Rể Hổ Hào Môn

Chương 108




Đêm nay là đêm khó quên nhất trong cuộc đời Tô Tuyết, cô chưa từng trải qua những gì mình đã làm đêm nay.

Thật khó để cô có thể diễn tả được cảm giác đó, nó rất tươi mát mới mẻ, nhưng một cảm giác mát lạnh lập tức xâm nhập vào cơ thể cô.

Mặc dù cô bị ép làm chuyện này, nhưng sau khi làm thì cảm giác cũng rất dễ chịu.

Nhưng thứ cô ôm trong lòng hơi nhiều lông, cô không thích nó cho lắm.

Vì vậy, ngay sau đó, cô ném luôn con gấu bông mềm mại lên giường.

"Anh ôm con gấu hư này ngủ đi, tôi không cần!"

Nằm trên sàn nhà, lòng kiêu hãnh của Tô Tuyết vẫn không hề bị trì hoãn.

Trần Thanh Xuyên lật xem cuốn tiểu thuyết hiện lên trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm với cô: "Cuốn tiểu thuyết nói rằng hai vợ chồng sống với nhau, nhưng người phụ nữ ngủ trên giường còn người đàn ông nằm dưới sàn, tại sao chứ? Đêm nay tôi sẽ xứng danh đàn ông nằm trên giường, trải chăn nằm đất để cho vợ."

Tô Tuyết cả giận nói: "Ai là vợ anh chứ!"

Anh mặc kệ, dù sao ngủ trên giường cũng rất thoải mái: "Ngày mai nhớ mua một bộ chăn ga gối đệm cho chính mình đấy, cô da dày thị béo, đừng cào sàn nhà của tôi, sàn này nhiều tiền lắm đấy, xước một xíu là người ta đau lòng lắm."

Tô Tuyết ước gì có thể bóp cổ Trần Thanh Xuyên đến chết, tên này thật là phiền phức.

Khi bị lôi vào phòng, cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng cuối cùng vẫn phải dọn sàn và ngủ dưới giường. Ngủ dưới giường cũng được, thế mà anh lại đưa một con gấu bông rồi bảo cô ôm ngủ, bảo ngủ thế này sẽ không ngáy. Cô vốn có ngáy đâu chứ cái đồ điên này!. 𝘛hách‎ 𝐭há𝓷h‎ 𝐭ì𝗆‎ được‎ (‎ 𝘛гU𝗆‎ 𝘛гu𝓎ệ𝓷.V𝙉‎ )

Bây giờ lại còn bảo cô là vợ, nói cô da dày thịt béo, có thể dùng tính từ như vậy để miêu tả Tô Tuyết cô hay sao?

Nhưng Trần Thanh Xuyên nói dùng được là dùng được, ai bảo cô là nha hoàn chứ…

Sáng sớm hôm sau, Tô Tuyết còn đang nằm trên sàn ngủ thì cảm giác được có thứ gì đó đá vào đùi.

Cô giật mình tỉnh dậy và thấy Trần Thanh Xuyên đá vào đùi cô như đá một con chó chết, nhưng cũng không dùng quá nhiều lực.

"Mau đi làm bữa sáng đi. Cô là nha hoàn, chẳng lẽ tôi phải hầu hạ cô?"

Tô Tuyết nắm chặt đôi bàn tay của mình, hung hang khua tay múa chân với Trần Thanh Xuyên, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Không cần thu dọn đồ đạc, chỉ cần xách gối rời đi, trên mặt đất cũng không có gì.

Cũng may khi ăn sáng, Trần Thanh Xuyên không ghét bỏ bữa ăn nghèo nàn của cô, mà chỉ nói với cô một điều.

"Vì cô đã đồng ý làm thư ký cuộc sống của tôi, vậy tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình, hôm nay tôi sẽ đưa cô đi lấy lại chương trình đó."

Tô Tuyết nhíu mày: "Tôi đã ủy quyền hết cho anh ta, sợ là không tốt lắm..."

"Còn biết là đã ủy quyền hết à, không phải tôi đã dặn cô rồi sao? Tôi thấy cô nên dùng lửa soi móc hai lỗ tai ra nghe cho rõ đi.”

Lời mắng mỏ của Trần Thanh Xuyên khiến Tô Tuyết rất phiền muộn, nhưng cô cũng không làm được gì, vì đó là sự thật.

Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên cũng không mắng cô quá nhiều, sau khi ăn sáng xong, dọn dẹp một chút rồi anh đưa Tô Tuyết ra ngoài.

Thay vì lái chiếc xe của Tô Tuyết, anh đã gọi cho công ty cho người lái chiếc xe đặc biệt của mình đến, một chiếc Rolls-Royce đặt làm riêng.

Sau khi lên xe, Trần Thanh Xuyên ra hiệu cho tài xế đi đến Đại Minh Thánh Thiện.

Anh biết Tô Chính Đảo vẫn chưa rời đi, vẫn còn đang sống trong Đại Minh Thánh Thiện, vì vậy mục đích của chuyến đi này là để tìm anh ta.

Trên đường đi, Trần Thanh Xuyên hỏi Tô Tuyết: "Nếu có thể, cô muốn đối phó với anh ta như thế nào?"

Tô Tuyết trả lời: "Nếu giết người không phải là phạm pháp, tôi muốn trói anh ta vào bánh xe ô tô, sau đó tự lái xe đi khắp cả nước."

Chiêu này cũng hơi tàn nhẫn, không tốt lắm, mấu chốt là nó không thực tế, cho nên Trần Thanh Xuyên yêu cầu cô đổi các khác.

"Dùng thắt lưng đánh vào mặt anh ta, cho đến khi mẹ anh ta không nhận ra anh ta là ai!"

Điều kiện này dễ dàng thỏa mãn hơn, cho nên Trần Thanh Xuyên không nói nhiều nữa, chỉ nhàn nhã ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chiếc xe phi nước đại suốt một quãng đường, cuối cùng cũng đến cửa Đại Minh Thánh Thiện.

Khi xe của tổng giám đốc đến, đương nhiên là các phục vụ rất hăng hái, Tô Tuyết cũng được phục vụ chu đáo.

Bởi vì Trần Thanh Xuyên đã nâng cánh tay lên, ý tứ đã rất rõ ràng.

Mặc dù có chút xấu hổ nhưng cô vẫn vươn cánh tay ngọc của mình ra ôm lấy Trần Thanh Xuyên.

Hai người sánh bước bên nhau, đi qua lối vào chính, đi trên thảm đỏ rồi đến tận thang máy.

Sau khi đi lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất, Trần Thanh Xuyên từ chối sự tiếp đãi của các nhân viên phục vụ mà yêu cầu họ gọi bốn nhân viên bảo vệ lên.

Có bảo vệ đảm bảo an toàn, Trần Thanh Xuyên trực tiếp ra hiệu đến phòng tổng thống nơi Tô Chính Đạo đang ở.

Bốn nhân viên bảo vệ bước tới, trực tiếp quẹt thẻ vào cửa, xông thẳng vào phòng ngủ.

Lúc này Tô Chính Đạo đang cùng hai người phụ nữ ngủ trên giường lớn, xem ra tối hôm qua chơi đùa rất vui vẻ.

Bốn nhân viên bảo vệ lao vào và đánh thức một người phụ nữ, cô ta hét lên, đánh thức Tô Chính Đạo và người phụ nữ bên cạnh.

Nhìn thấy bảo vệ xông vào, Tô Chính Đạo lúc này mới tức giận nói: "Tên khốn, ai cho mày vào, có tin tao đuổi bọn mày đi luôn không!!!"

Trần Thanh Xuyên cảm thấy buồn cười, nhếch mép cười hỏi: "Tôi thật sự không tin, anh có thể sa thải tôi khỏi tập đoàn Đại Minh à?"

Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, Tô Chính Đạo lúc này mới hiểu rõ, hóa ra là Trần Thanh Xuyên giở trò, chẳng trách nhân viên bảo vệ dám xông vào.

Nhìn Tô Tuyết đứng bên cạnh Trần Thanh Xuyên, Tô Chính Đạo cũng hoàn toàn hiểu rõ.

"Làm sao vậy, cô bị uất ức ở chỗ tôi nên chạy về bên cạnh anh ta cầu cứu à?"

"Cô đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ, cũng quá vô liêm sỉ."

Những lời này khá độc mồm, khiến sắc mặt Tô Tuyết trở nên xấu đi, bị hãm hại rồi còn bị xúc phạm bằng lời nói, cô không thể nhịn được cơn tức giận.

Tuy nhiên, nếu Trần Thanh Xuyên đã ở đây, vậy anh đương nhiên anh sẽ không để cô bị ức hiếp vô ích.

Vì vậy, ngay sau đó, bốn nhân viên bảo vệ lao tới theo lệnh của anh và trực tiếp đè Tô Chính Đạo xuống.

Về phần hai người phụ nữ, anh bảo họ mặc quần áo và rời đi.

Tô Chính Đạo rất tức giận, mắng Trần Thanh Xuyên: "Mẹ mày, mày biết tao là ai không? Tao là chủ tịch tương lai của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đấy, mày dám để bốn con chó này đụng vào tao, tao sẽ lột da mày.”

Trần Thanh Xuyên bĩu môi quay đầu nhìn Tô Tuyết: "Bây giờ tôi mới hiểu vì sao cô lại muốn dùng thắt lưng tát vào mặt hắn, miệng thối quá."

Nhân viên bảo vệ hiểu ý, lập tức cởi thắt lưng, sau đó hai người giữ cánh tay của Tô Chính Đạo, một người túm tóc khiến anh ta phải ngẩng đầu lên, người còn lại dùng thắt lưng tát bốp bốp lên mặt anh ta.

Tô Chính Đạo chưa bao giờ phải chịu tội như thế này, anh ta đau đớn gào thét như lợn bị chọc tiết.

Sau mười phút, cánh tay của nhân viên bảo vệ cũng đau nhức, khuôn mặt Tô Chính Đạo hoàn toàn không thể nhận ra, da tróc thịt bong là cách giải thích tốt nhất trên gương mặt anh ta lúc này.

Sau khi ra hiệu cho bảo vệ buông anh ta ra, Tô Chính Đạo nằm sấp mặt xuống đất ôm mặt vì đau đớn.

Nhưng ngay cả như vậy, cái miệng anh ta vẫn chửi ầm lên: "Họ Trần kia, mày chết chắc rồi, bố tao biết chuyện nhất định sẽ tìm người giết mày.”

Trần Thanh Xuyên chế nhạo: "Được đó, tôi cũng đang định đi tìm bố anh, vậy chúng ta gọi video đi, để xem ông ta có thể giết tôi không.”

Sau khi ra hiệu cho nhân viên bảo vệ lấy điện thoại của Tô Chính Đạo và mở khóa bằng vân tay của anh ta, Trần Thanh Xuyên đã gọi điện video cho Tô Trường Hà.

Khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thanh Xuyên hướng máy ảnh về phía Tô Chính Đạo, Tô Chính Đạo cũng rất hợp tác mà hét lên: "Bố, giết nó đi!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.