Rể Hổ Hào Môn

Chương 196: Chương 196




Sau khi tách khỏi Ngụy Ny Ny, Trần Thanh Xuyên trực tiếp đến nơi mà anh sẽ thảo luận về việc hợp tác kinh doanh.

Mục đích anh đến đây lần này chỉ vì bò Tây Tạng, chi nhánh tỉnh của Tập đoàn Đại Minh có số lượng lớn các hoạt động kinh doanh liên quan đến bò Tây Tạng, ở giai đoạn đầu, nhân viên bán hàng đã đến thương lượng, anh không cần đến, nhưng vì anh xem trọng chuyện này nên đã đích thân đến.

Tất nhiên, anh phải chú ý đến công việc kinh doanh này, bởi vì nó liên quan đến sự cạnh tranh với các tập đoàn khác.

Lấy một thứ gì đó từ bát cơm của người khác không bao giờ là dễ dàng, vì vậy anh phải xem trọng.

Đến địa điểm đã thỏa thuận, anh gặp nhân viên nghiệp vụ Cổ Na đến chào anh.

Cổ Na là người dân tộc thiểu số và là người địa phương ở đây, nhưng đã học đại học ở đại lục, đã làm việc trong Tập đoàn Đại Minh từ khi tốt nghiệp, làm việc khá nghiêm túc và xuất sắc nên gánh nặng kinh doanh lần này được giao đến tay cô ấy.

Cổ Na cũng không phụ sự kỳ vọng của tập đoàn và đã thương lượng thành công với trưởng nhóm nhân giống địa phương, đó là lý do Trần Thanh Xuyên đến đây lần này.

Sau khi nhìn thấy Cổ Na, Trần Thanh Xuyên đã đánh giá cô ấy vài lần, mặc trang phục dân tộc, cô ấy có nét đẹp rất kỳ lạ.

Nhưng Trần Thanh Xuyên không đến đây để chiêm ngưỡng người đẹp, vì vậy anh đã trò chuyện với Cổ Na.

Sau khi Cổ Na giới thiệu, Trần Thanh Xuyên đã có một khái niệm và kế hoạch hợp tác sâu sắc hơn cho cuộc đàm phán kinh doanh này.

"Đến khách sạn ổn định trước đi, tôi đã đặt phòng khách sạn cho anh, anh đi nghỉ ngơi trước đi, sau bữa trưa chúng ta sẽ nói cụ thể hơn."

Cổ Na sắp xếp ổn thỏa, nhưng Trần Thanh Xuyên không cần, anh không đến đây để nghỉ ngơi.

"Hãy đến Tập đoàn bò Tây Tạng trước đi, tôi cần gặp chủ tịch của họ."

Cổ Na ngưỡng mộ thái độ làm việc nghiêm túc của Trần Thanh Xuyên, nên cô talập tức liên hệ với Tập đoàn bò Tây Tạng.

Nhưng thật không may, đầu dây bên kia nói rằng hôm nay chủ tịch không có ở tập đoàn, có việc riêng phải rời đi.

Vì vậy, Trần Thanh Xuyên đành phải dừng chân trong khách sạn trước.

Sau khi nhận phòng khách sạn, Trần Thanh Xuyên ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, đương nhiên nghỉ ngơi không có nghĩa là ngủ, anh chỉ ngồi trên ghế ôm tài liệu tiếp tục nghiên cứu hợp tác này.

Và Cổ Na cũng không nhàn rỗi, cũng ở trong phòng, giới thiệu chi tiết về dự án cho Trần Thanh Xuyên.

Cuối cùng, Cổ Na nói: "Về lần hợp tác này, không có vấn đề gì lớn, nhưng có một số vấn đề nhỏ cần được chú ý.

Chúng ta muốn hợp tác với Tập đoàn bò Tây Tạng, nhưng Tập đoàn bò Tây Tạng trước đó vẫn luôn hợp tác với Tập đoàn Tây Phong, bây giờ chúng ta muốn móc nối với Tập đoàn bò Tây Tạng, trước hết Tập đoàn bò Tây Tạng cần xem lợi nhuận tương ứng, thứ hai, chúng ta phải đề phòng sự can thiệp của Tập đoàn Tây Phong, họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn chúng ta moi việc làm ăn của họ.

Điều này là đương nhiên, và những điều này đã được Trần Thanh Xuyên cân nhắc.

Cho nên sau khi suy xét một lúc, anh chỉ vào một cái tên trong tài liệu do Cổ Na chuẩn bị.

"Hồ Khánh Hải, tôi cần gặp Hồ Khánh Hải này."

Hồ Khánh Hải là phó chủ tịch điều hành của Tập đoàn bò Tây Tạng, nắm rất nhiều quyền lực trong tay, Cổ Na biết người này.

Nhưng Hồ Khánh Hải...!hơi tham tiền, nhưng ngoài tham tiền, ông ta còn quan tâm đến nhiều lợi ích, tính cách rất kỳ quặc, đối phó với Hồ Khánh Hải không phải là chuyện dễ dàng.

Cổ Na nói với Trần Thanh Xuyên về những điều này, Trần Thanh Xuyên gật đầu, sau đó bảo Cổ Na liên lạc với Hồ Khánh Hải để ăn trưa.

Cho dù tính cách của ông ta có kỳ quặc đến đâu thì vẫn có cách để hốt thuốc đúng bệnh cho ông ta, nếu muốn giành được sự hợp tác của Tập đoàn bò Tây Tạng thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Hồ Khánh Hải.

Chủ tịch của Tập đoàn bò Tây Tạng không có ở đây, vì vậy phải ra tay với Hồ Khánh Hải trước.

Theo yêu cầu của Trần Thanh Xuyên, Cổ Na đã liên lạc với Hồ Khánh Hải và sắp xếp tại một khách sạn nổi tiếng ở địa phương.

Vào buổi trưa, Trần Thanh Xuyên cùng với Cổ Na đi gặp Hồ Khánh Hải trong khách sạn đã thỏa thuận.

Hồ Khánh Hải là người Hán sống ở địa phương, ông ta cũng mặc vest, trông rất vạm vỡ.

Sau khi Hồ Khánh Hải đến, Trần Thanh Xuyên đã chào đón ông ta một cách nồng nhiệt, sau đó vỗ tay với Cổ Na trước bữa ăn.

Cổ Na đã chuẩn bị sẵn theo chỉ dẫn của Trần Thanh Xuyên, vì vậy sau khi Trần Thanh Xuyên vỗ tay, cô ấy lập tức mang lên một chiếc hộp.

Chiếc hộp trông khá nặng, ít nhất thì Cổ Na có vẻ khá vất vả khi nhấc nó lên, nhưng may mắn là cuối cùng cũng di chuyển được đến trên bàn.

Hồ Khánh Hải nhìn chiếc hộp mà Cổ Na mang đến, có vẻ hơi ngạc nhiên, không hiểu trong hộp có gì.

Khi ông ta hỏi, Trần Thanh Xuyên đã trực tiếp trả lời ông ta: "Phó chủ tịch Hồ mở ra sẽ biết thôi, tôi chắc chắn rằng ông sẽ không thất vọng."

Nếu Trần Thanh Xuyên đã nói như vậy, Hồ Khánh Hải lập tức mở hộp ta.

Tuy nhiên, khi mở hộp ra, Hồ Khánh Hải đã cảm thấy toàn thân không được khỏe lắm, hơi thở trở nên gấp gáp, sắc mặt lập tức chuyển sang màu vàng, nói chính xác thì nó phải có màu vàng kim vì bị ánh sáng màu vàng trong hộp phản chiếu.

Có rất nhiều thỏi vàng, tổng trọng lượng có lẽ là hai mươi cân.

Hai mươi cân vàng miếng, mỗi cân 500 gam, hai mươi cân tương đương với 10.000 gam, theo giá trị thị trường hiện tại là hơn bốn triệu nhân dân tệ.

Những thỏi vàng trị giá hơn bốn triệu nhân dân tệ phải nói là có tác động khá lớn về mặt thị giác.

Đặc biệt là khi nó là vàng, thực sự khiến mọi người thích thú khi nhìn thấy nó, và Hồ Khánh Hải tham lam thì đương nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng ông ta tham thì tham, những việc tổn hại đến lợi ích của tập đoàn thì ông ta cũng không làm, nên dù rất thích những thỏi vàng này nhưng Hồ Khánh Hải đã từ chối: “Tôi biết mục đích đến của sếp Trần và ý nghĩa sâu xa của những thỏi vàng này, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể làm điều đó."

Đối mặt với số vàng hơn bốn triệu tệ, Hồ Khánh Hải duy trì đủ sự kiên định và trực tiếp từ chối.

Nhưng Trần Thanh Xuyên không luống cuống, đẩy lùi chiếc hộp mà Hồ Khánh Hải định đẩy lại.

"Tôi nghĩ sếp Hồ luôn lo lắng tôi sẽ nhúng tay vào chuyện hợp tác của quý tập đoàn, kỳ thật tôi có thể nói cho ông biết, lần hợp tác này có thành công hay không, những thứ này đều là của ông, quà gặp mặt hiển nhiên vẫn là cần thiết mà."

"Ngay cả khi cuộc đàm phán này thực sự thất bại, thì số vàng hơn bốn triệu này cũng đáng giá, dù sao thì tôi cũng đã có một người bạn như sếp Hồ."

Lời nói rất khách khí, nhưng cũng là sự thật, Trần Thanh Xuyên thật sự không muốn lấy lại tiền.

Nghe những gì Trần Thanh Xuyên nói, Hồ Khánh Hải hoàn toàn yên tâm, sau đó cất chiếc hộp đi.

Đương nhiên, ông ta cũng biết cách đáp lại: "Nếu đúng là hợp tác với cậu nhiều lợi ích hơn với tập đoàn Tây Phong, đương nhiên tôi sẽ cố gắng giới thiệu tập đoàn của cậu với chủ tịch."

Tuy rằng những lời này nghe có chút vô dụng, nhưng Hồ Khánh Hải chính là một người như vậy.

Ông ta có lợi ích cá nhân, và công ty cũng có lợi ích, vì vậy ông ta sẽ cố gắng hết sức để thúc đẩy công việc kinh doanh này.

Tuy nhiên, bản thân ông ta dường như cảm thấy một câu nói đơn giản như vậy là không phù hợp nên đã nói thêm: “Vì thiện chí kết bạn của cậu với Hồ Khánh Hải tôi, tôi sẽ nhân tiện nói vài điều với sếp Trần, Tập đoàn Tây Phong đã biết chuyện này, đang lên kế hoạch cạnh tranh với Tập đoàn Đại Minh, mong sếp Trần suy nghĩ thêm về chuyện này, nhất là vấn đề lợi nhuận."

Hồ Khánh Hải nói không rõ lắm, nhưng Trần Thanh Xuyên hiểu rất rõ.

Nghĩ nhiều hơn về lợi nhuận nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là nói với Trần Thanh Xuyên rằng Tập đoàn Tây Phong đang chuẩn bị tham gia cuộc chiến giá cả và sẽ tặng lợi nhuận cho Tập Đoàn bò Tây Tạng.

Nhưng cụ thể tặng bao nhiêu thì Hồ Khánh Hải không nói rõ, chỉ có thể do Trần Thanh Xuyên tự mình suy tính.

Nhưng không sao, trong lòng Trần Thanh Xuyên đã sớm có cân nhắc, có biện pháp đối ứng rồi.

Nếu đã quyết định cướp thức ăn của Tập đoàn Tây Phong, Trần Thanh Xuyên sẽ không bao giờ để lại cho họ cơ hội!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.