Rể Hổ Hào Môn

Chương 2: Anh không có tư cách đó




“Cô bị thiếu suy nghĩ à?!”

Trước sự chất vấn của Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết vươn tay tức giận chỉ về phía cửa: “Mau cút khỏi đây ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Trần Thanh Xuyên cho dù có tức giận thế nào thì anh sẽ không rời đi, anh mà đi không phải ngầm thừa nhận việc mình bỏ thuốc cô sao?

Nhưng Tô Tuyết hoàn toàn không cho anh ta cơ hội chứng minh mình vô tội: “Được rồi, anh không cút đi đúng không? Nếu anh không cút thì tôi cút!”

Bỏ lại lời nói oán hận trong phòng, Tô Tuyết tức giận bỏ đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lưu Chấn và Trần Thanh Xuyên.

Nhớ lại cảnh Tô Tuyết tức giận tát cho Trần Thanh Xuyên một bạt tai vừa rồi, Lưu Chấn không khỏi đắc ý.

“Được rồi, bây giờ tôi có thể thú nhận với anh, quả thật là tôi đã bỏ thuốc Tô Tuyết đấy, hơn nữa còn loại thuốc đê tiện. Tôi thừa nhận rồi đấy, nhưng anh có thể làm gì được tôi? Anh không thể làm gì được cả, anh chỉ có thể ngoan ngoãn chịu tội thay cho tôi mà thôi!”

“Nhưng anh cứ yên tâm đi, tôi là một người rất rộng lượng. Cho dù anh có làm hỏng việc tốt của tôi, tôi cũng sẽ không trách tội anh đâu. Suy cho cùng, không ai muốn so đo với một tên vô dụng, bởi vì như vậy quá là làm mất thân phận của mình rồi, anh nói xem có đúng không?”

“Còn nữa, không những tôi sẽ không so đo với anh, tôi còn giúp anh nữa. Hiện tại anh đang rất giận Tô Tuyết đúng không? Không sao đâu, tôi sẽ giúp anh đẩy cô ta ngã xuống giường, giúp anh trút cơn giận này nhé. Thế nào hả, có phải là anh cảm động lắm không? Ha ha ha...”

Sau khi đắc ý cười nói, Lưu Chấn bước về phía cửa văn phòng.

Trước khi đi ra ngoài, anh ta còn quay đầu lại nói với Trần Thanh Xuyên: “Nếu như ba năm trước không phải là do bà già đó trước khi chết yêu cầu Tô Tuyết phải gả cho anh thì bây giờ cô ấy đã là vợ của tôi rồi. Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu anh chính là kẻ vô dụng từ đầu đến cuối.”

“Tốt thôi, hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết Tô Tuyết thuộc về tôi, trong vòng ba tháng, tôi sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ của tôi, còn kết cục của tên rác rưởi như anh chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang nơi đầu đường xó chợ như một con chó chết chủ!”

Muốn để cho cậu cả của tập đoàn Đại Minh lang thang nơi đầu đường xó chợ sao? Lưu Chấn không có cái tư cách đó!

Trần Thanh Xuyên đáp lại bằng một giọng giễu cợt: “Tôi sợ rằng trước đó, công ty của nhà anh đã trở thành của tôi rồi. Khi đó, tốt nhất là anh vẫn nên ngang tàng như bây giờ. Tuyệt đối đừng có mà quỳ xuống cầu xin tôi là được.”

Lưu Chấn ngay lập tức bật cười, ho khan một tràng rồi mới miễn cưỡng đáp lại: “Kẻ ngốc nói mớ à!”

“Giấc mơ của một kẻ ngu ngốc? Trong vòng 24 giờ nếu tôi không thể khiến công ty của anh đổi chủ, tôi sẽ không tên là Trần Thanh Xuyên nữa!”

...

Ở dưới lầu trong công ty, Tô Tuyết ra sức siết chặt lòng bàn tay ban nãy vừa tát Trần Thanh Xuyên của mình, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một chút áy náy. Nhưng rồi cảm giác tội lỗi đó cũng được cô che giấu lại kỹ càng, bởi vì Lưu Chấn đã đuổi theo cô.

“Lưu Chấn, thực xin lỗi, tôi thực sự đã làm anh phải chịu ấm ức. Trần Thanh Xuyên đã vu khống anh như vậy. Tôi thay anh ta xin lỗi anh.”

“Tiểu Tuyết, quan hệ của chúng ta còn cần phải xa cách như vậy à? Em chỉ cần biết rằng trong lòng anh chỉ có em là được rồi...”

Vừa định nói những lời dịu dàng ngọt ngào, thì thư ký của Tô Tuyết đi giày cao gót bước nhanh tới: “Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Tô!”

Khi bước đến gần, thư ký còn chưa kịp thở dốc vội vàng báo cáo Tô Tuyết: “Vừa rồi liên hiệp thương mại tỉnh gọi điện thoại tới nói rằng sáng mai tập đoàn Đại Minh sẽ đến công ty chúng ta kiểm tra, liên hiệp thương mại tỉnh chỉ thị chúng ta nhất định phải làm tốt công tác đón tiếp!”

“Tập đoàn Đại Minh?!”

Tô Tuyết và Lưu Chấn đồng thanh nói, ngay cả giọng điệu kinh ngạc cũng giống y như nhau.

“Tập đoàn Đại Minh là doanh nghiệp hàng đầu ở tỉnh chúng ta. Chúng ta không có giao dịch kinh doanh nào với một ông trùm này sao?”

Sự kinh ngạc của Tô Tuyết không nhận được phản hồi từ thư ký, ngược lại nhận được phản bác từ Lưu Chấn.

“Công ty đứng đầu của tỉnh à? Tiểu Tuyết, e rằng chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng thôi!”

“Anh nói với em như thế này, em có biết tại sao vốn dĩ ba tỉnh Đông Nam ban đầu lại được đổi tên thành tỉnh Đại Minh không? Chính là bởi vì có sự tồn tại của tập đoàn Đại Minh, thực lực thật sự của tập đoàn Đại Minh hùng hậu đến độ chúng ta khó lòng có thể tưởng tượng nổi!”

“Bố anh từng nói với anh rằng tập đoàn Đại Minh cắm rễ ở ba tỉnh miền Đông Nam, cành lá của nó thì bao phủ khắp thế giới. Em tưởng là ông trùm đứng đầu ở tỉnh chúng ta đối với tập đoàn Đại Minh mà nói e rằng chỉ là một cọng lông mao mà thôi, mà cọng lông mao này đã giá trị thị trường lên tới hàng trăm tỷ nhân dân tệ!”

Lời nói của Lưu Chấn khiến Tô Tuyết được hiểu tập đoàn Đại Minh lại từ đầu, cô cũng có thể cảm nhận sâu sắc được sự chấn động kinh hoàng do con thú khổng lồ của tập đoàn Đại Minh mang lại.

Giờ phút này, cô thậm chí có chút kinh hãi, cảm giác giống như hoàng đế đến nhà nông dân, nông dân thật sự không biết nên lấy cái gì ra để tiếp đãi. Và sáng mai, tập đoàn Đại Minh sẽ đến công ty của cô để thị sát, cô rất hoảng sợ...

Lưu Chấn đi rồi, cô phải về nhà nói tin tức này cho ông cụ biết, xem bọn họ có thể nhân lúc tập đoàn Đại Minh mà có thể tiếp cận lấy lòng, nếu có thể cậy quyền của con thú khổng lồ này, nhà của bọn họ có thể thăng tiến rồi.

Lúc này Tô Tuyết cũng nhanh chóng thu xếp, ra sức làm hết mọi việc, nhất định phải làm thật tốt việc tiếp đãi tập đoàn Đại Minh mới được.

Lúc đó, cô đã hỏi người thư ký cụ thể là có ai từ tập đoàn Đại Minh đến.

Thư ký tỏ vẻ mình cũng không rõ: “Nhưng nhìn đoàn hộ tống của Liên hiệp thương mại tỉnh, thì chắc hẳn là nhân vật lớn hết sức quan trọng của tập đoàn Đại Minh!”

Tô Tuyết càng thêm kinh hãi, tại sao một nhân vật lớn cấp cao như vậy lại đột nhiên tới thị sát công ty nhỏ như con kiến của bọn họ...

Vào buổi tối, Trần Thanh Xuyên, người đã hoàn thành ca cuối cùng, trở về nơi ở của anh và Tô Tuyết.

Anh đã từ chức rồi, mặc dù cách từ chức chỉ đơn giản là ném bộ đồ bảo vệ xuống bàn.

Trong ba năm qua, anh và Tô Tuyết đã duy trì cuộc hôn nhân của họ được tận ba năm, mặc dù ông cụ đã đóng băng tài sản và tài nguyên của anh, nhưng từ nhỏ anh đã được nuôi dạy cách quản lý công ty cùng với con mắt tinh tường, anh hoàn toàn có thể sử dụng những thứ này để giúp Tô Tuyết phát triển công ty lớn hơn. Tuy nhiên, anh không làm vậy, không phải anh không muốn mà là kể từ khi bắt đầu mọi người trong nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Tuyết, đều đã coi anh như một thứ vô dụng.

Theo ý kiến của mọi người, Trần Thanh Xuyên đã lợi dụng sự hồ đồ của bà nội Tô Tuyết khi đang bệnh nguy kịch và nhân cơ hội đó để lấy lòng và lừa được Tô Tuyết, vì vậy mọi người đã tự mình gán cho anh những cái tên tiêu cực như đồ vô dụng, vô lại gì gì đó, và cảm thấy rằng cậu con rể ở nhà vợ như anh ta là đang trèo cao, đem bám Tô Tuyết.

Nếu đã như vậy, Trần Thanh Xuyên tự nhiên cũng không nhiệt tình đi lo cho chuyện người khác.

Tô Tuyết kiêu ngạo, nhưng cho dù cô có kiêu ngạo đến đâu, làm sao cô có thể kiêu ngạo hơn Trần Thanh Xuyên, người đang ngồi trên tương lai tươi sáng của toàn bộ tập đoàn Đại Minh? Nếu không phải do ông cụ cho anh thời hạn ba năm để ràng buộc anh, anh đã ký vào đơn ly hôn hơn 180 lần rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.