Triệu Hồng Vũ đi rồi, Lưu Chấn trở thành nhân vật chính tại nơi đây, các vị lãnh đạo của Hội Liên hiệp Thương nghiệp tỉnh đều vây quanh anh ta, như tất cả các vì sao nhỏ vây quanh ánh trăng sáng ngời.
Giờ phút này Lưu Chấn thật sự mặt mày nở nang con đường thăng tiến rộng mở, dù rằng anh ta cũng không biết rốt cục vị sếp tổng mới đến nhậm chức kia là ai, nhưng việc này cũng không cản trở được anh ta dốc sức khoe khoang với những người có mặt ở đây về tình cảm qua lại giữa anh ta và vị sếp tổng mới đến nhậm chức kia.
Nói theo cách riêng của anh ta: Quan hệ giữa hai người chúng tôi chính là tình bạn vào sinh ra tử hoạn nạn có nhau hàng thật giá thật!
Khó có được, thế mà Trần Thanh Xuyên lại chẳng biết bản thân anh còn có tình bạn kiểu này với Lưu Chấn.
Khoe khoang với mọi người một hồi xong xuôi, lúc bấy giờ Lưu Chấn mới đi đến bên cạnh Tô Tuyết.
“Tiểu Tuyết, tối ngày mai chúng ta cùng đi, dẫu sao thì ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta nhận được thư mời của Tập đoàn Đại Minh thôi!”
Vinh dự này làm Lưu Chấn kiêu ngạo cực kỳ, hơn nữa anh ta cảm thấy giờ này phút này gắng gượng lắm mới có thể đứng chung một chỗ với anh ta cũng chỉ có Tô Tuyết.
Dựa vào điều này, ngay sau đó anh ta vênh mặt hất hàm mà quát mắng Trần Thanh Xuyên: “Mau cút ra xa xa cho tôi, cái thứ chướng tai gai mắt!”
Tuy Tô Tuyết không thích thái độ của Lưu Chấn nhưng cũng không tiện nói nhiều, sau đó nói với Trần Thanh Xuyên: “Anh đi trước đi, chuyện đã nói lúc trước thì đợi bên tôi xử lý xong rồi sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh.”
Trần Thanh Xuyên cười nhạo một tiếng rồi xoay người rời đi, nụ cười chế nhạo không chỉ dành cho Lưu Chấn mà cũng là dành cho Tô Tuyết.
Sau đó anh còn để lại một câu nói: “Nghe lời như thế, cô không cho anh ta làm nha hoàn thì đúng là có tài mà không được phát huy!”
Tô Tuyết lập tức giận đến mức muốn phun lửa, chỉ là chẳng thèm đợi cô nói lời nào thì Lưu Chấn mở miệng ngay luôn rồi.
“Đồ rác rưởi, đừng quên chiều hôm qua anh đã nói gì, không có nhiều thời gian lắm đâu đấy!”
Không phải chỉ là làm cho Tập đoàn Thịnh Lưu đổi chủ trong vòng 24 giờ thôi sao? Việc này thật ra còn chẳng phải là vấn đề gì cả.
“Yên tâm, chút việc nhỏ này tốn hai xu phí điện thoại cũng đủ rồi!”
Lưu Chấn khịt mũi coi thường thái độ kiêu căng của Trần Thanh Xuyên.
Tô Tuyết đứng bên cạnh lại không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, hỏi Lưu Chấn buổi chiều ngày hôm qua anh ta và Trần Thanh Xuyên đã nói cái gì.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là khoác lác chút việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Sau đó Lưu Chấn nói sang chuyện khác, câu hỏi trùng khớp là một điểm mấu chốt mà Tô Tuyết cũng khá là chú ý hơn: “Gần đây công ty các em có người từ chức à?”
Đề cập đến chuyện này, Tô Tuyết cũng khá là khó hiểu: “Phàm là người có chút năng lực làm việc mà từ chức thì tôi đều nắm rõ, trước mắt cũng chưa đoán ra được đối tượng là ai.”
Lưu Chấn dặn dò: “Nhất định phải điều tra người này thật rõ ràng, chỉ có điều tra rõ thì sau đó em mới có thể chuẩn bị tốt cho buổi đối đầu vào đêm mai!”
Tô Tuyết trịnh trọng gật đầu, cô cảm thấy việc Lưu Chấn vẫn bằng lòng hỏi thăm sự cân nhắc và suy nghĩ của cô cũng là bởi vì sức hấp dẫn tồn tại nơi cô.
Nhưng cô hiển nhiên không biết, Lưu Chấn chính là vì suy nghĩ cho bản thân anh ta thôi. Anh ta cũng muốn điều tra rõ người này trước để có thể chuẩn bị tốt cho cuộc đối mặt đêm mai!
…
Lưu Chấn đi rồi, Tô Tuyết vội dặn dò thư ký điều tra những nhân viên đã từ chức rời công ty trong vòng ba tháng.
Tra tới tra lui cũng không có được người nào cụ thể, thế là lại nới rộng thời hạn từ chức lên sáu tháng.
Lần này cuối cùng có lộ diện một chút rồi, có một phó Quản lý bộ phận ngày thường cà lơ phất phơ, chi tiêu cũng xài phung xài phí, động một chút chính là nhà tôi có tiền nhiều thế này này, đến bây giờ việc đi làm chẳng qua là làm cho qua ngày tháng thôi. Mà cái thằng cha này cũng quả thực chỉ làm được mấy ngày là bỏ gánh chạy lấy người, xem xét các phương diện đều khá phù hợp với hình tượng con nhà giàu, một điểm quan trọng nhất là thằng cha đó còn từng gặp Lưu Chấn.
Cho nên Tô Tuyết phán định, thằng cha đó chắc hẳn chính là sếp tổng mới của Tập đoàn Đại Minh. Thế là cô chia sẻ tin tức này cho Lưu Chấn, Lưu Chấn cũng cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng chuẩn bị tài liệu về đối phương để “chuẩn bị chiến đấu” cho tiệc tối chúc mừng vào buổi tối ngày mai.
Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên thì lại nhàn nhã đi bộ ở đầu đường.
Đã ba năm rồi anh chưa từng có cơ hội dạo phố mua sắm đủ và đúng bản chất, hôm nay tài chính “mãn hạn giam cầm trao trả tự do”, anh phải tiêu sạch sành sanh mới được. Chỉ là thật sự đến lúc xài tiền rồi thì anh lại không biết có thể mua cái gì.
Trang sức vàng bạc, quần áo giày mũ, siêu xe đồng hồ nổi tiếng… Phàm là những sản phẩm có thể gọi tên anh đều có cả.
Cho nên anh lại buồn rầu: “Có tiền nhưng không biết tiêu thế nào sao lại còn khó chịu hơn cả không có tiền vậy chứ?”
Bên cạnh có hai em gái chân dài diện áo lộ rốn đi ngang qua, nghe thế nhịn không được che miệng cười trộm: “Biết giả vờ thật đấy…”
Từ góc nhìn của các cô, Trần Thanh Xuyên chính là đang giả vờ, còn là cái kiểu giả giàu làm phú ông nữa cơ.
Nhưng ngay sau đó có một chiếc Ferrari đỏ rực lửa lao nhanh đến trong tiếng gầm rú rồi đột ngột phanh lại bên cạnh Trần Thanh Xuyên.
Cửa xe mở ra, Triệu Hồng Vũ từ trong Ferrari đi xuống: “Cậu chủ, việc anh giao tôi đã sắp xếp xong rồi ạ.”
Trần Thanh Xuyên gật đầu trả lời một tiếng rồi ngay sau đó ngồi vào ghế điều khiển, còn Triệu Hồng Vũ thì leo lên chiếc Cullinan theo ở phía sau.
Khi Ferrari và Cullinan một trước một sau rời đi trong tiếng gầm rú, hai em gái chân dài vốn còn che miệng cười trộm tức khắc cười không nổi, dù cho bàn tay nhỏ trắng mịn bịt chặt miệng thế nào cũng khó có thể che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt các cô!
Hóa ra mấy lời vừa rồi cái tên đó nói đều là thật á…
Điều khiển chiếc Ferrari, Trần Thanh Xuyên phóng nhanh suốt quãng đường, cuối cùng chạy đến một sân golf trong vùng.
Sau khi bước vào sân golf, có người nhặt bóng đưa quần áo giày mũ đã chuẩn bị sẵn sàng cho Trần Thanh Xuyên trước.
Thay xong quần áo, Trần Thanh Xuyên cùng Triệu Hồng Vũ cũng đã thay xong quần áo vận động ngồi lên xe điện chạy vào chỗ trũng trong bãi cỏ.
“Bố của Lưu Chấn tên là Lưu Trường Hà, bên này đã thu thập cũng đủ chứng cứ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tội danh trốn thuế để tống ông ta vào tù. Ngoài ra ông ta còn liên quan đến kinh doanh buôn bán bất hợp pháp động vật hoang dã, việc này cũng có thể cùng xử lý.”
Đương nhiên Trần Thanh Xuyên tín nhiệm vào năng lực làm việc của Triệu Hồng Vũ, hơn nữa Triệu Hồng Vũ cũng đúng là không phụ sự tín nhiệm của anh.
Đi vào sân golf, Trần Thanh Xuyên gặp Lưu Trường Hà đang đánh golf.
Dịch bước, xoay eo, giơ gậy, động tác thành thạo lưu loát như nước chảy mây trôi, vừa thấy chính là tay đánh golf già đời, ngoài việc không đánh trúng bóng thì chẳng có lỗi sai nào, cho nên Trần Thanh Xuyên vỗ tay khích lệ ông ta: “Ông thành công dọa quả bóng golf sợ rồi kìa, lợi hại thật!”
Sắc mặt Lưu Trường Hà lạnh lẽo, ông ta quay đầu đánh giá Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ, ông ta thật sự cũng không quen biết: “Các người là ai?”
“Chúng tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi chuẩn bị bỏ vốn sáu ngàn vạn để thu mua Tập đoàn Thịnh Lưu của ông.”
Lời nói của Trần Thanh Xuyên thành công chọc cười Lưu Trường Hà, chỉ có điều đó lại là cười nhạo.
“Tập đoàn Thịnh Lưu của tôi có giá trị thị trường hơn ba trăm triệu, tên hèn nhà cậu mới sáu ngàn vạn đã muốn thu mua Tập đoàn Thịnh Lưu của tôi, cậu không có mắt nhìn người à?”
Trần Thanh Xuyên sờ lên một cây gậy đánh golf, sau đó đi sang bên cạnh đánh golf: “Bây giờ chỉ còn năm ngàn vạn.”
Lưu Trường Hà còn định nói gì đó nhưng lúc này Triệu Hồng Vũ đi đến gần: “Khuyên ông nên nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng, một câu vô nghĩa giảm một ngàn vạn!”
Nói xong, Triệu Hồng Vũ ném tài liệu đang cầm trong tay cho Lưu Trường Hà.
Lúc ban đầu Lưu Trường Hà không để ý, ông ta cảm thấy hai người này có bệnh thần kinh, còn là cái kiểu thần kinh có tốn bao nhiêu cũng trị không khỏi.