Rể Hổ Hào Môn

Chương 116




“Ô, hóa ra là sếp Trần, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lôi Quang Diệu thể hiện sự khách sáo, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc khách sáo mà thôi, còn về thân phận của Trần Thanh Xuyên, anh ta đương nhiên chẳng hề để tâm, điều này cũng không khó nhận biết qua những lời nói tiếp theo của anh ta: “Nhưng mà tôi không rõ, sếp Trần dựa vào cái gì mà khiến công ty chúng tôi phá sản?”

“Về ngành sản xuất, chúng tôi và quý công ty anh đây chưa từng có xung đột; về mặt quan hệ, chúng tôi và quý công ty anh đây cũng sàn sàn ngang nhau, còn về nguồn lực tài chính, chúng tôi và quý công ty cũng chẳng khác biệt mấy. Vậy thì sếp Trần nói muốn để chi nhánh công ty bên tôi phá sản, tôi thấy cũng đâu đáng tin lắm nhỉ?”

Thật điên rồ, đối với người khác có thể công ty anh là con quái vật khổng lồ, nhưng dưới cái nhìn của Lôi Quang Diêu thì cũng chỉ như nhau cả.

Và dường như theo góc nhìn của anh ta, địa vị của anh ta và Trần Thanh Xuyên là ngang hàng như nhau. Mà đã là ngang hàng rồi, thì anh ta tất nhiên không cần phải sợ.

Mà đối diện với vấn đề của Lôi Quang Diệu đưa ra, Trần Thanh Xuyên chỉ có một đáp án: “Anh cứ thử phong sát trước đi, chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Lôi Quang Diệu không nói lời nào, chỉ cười cười nhìn Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh Xuyên cũng không nói gì khác, nghênh ngang đối diện ánh mắt của Lôi Quang Diệu.

Hai gã khổng lồ bỗng nảy sinh va chạm vào giờ phút này, đây thực sự là một việc rất nghiêm trọng.

Nhưng cuối cùng, người mở miệng trước vẫn là Lôi Quang Diệu: “Sếp Trần đây đúng thật là thích nói giỡn, chi bằng chúng ta tìm một chỗ uống trà, vừa uống vừa nói chuyện.”

Anh ta không dám phát sinh va chạm với tập đoàn Đại Minh, phải biết rằng, cái gọi là ngang hàng trong mắt anh ta, chỉ là chi nhánh công ty trong nước của Âm Nhạc Thiên Lôi, và tỷ lệ chi nhánh tỉnh tập đoàn Đại Minh người ta giảm bớt mới được coi là ngang hàng. Nếu thật sự xảy ra va chạm, huy động toàn bộ tập đoàn Đại Minh, một gã thương mại ác bá khổng lồ, thì đến mười mấy cái tổng bộ Âm Nhạc Thiên Lôi cũng không đấu lại nổi!

Cho nên trận này, anh ta không có khả năng ra trận, mà cũng không dám ra trận, chỉ có thể nói.

Mà phòng làm việc của Hàn Thái đương nhiên không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện, cho nên Trần Thanh Xuyên cũng lập tức chấp nhận lời mời của Lôi Quang Diệu.

Hàn Thái không đi cùng họ, Lôi Quang Diệu ngồi lên xe rồi tài xế chạy đi trước, mà Trần Thanh Xuyên chở Mạc Tiểu Vũ đi theo phía sau.

Hai chiếc xe một trước một sau, cuối cùng là đỗ lại trước một quán trà có nét cổ xưa.

Trần Thanh Xuyên chưa từng đến quán trà này, nhưng cũng có thể thấy được, quán trà này không phải dạng xoàng.

Sau khi xuống xe, Lôi Quang Diệu lấy ra một tấm card màu vàng, xác minh xong mới có thể bước vào cửa.

Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên và Mạc Tiểu Vũ lại bị chặn ở ngoài: “Thực xin lỗi, không có thẻ hội viên sẽ không được tiếp đón ở đây.”

Lôi Quang Diệu quay đầu lại nhịn, lộ ra nét mặt tươi cười, không nói câu gì.

Trần Thanh Xuyên cũng cười, xem ra Lôi Quang Diệu này thật lòng muốn thấy anh bị chê cười, biết rõ chỗ này không có thẻ không được vào mà anh ta còn không thèm mở miệng nói.

Nhưng cũng không quan trọng, với mấy cái ý định làm khó dễ nho nhỏ này thì, Trần Thanh Xuyên có rất nhiều cách giải quyết.

Ngay sau đó, anh móc điện thoại ra, thực hiện một cuộc gọi…

“Là tôi đây, triệu tập đoàn cố vấn của công ty tới để mở họp, kêu phòng tài vụ chuẩn bị xoay vòng vốn tài chính, tôi muốn ngắm bắn Âm Nhạc Thiên Lôi, đánh sập, đánh phế cho tôi!”

Lời này vừa truyền tới lỗ tai, Lôi Quang Diệu vội hít hà một hơi.

Con mẹ nó, tính tình anh cũng táo bạo quá mức rồi, tôi phóng cho anh mồi pháo, anh lại quay lại dùng tên lửa bắn trả tôi, có phải không biết nói đạo lý quá mức rồi không?

Không dám để chuyện này thật sự xảy ra, Lôi Quang Diệu cũng không rảnh lo cười nữa, mặt đỏ tía tai, nhanh chân bước tới.

“Cậu làm gì thế hả, đây là khách quý của tôi, dám chặn khách quý của tôi ngoài cửa, đúng là có mắt như mù mà!”

Sau khi dạy dỗ nhân viên an ninh xong, Lôi Quang Diệu nhìn Trần Thanh Xuyên mở miệng: “Sếp Trần, thật xin lỗi, chỉ là nhất thời vô ý mà thôi, đừng để ý.”

Ý tứ của anh ta được bày tỏ rất rõ ràng: Chúng ta còn chưa đàm phán, anh đừng vội khai chiến!

Đúng vậy, Trần Thanh Xuyên cũng nghĩ như vậy, còn chưa đàm phán được nửa câu, sốt ruột khai chiến làm gì!

Vì thế, anh liền giơ màn hình điện thoại lên cho Lôi Quang Diệu xem, mở miệng nói: “Vừa nãy tôi quên bấm số điện thoại, anh nói xem đúng là buồn cười mà.”

Lôi Quang Diệu tức đến nỗi máu trào ngược lên não, kiểu lý do này không vô nghĩa quá đấy chứ? Làm gì có ai gọi điện thoại mà quên bấm số đâu, đây rõ ràng là cố ý.

Cầm điện thoại lên rồi làm bộ làm tịch nói chuyện cho anh ta nghe, rồi anh ta tung ta tung tăng chạy tới, hệt như một con chó bị mắng xong sợ hãi nghe lời.

Ngẫm lại biết bản thân mình bị Trần Thanh Xuyên trêu đùa, Lôi Quang Diệu lại cố nén giận.

Mà Mạc Tiểu Vũ bên cạnh còn vui mừng như được mùa thế kia, rõ ràng, tiếng cười trào phúng của cô ta càng khiến Lôi Quang Diệu thêm bực bội.

Nhưng bực bội thì cũng chẳng làm được gì, ai bảo bản thân anh ta lại bất cẩn như vậy, cho nên anh ta cũng chỉ có thể xấu hổ cười: “Sếp Trần đúng là thích nói giỡn…”

Trong tiếng cười ngượng ngùng, Lôi Quang Diệu mời Trần Thanh Xuyên vào quán trà.

Đồng thời, trong lòng anh ta cũng đã hiểu sơ sơ về Trần Thanh Xuyên, thằng nhóc này tuy tuổi vẫn còn trẻ, nhưng thực tế lại là một con cáo già, phải cẩn thận đối phó.

Sau khi bước vào quán trà, Trần Thanh Xuyên nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, đúng như suy đoán trước đó của anh, đây tuyệt không phải một quán trà bình thường.

Trà ở quán này đều là những loại trà ngon, nhưng còn có một loại trà độc nhất vô nhị, đó là trà đánh cược.

Trong quán trà có mười nghệ sư nếm trà, tất cả đều là cao thủ trà đạo, trò chơi bắt đầu, trước tiên sẽ để khách hàng đi chọn lựa nghệ sư riêng, mỗi một nghệ sư sẽ bị ngăn cách với khách hàng bởi một bức màn, hơn nữa bọn họ còn không ngừng di chuyển, cho đến khi khách hàng kêu dừng bọn họ mới được dừng, sau đó khách hàng sẽ nói ra một con số mình chọn, và người mang con số đó sẽ bước ra. Tiếp theo, họ sẽ bị bịt mắt và nếm trà cho khách hàng, ai phân tích càng kỹ càng tỉ mỉ thì sẽ giành chiến thắng.

Đại khái là như vậy, còn kỹ càng tỉ mỉ hơn nữa thì Trần Thanh Xuyên nghe không hiểu.

Mà cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi, chơi không giống nhau, chơi xong rồi sẽ tự khắc hiểu.

Dưới lời mời mọc của Lôi Quang Diệu, Trần Thanh Xuyên và anh ta bắt đầu trò chơi trà đánh cược.

“Sếp Trần, chúng ta chơi trò này trước rồi bàn chuyện, vì để tỏ lòng thành ý, trước mắt tôi sẽ dựa trên kết quả thắng thua của trò chơi này để đưa ra quyết định với hai người học trò kia của Hàn Thái. Nếu anh thắng, dù kết quả có thế nào, tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho hai người bọn họ, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến sự phát triển của họ.”

Như thế cũng không tồi, có điều hiện tại Trần Thanh Xuyên lại càng tò mò hơn về cách chơi trò trà đánh cược này.

Cho nên ngay sau đó, anh đã gật đầu đồng ý việc này, cũng ra hiệu ý bảo nhân viên có thể bắt đầu rồi.

Khi nhân viên phục vụ mở chốt khởi động, mười bức màn trước mặt họ được buông xuống, nghệ sư nếm trà đứng phía sau bắt đầu di chuyển.

Không có người nào có đôi mắt nhìn xuyên thấu, cũng không ai có thể gian lận, tất thảy đều phải dựa vào vận may của chính mình.

Trần Thanh Xuyên là khách, Lôi Quang Diệu mời anh chỉ trước, Trần Thanh Xuyên cũng không khách sáo, thẳng thắn chọn số một.

Lựa chọn này cũng chẳng mang hàm nghĩa gì đặc biệt, đơn giản là chỉ bừa một số.

Sau khi Trần Thanh Xuyên đưa ra lựa chọn, bức màn số một mở ra, một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện.

Cô gái có vẻ ngoài vô cùng thanh tú, thoạt nhìn trông có vẻ như đang ngượng ngùng, giống như là sợ gặp người khác.

Lúc ấy Lôi Quang Diệu lập tức vui vẻ không thôi, anh ta thường xuyên tới nơi này, anh ta biết người số một này, là một người mới, tay nghề nếm trà tuy cũng không tồi, nhưng để so sánh với chín người còn lại thì độ chênh lệch rất rõ ràng, vậy nên phần thắng của Lôi Quang Diệu là rất lớn.

Tiếp theo đến lượt anh ta chọn, vận may của anh ta đúng thật là không tồi, chọn người số tám, là một người hơn sáu mươi tuổi.

Mà người này Lôi Quang Diệu lại biết rất rõ, vì sao, vì người này trước nay chưa từng thua cuộc. Kỷ lục đỉnh cao chính là đặt mười sáu loại trà cạnh nhau, thế nhưng người này đã nếm và chọn ra được tất cả những loại trà ngon, mà thần kỳ hơn chính là người này còn sắp xếp chúng theo thứ tự từ ngon nhất.

Một người tuyệt đỉnh như vậy, lại đụng độ với người mới mà Trần Thanh Xuyên chọn…

Lôi Quang Diệu cực kỳ vui vẻ, hôm nay anh ta có muốn thua cũng khó!

Vì thế ngay sau đó, anh ta liền nhìn Trần Thanh Xuyên nói: “Sếp Trần, đặt cược đi, mức cược không dưới một ngàn vạn, không giới hạn mức cược cao nhất.”

Mẹ nó, không giới hạn mức cược, đây là muốn nhẫn tâm giết chết Trần Thanh Xuyên anh, quá thâm.

Được thôi, nếu Lôi Quang Diệu đã muốn chơi như vậy, thì anh chơi với anh ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.