Rể Hổ Hào Môn

Chương 156: Chương 156




Đối với Hàn Sương, Trần Thanh Xuyên không có suy nghĩ gì về phương diện kia, chẳng qua là muốn đả kích sự tự tin tự tôn của cô ta mà thôi, đương nhiên cũng không thể gây ra quá nhiều rắc rối, dù sao cũng là em gái Tô Tuyết.

Cho nên anh lựa chọn hành động một vừa hai phải, sau khi khiến Hàn Sương nhận thức được không có cách nào hù dọa anh, anh cũng lựa chọn buông tay ra, còn Hàn Sương thì nhanh chóng chạy thoát thân, không dám tiếp tục ở lại nữa.

Và thời gian sau đó, cô ta lại càng muốn trốn khỏi văn phòng này, né tránh Trần Thanh Xuyên ra thật xa.

Nhưng thời điểm ra tới cửa rồi, cô ta lại ngừng bước, hít thở sâu một lần nữa rồi nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.

Cô ta không thể đi, nếu giờ phút này cô ta chọn rời đi thì chẳng khác nào trốn tránh, nó chính là thể hiện cho việc ý chí bị đánh bại, cô ta đại diện cho người nhà họ Hàn, cô ta không cho phép bản thân mất mặt trước bất cứ ai, càng không cho phép mình hoảng loạn rời đi sau khi bị khinh nhờn như vậy.

Trong nhận thức của cô ta, người dám can đảm xâm phạm người nhà họ Hàn, cần phải chịu trừng phạt mới được!

Hít sâu một hơi thêm lần nữa, sau khi bình ổn lại sự hoảng loạn trong lòng, Hàn Sương chỉnh lại quần áo của mình một cách gọn gàng, mặc dù bị xé rách, nhưng trải qua quá trình cô ta dốc lòng chỉnh sửa, cuối cùng chúng cũng giống như những tác phẩm nghệ thuật, mang vẻ đẹp riêng.

Một lần nữa tiến tới gần Trần Thanh Xuyên, cô ta nói với giọng điệu bình tĩnh: “Anh có biết hành vi vừa rồi phải trả giá đắt thế nào không?”

Giọng điệu tự trấn an cố ra vẻ mạnh mẽ này khiến Trần Thanh Xuyên cảm thấy có hơi buồn cười.

“Chị của cô tôi cũng đã ngủ rồi, vậy cô nói xem tôi cần phải trả giá đắt thế nào nữa?”

Đương nhiên anh không có ngủ với Tô Tuyết, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho việc anh bịa ra chuyện hư cấu để đánh trả Hàn Sương, huống hồ Hàn Sương cũng không biết chuyện thật giả thế nào.

Sau khi nghe được lời này của Trần Thanh Xuyên, Hàn Sương tức đến phát run.

Đã ngủ với chị cô ta rồi, vậy mà vừa rồi còn dám giở trò lưu manh với cô ta, quả thực là vô liêm sỉ tới cực điểm!

Nhưng về chuyện này, thật ra trong lòng cô ta cũng chưa có một giải pháp nào tốt cả.

Cô ta nên làm như thế nào, mặc dù có thể nói với người trong nhà, để người trong nhà dạy dỗ lại Trần Thanh Xuyên, nhưng mà… Cô ta sẽ ngượng đến mức nào chứ? Cô ta thậm chí không thể nói cái chuyện đáng xấu hổ này ra, cho dù có là người trong nhà cũng không được, điều này không liên quan gì tới lòng can đảm, chỉ là cảm thấy thẹn với lòng.

Nếu không thể nói với người trong nhà, vậy thì phải nói với ai? Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này không thể nói với ai được, cô ta chỉ có thể câm miệng tự chịu đựng một mình.

Mà khi nghĩ đến chuyện phải chịu đựng, lại khiến cô ta cảm thấy khó chịu trong lòng.

Bản thân vốn là đứa con gái cành vàng lá ngọc trong gia đình quyền thế, vô duyên vô cớ lại bị Trần Thanh Xuyên khinh nhờn, tại sao cô ta lại phải nhịn nhục nuốt cục tức này xuống?

Cục tức này cô ta quả thực không thể nuốt trôi, nhưng ngoài nhịn ra thì dường như không còn biện pháp nào khác, cho nên trước mắt cô ta vừa giận vừa ức, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Trần Thanh Xuyên thế nào, mà cũng không thể bỏ đi luôn được.

Ý muốn đánh chết Trần Thanh Xuyên dấy lên trong cô ta càng lúc càng rõ, nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ biết bất lực…

Nhìn Hàn Sương đứng trước mặt mình run bần bật nhưng lại không có bất cứ cách nào xử lý, Trần Thanh Xuyên cũng nhìn thấu đại khái tâm tư cô ta.

Cho nên ngay sau đó, anh cố ý giơ tay lên trước mũi mình, rồi dùng sức hít một hơi, mở miệng: “Thơm quá.”

Mà hành động này, lời đánh giá này thật sự kích thích đến nỗi hai mắt Hàn Sương đỏ hoe, giờ phút này cô ta chỉ hận nỗi không thể tự tay bóp chết kẻ đang sống sờ sờ Trần Thanh Xuyên kia.

Thơm là đang nói về mùi đôi tay anh sao? Đương nhiên là không phải, mà là đang đánh giá cô ta.

Hành động vô liêm sỉ kiểu này, lại càng khiến Hàn Sương giận đến run người, như muốn nổ tung.

Cũng may Trần Thanh Xuyên chỉ đang cố tình trêu chọc cô ta mà thôi, sau đó cũng không có ý tiếp tục nữa, thậm chí là chuyển vào chủ đề chính luôn.

“Chuyện hôm nay, coi như là cái giá phải trả của cô vì dám tìm tới đây gây phiền phức cho tôi.

Để tôi nói rõ với cô một chuyện, tôi tên Trần Thanh Xuyên, người của gia tộc Trần thuộc tập đoàn Đại Minh của Trần thị, cô muốn dùng chút quyền lực để chèn ép tôi, thật lòng xin lỗi, loại hy vọng vĩ đại xa vời này thật sự khó có thể thực hiện được lắm, cho nên tôi thành tâm kiến nghị cô đừng tới tìm tôi gây phiền toái nữa.”

“Bởi vì nếu cô lại tìm tôi gây phiền toái lần nữa, tôi không dám cam đoan tiếp theo cô sẽ phải trải qua chuyện gì, tất cả những gì tôi có thể nói với cô là bao gồm nhưng không giới hạn những gì đã xảy ra với cô hôm nay, thậm chí không cẩn thận cô lại trở thành chị em dâu với chị cô không biết chừng, cô hiểu ý tôi chứ?”

Đương nhiên Hàn Sương hiểu, trở thành chị em dâu, không phải mang hàm ý anh em của vợ theo truyền thống, mà là vợ lớn vợ nhỏ của Trần Thanh Xuyên.

Khỏi nói, cô ta dĩ nhiên không muốn làm như vậy, cô ta chướng mắt loại lưu manh như Trần Thanh Xuyên, nhưng không thể không vì chuyện này mà cảnh giác.

Bởi vì vừa rồi Trần Thanh Xuyên đã để lộ ra một tin tức mà cô ta cảm thấy rất nghiêm trọng, đó là Trần Thanh Xuyên là người gia tộc Trần thị, thảo nào anh không bị mất chức, gia tộc Trần thị tình nguyện đối đầu với nhà họ Hàn vì Trần Thanh Xuyên, hiển nhiên mối quan hệ của Trần Thanh Xuyên không phải tầm thường.

Cho nên cô ta cảm thấy bản thân cần phải điều tra thật kỹ trước, xem rốt cuộc Trần Thanh Xuyên này có lai lịch thế nào!

Đương nhiên, cô ta cũng cảm thấy hơi sợ một chút, lỡ như Trần Thanh Xuyên thật sự ép cô ta…

Nếu loại chuyện kiểu này thật sự xảy ra, cô ta không biết bản thân sẽ đối mặt với nó thế nào, cũng càng không biết phải xử lý ra sao.

Giống như hôm nay, Trần Thanh Xuyên động tay động chân với cô ta, cô ta lại cảm thấy xấu hổ nên không thể nói ra, nếu tương lai lại xảy ra chuyện như vậy, cô ta cũng không thể nói ra, đến cuối cùng chỉ có thể trơ mắt chịu nhịn để Trần Thanh Xuyên vũ nhục, cô ta còn có thể làm gì được nữa?

Cho nên sau một hồi suy nghĩ, Hàn Sương xấu hổ căm hận trừng mắt liếc Trần Thanh Xuyên một cái, ngay sau đó lập tức xoay người đi ra phía cửa.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, Trần Thanh Xuyên đã gọi cô ta lại: “Vừa rồi chỉ là để trả thù chuyện cô gây phiền toái cho tôi, cô vừa tìm tới cửa đã chửi bới, chẳng lẽ định cứ kết thúc mọi chuyện thế này mà không nhắc gì tới sao?”

Khi Trần Thanh Xuyên nhắc tới chuyện này, Hàn Sương cảm thấy hơi khó thở, trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Trần Thanh Xuyên cũng không biết nên như thế nào, anh nhìn Hàn Sương một lượt từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, cuối cùng ánh mắt tập trung vào đôi tất đen kia.

“Cởi tất để lại đây, coi như là chiến lợi phẩm của tôi, đồng thời cũng để cô khắc sâu vào ký ức.”

Hàn Sương có điên mới làm vậy, sao cô ta có thể để lại mấy món đồ này bên cạnh Trần Thanh Xuyên chứ, thật quá mất mặt!

“Vô sỉ, anh đừng mơ mộng hão huyền!”

Hàn Sương xấu hổ buồn bực thốt ra một câu xong, Trần Thanh Xuyên lại vui vẻ đáp: “Có phải mơ mộng hão huyền hay không, chẳng lẽ cô còn chưa rõ sao? Hay là cô đã quên những chuyện vừa xảy ra rồi, hay cô cảm thấy những chuyện vừa xảy ra khiến cô rất vui, và cô muốn trải qua thêm lần nữa?”

Lời này truyền tới lỗ tai Hàn Sương, trong lòng cô ta lập tức hiểu rõ.

Cô ta hiểu, Trần Thanh Xuyên đang cảnh cáo cô ta, nếu cô ta không làm theo thì sẽ phải trải qua những chuyện vừa rồi một lần nữa.

Đương nhiên cô ta có thể chạy nhanh ra khỏi đây, nhưng chưa chắc cô ta có thể ra khỏi tòa office building này được, rốt cuộc thì toàn bộ tòa nhà này đều thuộc về tập đoàn Đại Minh, Trần Thanh Xuyên để cô ta ra ngoài cô ta mới có thể đi ra ngoài, nếu muốn bẫy cô ta ở đây thì hoàn toàn có thể… Thời gian dài cô ta không dám nói, nhưng ít ra vẫn đủ để làm mấy chuyện bỉ ổi với cô ta.

Vì thế sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô ta vẫn đỏ mặt vươn tay, cởi tất trên chân mình xuống.

Hàn Sương xấu hổ trừng mắt liếc Trần Thanh Xuyên một cái, chiếc tất có chứa nhiệt độ cơ thể của cô ta bị ném trên mặt bàn làm việc, sau đó cô ta giận dữ rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.