Rể Hổ Hào Môn

Chương 140: Chương 140




Lôi Quang Diệu là ai chứ, anh ta đường đường là phó tổng giám đốc của Âm Nhạc Thiên Lôi, đã bị đối xử như vậy bao giờ, anh ta thực sự rất bực bội.

Có điều, bực bội tới đâu thì cũng vô dụng, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, sự bực bội của anh ta cũng chỉ là cái rắm, vô dụng.

Cho nên anh ta chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng, trên mặt còn phải cố nặn ra nụ cười xán lạn tươi như hoa cúc, nói những lời tốt đẹp với Tô Tuyết.

Nhưng lời đẹp ý hay còn chưa nói được mấy câu, cửa phòng đã bị Tô Tuyết đóng sầm một cái, tặng cho Lôi Quang Diệu chiêu bài không mời khách vào nhà, thậm chí cánh cửa còn suýt nữa đập thẳng vào mũi Lôi Quang Diệu, nếu không phải Lôi Quang Diệu tránh kịp, thì có lẽ anh ta đã bị chảy máu mũi rồi.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, lửa giận trong lòng Lôi Quang Diệu phừng phừng, ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Phiền phức là do anh ta tự gây ra, là anh ta bày trò, đáng lẽ ra anh ta phải nghĩ đến ngày hôm nay từ trước mới phải!

Lôi Quang Diệu vẫn đành đè nén ngọn lửa trong lòng xuống, rồi bắt đầu cầu xin đủ loại với Tô Tuyết sau cánh cửa, cầu xin Tô Tuyết tha thứ.

Trong phòng, Tô Tuyết nhìn Trần Thanh Xuyên đang ngồi trên sô pha.

Tôi nghĩ chắc là được rồi đấy? Cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, tôi thấy anh ta rất có thành ý…”

Khi Tô Tuyết nói ra những lời này, Trần Thanh Xuyên vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, kêu Tô Tuyết ngồi xuống.

Tô Tuyết hơi do dự một lát, cuối cùng cô vẫn đi tới ngồi bên cạnh Trần Thanh Xuyên.

Nhưng khi cô vừa mới ngồi xuống, Trần Thanh Xuyên đã nằm xuống ghế sô pha, đầu gối lên hai chân cô.

Gối đầu trên chân Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên nói với cô: “Sao tôi lại cảm thấy anh ta chẳng có chút thành ý gì nhỉ, nếu anh ta thực sự có thành ý, thì nên đàm phán điều kiện bồi thường với tôi, chứ không phải ở đây há miệng nói suông mấy lời vô nghĩa này với tôi.”

Tô Tuyết cảm thấy Lôi Quang Diệu có thể trả lại nguyên bản những thứ vốn thuộc về Văn hóa Đông Tinh đã là không tồi rồi, nào dám nghĩ đến chuyện bồi thường cái gì.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại không cho là như vậy, bắt Lôi Quang Diệu nhả đồ ra là điều đương nhiên, nhưng bồi thường cũng là chuyện cần thiết.

Anh phải khiến Lôi Quang Diệu hiểu ra được, người phụ nữ của anh chỉ anh mới có thể bắt nạt, còn người khác muốn dùng bất kỳ cách thức nào để bắt nạt cô, cũng tuyệt đối không được!

Mặc dù chân bị Trần Thanh Xuyên gối lên, nhưng cũng may anh không có làm mấy hành động vượt quá giới hạn, lúc này Tô Tuyết mới có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng hơn nửa giờ nữa lại qua đi.

Trong phòng, không khí giữa Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết ái muội mập mờ, nhưng Lôi Quang Diệu ở bên ngoài phòng lại tức đến nỗi mặt mày xanh mét.

Trần Thanh Xuyên đúng là quá khốn nạn, lần này đã nói rõ là nhất định sẽ xử anh ta, thậm chí là xử lý một cách triệt để, còn không cho cơ hội đánh trả.

Anh ta vốn tưởng rằng có thể kết thúc chuyện này mà không cần từ bỏ lợi nhuận và bồi thường, nhưng hiển nhiên là anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.

Bên phía tổng bộ lại tiếp tục gây áp lực, mà bên này anh ta thật sự không còn cách nào, cho nên cũng chỉ còn cách thỏa hiệp.

“Sếp Tô, sếp Trần, để bày tỏ thành ý của tôi, tôi tình nguyện bồi thường thích đáng…”

Lôi Quang Diệu cuối cùng cũng chịu nhả ra, anh ta tình nguyện bồi thường, nhưng cũng chỉ là bồi thường thích đáng mà thôi.

Đây cũng không phải thứ mà Trần Thanh Xuyên cần, cho nên anh ta lại đứng bên ngoài gần hai giờ đồng hồ nữa.

Mà kết quả cuối cùng của chuyện này là, anh ta bồi thường Văn hóa Đông Tinh hai ngàn vạn.

Đương nhiên, những thứ còn nợ đều phải trả bằng sạch.

Dù vậy, Trần Thanh Xuyên cũng là ngại anh ta làm phiền thêm nữa nên mới miễn cưỡng đồng ý điều kiện như vậy.

Nếu không, chuyện này đừng mong lấy hai ngàn vạn ra bồi thường là kết thúc, sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Sau khi Lôi Quang Diệu rời đi, Tô Tuyết ở trong phòng nhìn Trần Thanh Xuyên bên cạnh, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cô có vui không? Đương nhiên là cô vui rồi, vì Trần Thanh Xuyên không chỉ giúp cô lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về cô, còn kiếm thêm hai ngàn vạn.

Nhưng ở một mức độ nào đó, cô lại không được vui lắm, không phải cô không hài lòng, mà vì cô cảm thấy hổ thẹn với Trần Thanh Xuyên, không thể đối diện với Trần Thanh Xuyên.

Cô hiểu lầm anh đủ chuyện trên trời dưới biển, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không so đo hiềm khích trước đây, sẵn lòng giúp cô giành lại những thứ thuộc về cô, còn giúp đỡ cô đủ thứ chuyện.

Hiện giờ, cô thực sự muốn nói lời xin lỗi với Trần Thanh Xuyên, và nói lời cảm ơn với Trần Thanh Xuyên.

Nhưng ngoài việc nói lời xin lỗi và cảm ơn với anh, cô còn muốn răn dạy Trần Thanh Xuyên, không vì chuyện gì khác, mà vì vừa rồi Trần Thanh Xuyên đã nhân cơ hội hôn cô mấy lần.

Cho nên, giờ khắc này trong lòng Tô Tuyết thực sự rối rắm, các loại cảm xúc lẫn lộn…

Cũng may Trần Thanh Xuyên nhận được điện thoại từ công ty, bên phía công ty nói có chuyện cần xử lý, cho nên anh rời đi trước.

Mà lúc này đây, Lôi Quang Diệu đã về tới Âm Nhạc Thiên Lôi.

Khi anh ta vừa mới trở lại văn phòng chưa được bao lâu, Thường Vũ Phong đã đích thân tới tìm anh ta, nói cho anh ta một tin tức tốt.

“Tập đoàn Đại Minh đã chịu buông tay, tổng bộ đã giành được tư cách cạnh tranh kinh doanh, áp lực của chúng ta đã được loại trừ rồi.”

Đây đương nhiên là một tin tốt, nhưng nó lại khó có thể khiến Lôi Quang Diệu vui vẻ nổi.

Bởi vì hơn ai hết, anh ta là người hiểu rõ tin tốt này là từ đâu mà có: “Tên Trần Thanh Xuyên kia quả thực là đáng ghét tới cực điểm, khinh người quá đáng!”

Sau khi nói với Thường Vũ Phong những gì bản thân phải trải qua, Lôi Quang Diệu tức giận nói: “Mặc dù chuyện lần này đã qua, nhưng anh sẽ không để yên cho anh ta, ngàn vạn lần đừng để anh bắt được cơ hội, nếu không anh nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần những gì anh gặp phải hôm nay!”

Lời này khá gay gắt, nhưng Thường Vũ Phong cũng chỉ nghe cho có mà thôi.

Lôi Quang Diệu có thực lực như vậy sao? Đương nhiên là không có, anh ta dựa vào cái gì mà dám đi đối phó Trần Thanh Xuyên? Anh ta căn bản không đủ tư cách!

Nhưng Thường Vũ Phong vẫn lo lắng Lôi Quang Diệu nhất thời xúc động lại đi tìm Trần Thanh Xuyên gây rắc rối, cho nên vội vã khuyên nhủ: “Tốt nhất là anh dừng lại đi, chúng ta không cùng đẳng cấp với người ta đâu, người ta ra tay cái là đánh thẳng vào tổng bộ cấp cao của chúng ta, người ta thậm chí còn khinh thường không muốn ra tay với chúng ta, sau này anh còn đi trêu chọc anh ta, chẳng phải là tự tìm đường chết à?”

Lôi Quang Diệu không nói nên lời, chẳng qua là anh ta nói mấy lời tàn nhẫn quen nên nghiện, ai ngờ Thường Vũ Phong lại coi là thật.

Sao anh ta có thể tìm Trần Thanh Xuyên gây rắc rối được nữa chứ, sau khi trải qua chuyện này anh ta đã rất rõ ràng, anh ta không cùng đẳng cấp với Trần Thanh Xuyên, người ta muốn đả kích anh ta rất dễ dàng, khiến anh ta không thể sống sót, anh ta không đủ tư cách đấu!

Cho nên về chuyện “báo thù” này, anh ta cũng chỉ có thể nhân lúc buổi tối ngủ rồi ảo tưởng một chút thôi.

Chứ trong hiện thực, cả đời này của anh ta cũng không có cơ hội….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.