạnh, Tô Tuyết cuối cùng cũng bùng nổ!
"Em về nhà dưỡng thương cho tốt đi, chị sẽ đi gặp Trần Thanh Xuyên, chuyện hôm nay chị phải giải quyết rõ ràng với anh ta!!!"
Nhìn Tô Tuyết phẫn nộ, trên mặt Tô Quân tuy rất buồn nhưng trong lòng lại đang rất đắc ý.
"Trần Thanh Xuyên, để xem anh đắc ý được bao lâu, để xem chị gái tôi chỉnh đốn anh thế nào!"
...
Sau khi đưa Tô Quân về nhà, Tô Tuyết lái xe đến tập đoàn Đại Minh.
Hai chị em đều có một tật xấu, khi Ngô Thiến Thiến đang báo cáo, họ đều trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Điều khác biệt là Tô Quân đã cầu xin sự thương xót sau khi xông vào cửa, còn Tô Tuyết thì lại hùng hổ khiển trách sau khi xông vào…
"Trần Thanh Xuyên, anh là đồ không biết xấu hổ!"
"Trong ba năm qua, chúng tôi có lỗi với anh, nhưng anh có gì thì cứ nói, ấm ức bất bình thì cứ nói hết ra, thế mà anh lại dùng những phương thức đê hèn sau lưng, một bên thì đùa giỡn với tình cảm của tôi, một bên thì lại bắt nạt em trai tôi, anh đúng là đồ cặn bã mà!"
"Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau, tôi, Tô Tuyết, sẽ không liên quan gì đến anh nữa, tôi sẽ không bao giờ bị anh thao túng đùa giỡn nữa, anh đi chết đi!"
Bỏ lại lời khiển trách, Tô Tuyết hậm hực lao ra khỏi văn phòng, mang theo niềm kiêu hãnh và sự bướng bỉnh vô song của mình.
Từ đầu đến cuối, Trần Thanh Xuyên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bóng dáng của cô dần khuất xa.
Tô Tuyết rời đi, Ngô Thiến Thiến có chút xấu hổ đứng trước cửa, cô ấy có thể nghe ra đại khái câu chuyện.
Nhưng cô ấy chắc chắn Trần Thanh Xuyên nhất định không phải loại người mà Tô Tuyết nói, vì vậy cô ấy nói: "Sếp Trần, tôi đi khuyên nhủ cô ấy nhé?"
Trần Thanh Xuyên lắc đầu: "Không cần đâu, không cần khuyên nhủ cô ấy, cô ấy còn ngốc hơn cả đứa trẻ."
Ngô Thiến Thiến không hiểu, nhưng Trần Thanh Xuyên đã nói với cô ấy: "Cô ấy đã phát triển tính cách kiêu hãnh từ khi còn là một đứa trẻ. Sự kiêu hãnh này khiến cô ấy trở nên kiêu căng ngạo mạn và khiến cô ấy suy nghĩ về các vấn đề theo quan điểm của bản thân, luôn coi bản thân là trung tâm, loại kiêu hãnh này càng khiến lòng tin của cô ấy trở nên mù quáng. Nhưng cô ấy không ngốc, cô ấy sẽ sớm hiểu ra thôi, đừng khuyên nhủ gì cả, cô cứ làm việc đi!"
Với một cái phẩy tay, Trần Thanh Xuyên đã đuổi Ngô Thiến Thiến đii làm việc.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Anh hiểu lòng kiêu hãnh của Tô Tuyết và biết Tô Tuyết nhất định sẽ bị hủy hoại bởi lòng kiêu hãnh mù quáng này, vì vậy anh muốn đánh cô ra nhiều mảnh. Nếu không làm điều này, Tô Tuyết sẽ luôn sống trong vòng hối hận về những gì mình đã làm, sau đó sẽ cứ phải lặp lại vòng tuần hoàn này.
Cũng giống như trước đây, cô đã từng vì hiểu lầm mù quáng về Trần Thanh Xuyên một lần, sau khi biết mình đã hiểu lầm thì cô rất hối hận, nhưng sau khi hối hận, cũng sẽ không làm chậm trễ việc cô tiếp tục hiểu lầm, rồi lại hối hận, mọi chuyện sẽ không bao giờ chấm dứt.
Tất nhiên, tính khí tốt của Trần Thanh Xuyên cũng có giới hạn, anh sẽ không năm lần bảy lượt bị người ta coi lòng tốt của mình thành lòng lang dạ sói.
"Tô Tuyết, nếu cô muốn hối hận thì sẽ phát hiện khó hơn lần trước nhiều đấy.”
...
Sau khi rời khỏi tập đoàn Đại Minh, Tô Tuyết trở về nơi ở của mình với Trần Thanh Xuyên, thu dọn đồ đạc và rời đi.
Bây giờ cô đã hoàn toàn suy sụp, cô sẽ không ở lại làm thư ký đời sống cho Trần Thanh Xuyên nữa, không bao giờ!
Sau khi lấy đồ của cô và lái xe đi, Tô Tuyết trở về nhà của cô.
Mở cửa bước vào nhà, cô định gọi Tô Quân xuống nhà lấy đồ, còn cô quyết định tự mình đến công ty.
Nhưng vừa mở miệng nói, cô đã nghe thấy Tô Quân đang mỉm cười đắc ý trong phòng sách.
"Mẹ, mẹ không biết đâu, khi chị con nghe được lời con nói, chị ấy tức giận đến thẳng chỗ Trần Thanh Xuyên để đối chất với anh ta. Con có thể đảm bảo lần này Trần Thanh Xuyên nhất định sẽ không thể chịu nổi đâu!"
Chu Ngọc Hồng nói: "Chị con nhất định là rất thương con, đây không phải vấn đề, vấn đề là con có nghĩ tới, ngộ nhỡ chị con và Trần Thanh Xuyên đổ vỡ, con sẽ đi đâu để tìm một người anh rể có bản lĩnh như vậy chứ?"
"Hơn nữa, theo như những gì con vừa nói, Trần Thanh Xuyên cũng không chỉnh đốn con, chẳng qua chỉ là tìm người trói con để dạy dỗ con thôi, những người đso còn cho con rèn luyện thân thể, còn dạy con cách đối nhân xử thế, rõ ràng là tốt cho con mà?”
Tô Quân không vui nói: "Tốt cái gì chứ? Nếu anh ta thực sự tốt với con, anh ta cho con mười triệu tám triệu, nuôi con cả đời không phải là được rồi sao?”
"Về phần chị gái, con mới không lo lắng đâu. Tại sao Trần Thanh Xuyên đối tốt với con, còn không phải để lấy lòng chị con sao? Vì vậy, trong lòng anh ta có chị con, nhất định sẽ không vì chuyện này mà đổ vỡ với chị đâu. Ngược lại, bởi vì chị gái đến tận cửa tìm nên anh ta sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó sẽ đối xử tốt với con hơn, cho con tiền để nịnh nọt lấy lòng.”
"Đây là chiến lược tận dụng sức mạnh của con đấy, thế nào, lợi hại lắm phải không?"
Tô Quân vẫn còn đang đắc ý hả hê, Tô Tuyết ở dưới lầu thì sắc mặt đã tái mét rồi.
Cuối cùng cô cũng hiểu, cô lại bị chính em trai của mình lừa nữa rồi!
Từ đầu đến cuối, Trần Thanh Xuyên đều muốn tốt cho cô và em trai cô, nhưng cô lại nhẹ dạ cả tin nghe lời một chiều của Tô Quân, nhẹ dạ tin Tô Quân bị Trần Thanh Xuyên hãm hại, còn cô lại ngu ngốc xông tới chỗ Trần Thanh Xuyên mắng chửi anh một trận.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tuyết tràn đầy tức giận…
"Tô Quân, cút xuống đây!!!"