Mặc cho Tô Tuyết van xin thế nào, Chu Ngọc Hồng vẫn lấy cái chết để đe dọa, thậm chí còn thực sự làm hành động chuẩn bị nhảy tầng.
Cuối cùng Tô Tuyết bị ép buộc đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, đáp ứng sẽ ly hôn với Trần Thanh Xuyên ngay lập tức.
Nhưng không vì thế mà Chu Ngọc Hồng đã yên lòng, dẫn Tô Quân đi theo giám sát việc ly hôn, hôm nay cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc!
Sau khi đến đi vào cửa của Cục Dân chính, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết giao nộp các tài liệu cần thiết cho việc ly hôn, sau đó bắt đầu quá trình làm thủ tục...
Sau khi hai người mỗi người cầm một bản chứng nhận ly hôn rời khỏi Cục Dân chính, trên khuôn mặt của Chu Ngọc Hồng mới nở nụ cười hài lòng.
Quá tốt rồi, bà ta thực sự rất vui, con gái mình cuối cùng cũng thành công thoát khỏi tên phê vật đó rồi.
Mà việc khiến bà ta rất hài lòng là, vốn dĩ bà ta cảm thấy mình phải đưa tên phế vật kia một ít tiền thì mới có thể ly hôn được, nhưng không ngờ tới tên phế vật đó thậm chí còn không đòi một đồng nào, vui vẻ đi ra khỏi nhà, việc này khiến bà ta vô cùng hài lòng.
"Được rồi, vì cậu không làm tôi chán ghét lần cuối trước khi ly tán, thì tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa ăn chia tay đi!"
"Dù sao thì cậu đã từng có một cuộc hôn nhân với Tiểu Tuyết nhà chúng tôi, kết cục bây giờ thì cũng coi như là đã gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay."
Hiếm khi, sau ba năm bước vào cửa, đây là lần đầu tiên Trần Thanh Xuyên nhìn thấy Chu Ngọc Hồng nở một nụ cười, trớ trêu thay, nụ cười đó là bởi vì bọn họ ly hôn.
Nhưng cho dù có hiếm thấy nụ cười như thế nào đi nữa, thì Trần Thanh Xuyên cũng sẽ không định cho bà ta mặt mũi này, Chu Ngọc Hồng bà ta… Là cái thá gì chứ?
Trước đây, lúc cuộc hôn nhân vẫn đang duy trì, cho dù Chu Ngọc Hồng không thừa nhận anh là con rể, nhưng anh phải đặt Chu Ngọc Hồng vào vị trí của mẹ vợ. Bây giờ cuộc hôn nhân đã kết thúc, làm sao anh có thể nhận ra Chu Ngọc Hồng là ai nữa? Bằng cái gì mà anh phải cho Chu Ngọc Hồng mặt mũi?
Cho hai tay vào túi, Trần Thanh Xuyên trực tiếp xoay người rời đi, ngay cả một câu cũng khinh thường không nói.
Chu Ngọc Hồng tức đến phát điên: "Các con nhìn đi, cái thái độ của cậu ta là gì đây, mẹ thật sự cho cậu ta mặt mũi, vậy mà cậu ta lại như vậy!"
Tất nhiên Trần Thanh Xuyên có thể nghe thấy những lời mắng chửi giận giữ của Chu Ngọc Hồng, nhưng anh khinh thường không thèm đáp lại.
Chỉ là vừa mới đi được vài bước, Tô Tuyết lập tức đuổi theo, kéo lấy cánh tay của anh: "Dù sao thì chúng ta cũng đã từng ở chung một mái nhà, tôi cũng biết mẹ của tôi và em trai của tôi rất quá đáng, nhưng bữa ăn tối nay… Coi như để tôi thay bọn họ xin lỗi anh đi!"
Cho dù đó là Chu Ngọc Hồng hay Tô Quân, thì Trần Thanh Xuyên cũng không thèm đoái hoài đến họ, mà bọn họ cũng không xứng với điều đó.
Nhưng Tô Tuyết ... Nói thật, người phụ nữ này không xấu, nhưng theo suy nghĩ của Trần Thanh Xuyên, trong đầu của cô có rất nhiều nước, nhưng trái tim của cô cũng khá tốt bụng. Vì vậy, Trần Thanh Xuyên không thể không cho cô mặt mũi, theo lời của Tô Tuyết: Dù sao thì cũng đã từng ở chung một mái nhà.
...
Tối hôm đó, Chu Ngọc Hồng đặt một phòng lớn cho hai mươi người trong khách sạn, náo nhiệt vô cùng.
Vốn dĩ là bữa ăn chia tay, nhưng Chu Ngọc Hồng thực sự không chịu nổi sự kích động trong lòng nên đã mời tất cả họ hàng của mình, trong bữa tối bà ta còn trịnh trọng thông báo rằng Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên cuối cùng đã ly hôn!
Đây mà là bữa cơm ăn sao? Đây hoàn toàn không phải bữa ăn chia tay, mà đây là bữa tối ăn mừng, một bữa tối để chúc mừng hai người ly hôn mới đúng.
Tô Tuyết rất xấu hổ, nếu cô biết chuyện như vậy, thì cô đã không ép Trần Thanh Xuyên ở lại.
Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên lại tỏ vẻ không quan trọng, ngay từ khi Chu Ngọc Hồng đề nghị ăn bữa cơm chia tay thì anh đã nhận ra được sẽ có tình huống như này.
Một khi một con người hèn mọn đắc chí, thì làm sao có thể không kiêu ngạo được? Trên bàn ăn, mọi người đang nói chuyện cười đùa, thực sự đang hạnh phúc cho Tô Tuyết, đó là loại hạnh phúc coi Trần Thanh Xuyên như không khí:
"Tiểu Tuyết, chúc mừng em, cuối cùng em cũng thoát khỏi cuộc hôn nhân này, sau này nhất định sẽ có hạnh phúc tốt đẹp hơn đang chờ em!"
"Em họ, chị có một người bạn làm việc ở Liên hiệp thương mại tỉnh, ở nơi đó toàn là thanh niên tài năng trẻ trung, đợi chị họ giới thiệu anh ấy cho em!"
"Ôi, cháu gái của chú bị liên lụy ròng rã ba năm, người làm chú như chú cũng sầu não ba năm lận, hôm nay cuối cùng cháu cũng ly hôn, thực sự là một sự kiện tốt đáng mừng, nào, để ăn mừng cháu gái của chú thoát khỏi đau khổ, chúng ta uống hết một chén này…"
Chén rượu này, Trần Thanh Xuyên có nên uống hay là không đây?
Người quan tâm vấn đề này, theo bọn họ nghĩ thì việc cho tên phế vật này mặt mũi không đáng quan tâm đến, bởi vì không xứng!
Mà đúng lúc này, cửa phòng của khách sạn bị đẩy ra, Lưu Chấn mệt mỏi chạy tới.
Anh ta quả nhiên là một người bận rộn, lái xe chạy nửa buổi trưa, cũng không tìm thấy ông cụ, vậy mà ông cụ lại mất tích.
Nhưng sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại thì anh ta cũng không quá lo lắng, dù sao thì năm đó ông cụ Lưu Trường Hà cũng từng có tiền án mang theo Tiểu Mật đi du ngoạn nửa tháng. Lần này, sợ lại không biết đang mang theo cô gái trẻ tuổi nào ra ngoài hẹn hò.
Nhìn thấy Lưu Chấn đến, Chu Ngọc Hồng nhanh chóng giới thiệu với mọi người: "Đây là con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Lưu, tên là Lưu Chấn."
"Vừa rồi không phải các người đều muốn giới thiệu đối tượng cho Tiểu Tuyết đúng không? Không cần đâu, Lưu Chấn mới là con rể tôi thích nhất trong lòng mình. Hơn nữa Lưu Chấn cũng một lòng say mê với Tiểu Tuyết nhà chúng ta, bây giờ cuối cùng cũng có thể yêu nhau, kết hôn với nhau!"
Khi Chu Ngọc Hồng nhắc đến thân thế của Lưu Chấn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng bọn họ không ngờ rằng đó là con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Lưu. Bọn họ biết Tập đoàn Thịnh Lưu, có những công ty nổi tiếng trong thành phố, một số người đang có mặt ở đây làm việc trong Tập đoàn Thịnh Lưu!
Vậy nên, mọi người nhanh chóng đứng dậy, mời Lưu Chấn ngồi xuống, thậm chí còn mời thuốc lá, rót rượu cho, hầu hạ tận tình chu đáo.
Đối với biểu hiện của mọi người, Chu Ngọc Hồng rất hài lòng.
Tối nay bà ta muốn cho mọi người thấy rằng con gái Tô Tuyết của bà ta không chỉ thoát khỏi tên phế vật, mà còn tìm được một người chú rể vô cùng ưu tú!
Thế là, bà ta thậm chí còn cố ý đeo chiếc vòng cổ kim cương: "Đây là đồ mà Lưu Chấn hiếu kính tặng tôi, nó có trị giá hơn ba trăm vạn đấy!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, màn khoe khoang này lại khiến cho mọi người một trận ao ước, điều này đã làm Chu Ngọc Hồng đạt được sự thỏa mãn cùng cực.
Trong khi mọi người đang náo nhiệt khen ngợi Chu Ngọc Hồng vì đã tìm được con rể tốt nhất, thì Lưu Chấn lại trêu đùa cười nhìn về phía Trần Thanh Xuyên đang ngồi đối diện mình.
"Trần Thanh Xuyên, đã hai mươi bốn giờ trôi qua, không phải cậu phải đổi tên rồi sao, hả?”
Khi những lời này thốt ra, tất cả mọi người đều tò mò về câu chuyện bên trong, đặc biệt là Tô Quân là người tích cực nhất, không ngừng đặt câu hỏi.
Lưu Chấn chỉ nhân cơ hội nói lý do đổi tên: "Chiều hôm qua có người nói với tôi rằng bọn họ muốn Tập đoàn Thịnh Lưu đổi chủ trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu như không được thực hiện thì cậu ta sẽ không phải là tên Trần Thanh Xuyên nữa."
"Lúc đầu tôi cũng không định để chuyện nhàm chán này ở trong lòng, nhưng nào ngờ tới, có người còn dám mặt dày xuất hiện ở trước mặt tôi, vậy nên tôi không thể không hỏi, có phải cậu ta đa đổi tên mới rồi không?"
Biết được chuyện đã xảy ra, tất cả mọi người đều không nhịn được cười, nhìn Trần Thanh Xuyên như một kẻ ngu ngốc:
"Tên phế vật như cậu còn dám mạnh miệng nói như thế? Ôi trời, cậu thật đúng là làm tôi cười chết rồi!"
"Đúng vậy, cậu cũng không nhìn lại mình có tư cách gì, chỉ bằng cậu mà cũng xứng mạnh miệng trước mặt tổng giám đốc Lưu ư?"
"Tên ngu ngốc này, bây giờ tôi lại nghiêm túc nghi ngờ có phải cậu bị thiểu năng trí tuệ hay không, bằng không sao có thể nói ra lời như vậy..."