Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 742




Hôm nay, Lệ Truyền Anh cùng Minh Nguyên chơi game, phục vụ cho anh ta, giúp anh ta lấy đồ.

Tăng Phàm lặng lẽ đến qua một lần, nhìn thấy Lệ Truyền Anh ở đây, lại lặng lẽ đóng cửa bước ra ngoài.

Khi Minh Nguyên ra ngoài, thì Lệ Truyền Anh ở trong phòng đợi anh ta.

Khi ăn cơm, là ăn chung với gia đình.

Minh Sùng Luân ở trong phòng của bản thân, gần đây Minh Quyên đến ở nhà của cháu trai, từ khi Minh Nguyên dọn về đây sinh sống, thì bà ta không vui rồi, được thế, mà cứ muốn biểu hiện trước mặt bà ta, Minh Quyên bà là một người kiêu ngạo, sao lại chịu được cơn giận này chứ? Đương nhiên là bỏ đi.

Cho nên, trong căn nhà, chỉ còn lại Tăng Phàm.

Còn về Lệ Truyền Anh vì sao lại đến đây, vì sao muốn đến đây, bà ta không có hỏi.

Khi trên bàn ăn, cũng không có ngạc nhiên, để tránh Lệ Truyền Anh thấy ngại.

Buổi chiều, Lệ Truyền Anh đang thu dọn quần áo của bản thân, chuẩn bị đi.

“Đêm nay ngủ lại ở đây!” Minh Nguyên nói, “Em không biết được bệnh nhân, tình hình buổi tối sẽ không được ổn định sao?”

Lệ Truyền Anh nhìn vào xung quanh, “Em ngủ ở đâu?”

“Đây không phải có giường sao?” Minh Nguyên trả lời.

“Vậy anh ngủ ở ở đâu?” Lệ Truyền Anh lại hỏi.

“Ngủ chung một giường!”

Trong lòng Lệ Truyền Anh “Hừ” Một tiếng, “Anh tưởng tâm tư của anh em không nhận thấy sao?”

“Tâm tư gì của anh?” Minh Nguyên hỏi ngược lại.

Lệ Truyền Anh bị phản bác như vậy, không nói lại được.

“Tóm lại, đêm nay em không được đi!”

“Anh là một người có mẹ mà, cứ muốn em ở lại đây làm gì chứ? Hơn nữa, cũng có người hầu hạ anh mà.” Lệ Truyền Anh lấy túi xách lên, chuẩn bị đi.

“Tâm tư của anh không phải em biết được sao, vì sao hiện nay lại hỏi anh chứ?”

“Anh - -”

Minh Nguyên vừa mới nói xong câu này, thì ngất xỉu đi.

“Minh Nguyên!” Lệ Truyền Anh chạy qua đó, dìu anh ta dậy, “Không phải bị câu nói của em làm tức giận sao? Vậy tính tình của anh cũng khá nóng tính đó!”

Lệ Truyền Anh biết triệu chứng của anh ta chỉ là cảm lạnh sốt cao, không có chuyện gì đâu, thêm vào đó, nếu như gọi Tăng Phàm đến đây, sợ là sẽ lộ ra chuyện Minh Nguyên vì chuyện của bà ta mà tức giận, cho nên, Lệ Truyền Anh không gọi ai hết, một mình đưa Minh Nguyên lên giường, đã dốc hết sức ba bò chín trâu.

Sờ trên đầu của anh ta, giúp anh ta đắp nềm.

Lệ Truyền Anh quỳ trên chiếc giường mềm mại đó, nhìn vào anh ta.

“Đồ khốn, nghĩ ra những cách tồi tệ như vậy!” Lệ Truyền Anh cảm thấy Minh Nguyên đang lừa dối cô ta, lại không dám bỏ đi, sợ rằng bỏ đi, lỡ như Minh Nguyên thực sự có chuyện, vậy cô ta đúng là không có tình người rồi!

Cho nên, cách tạm thời chính là ở đây với anh ta.

Bầu trời từ từ tối lên.

Lệ Truyền Anh cảm thấy đêm nay bản thân có thể không thể đi rồi.

Cô ta ngồi trên giường của Minh Nguyên, dựa vào cuối giường.

Minh Nguyên vẫn chưa tỉnh, có thể là ngủ rồi.

Lệ Truyền Anh thử hơi thở của anh ta, là đang ngủ đó.

Lệ Truyền Anh vừa muốn từ trên giường đứng lên, muốn đi!

Minh Nguyên lăng người qua, thì ôm lại eo của cô ta, và nói câu, “Không được đi!”

Giống như một đứa trẻ vậy, sao cũng không nở cho mẹ của bản thân rời đi.

Lệ Truyền Anh muốn tách ra ngón tay của anh ta, nhưng anh ta càng nắm cô ta chặt hơn.

Minh Nguyên lăng người qua một cái, thì đè Lệ Truyền Anh dưới thân, bắt đầu hôn cô ta.

Một bên hôn, một bên dùng tay sờ mó cô ta.

Sự quen thuộc say mê đó khiến Lệ Truyền Anh cảm thấy cảm giác đó chiếm lấy cô ta.

Lệ Truyền Anh nhắm lại đôi mắt, đang ngoáy đầu.

Minh Nguyên đang cởi ra quần áo của cô ta, cô ta muốn chống cự, nhưng cả con người mềm nhũn không có sức lực, rõ ràng không có sức lực phản kháng.

Minh Nguyên thuận tay tắt đi cây đèn ngủ trên đầu giường.

“Anh không phải bị cảm sao?” Sau khi đôi môi của Minh Nguyên rời khỏi đôi môi của Lê Truyền Anh, Lê Truyền Anh hỏi anh ta.

Hai người trong đêm tối, ở trên chiếc giường rộng lớn của Minh Nguyên, bàn tay của Minh Nguyên nắm lại năm ngón tay của cô ta.

Có thể Minh Nguyên đang làm chuyện này, cũng quên rằng trả lời câu hỏi của Lệ Truyền Anh.

Lệ Truyền Anh rất hưởng thụ sự thúc đẩy và say mê cao trào mà Minh Nguyên mang đến cho cô ta.

Sau khi xong chuyện, Lệ Truyền Anh nằm sấp trên giường, mất hết sức lực.

“Tối mai dẫn em đi dạo phố!” Minh Nguyên nói.

“Vậy có ý là, tối mai em vẫn chưa được đi sao?” Lệ Truyền Anh hỏi.

“Đúng!” Minh Nguyên ngay lập tức mang bàn tay của Lệ Truyền Anh đặt trước ngực của bản thân, “Tâm tư của anh, em khổng biết sao?”

Trái tim của Lệ Truyền Anh đập “Thình thịch”.

Cô ta chỉ là không tin.

Trong đêm tối, cô ta và Minh Nguyên đối mặt với nhau.

“Em hiểu.” Lệ Truyền Anh nói.

Với Minh Nguyên bên nhau lâu như vậy, Lệ Truyền Anh cảm thấy, Minh Nguyên là một người rất tốt, không ham tiền của cô ta, không ham trí thức của cô ta, dù cho anh ta có nhắm trúng điểm nào của bản thân, cô ta cũng không biết.

“Vậy em có cách nghĩ như thế nào?” Minh Nguyên hỏi.

“Qua một thời gian nữa đi. Em vẫn cảm thấy em còn ánh mắt muốn chém người đó - - Anh hiểu mà.”

Minh Nguyên không nói gì, Minh Nguyên từ phía sau ôm lại Lệ Truyền Anh ngủ.

Lệ Truyền Anh cảm thấy có vật cứng gì đó chọc vào bản thân.

Bàn tay của cô ta nhẹ nhàng vổ trên tay của Minh Nguyên.

Lệ Truyền Anh thích tư thế nữ ngồi bên trên, tính cách của cô ta vốn đi cũng rất có thế mạnh.

Tối mai, hai người đi dạo, Lệ Truyền Anh và Minh Nguyên đi đến phố người hoa.

Đang dạo phố, lại nhìn thấy đối diện bên kia có hai người đang dạo phố.

Quả nhiên là Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt.

Bàn tay của Miêu Doanh Đông bỏ vào trong túi, Khâu Đông Duyệt khoác lại cánh tay của anh ta, đôi mắt của Khâu Đông Duyệt luôn nhìn vào giang hàng kế bên, Miêu Doanh Đông không có nhiều hứng thú.

Miêu Doanh Đông đã nhìn thấy Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh.

Khi bước gần đến, Miêu Doanh Đông nói, “Hai người đi dạo chợ đêm - -”

Những lời nói phía sau, không cần nói, nhưng mà có ý nghĩa sâu sắc, ý là sau khi dạo xong chợ đêm sẽ ngủ chung với nhau.

Khâu Đông Duyệt cũng nhìn thấy Minh Nguyên, gọi một tiếng, “Anh hai.”

Lại nhìn thấy Lệ Truyền Anh, gọi tiếng, “Chị Lệ.”

Khâu Đông Duyệt rất thích gọi người, gọi Miêu Doanh Cửu là chị tiểu Cửu, gọi Lệ Truyền Anh là chị Lệ, bởi vì cách xưng hô thân mật này, biểu hiện được con người của cô ta cũng khá mềm yếu.

“Hai người ở chung với nhau rồi sao?” Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Đúng! Còn hai người? Không phải mới có con sao?”

“Có con rồi thì không thể lén lén giải trí nữa ngày sao? Quốc Khánh ở nhà, có người chăm sóc.” Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt nói muốn Minh Nguyên mấy hôm nữa dẫn chị Lệ qua nhà của họ chơi, tiếp theo, hai bên mạnh ai nấy về.

“Vì sao anh họ Minh, em gái anh họ Khâu vậy? Có sự tích gì không đó?” Lệ Truyền Anh nói.

“Muốn nghe sao?” Minh Nguyên hỏi, thuận tay kéo bàn tay của Lệ Truyền Anh, nắm lại mười ngón tay của cô ta.

“Ừm.”

Minh Nguyên vừa đi vừa kể cho Lệ Truyền Anh về thân thế của bản thân và Khâu Đông Duyệt, kể về Trần Nhã Ninh, kể về Từ Thiến, kể về Minh Nguyên, đây là một câu chuyện vô cùng dài, hai người ở bên ngoài đi đến gần mười hai giờ đêm.

Lệ Truyền Anh luôn lắng nghe, không nói chuyện.

Đến cuối cùng, họ đi đến cuối con đường.

Minh Nguyên cũng kể xong.

“Có phải em cảm thấy anh rất đáng thương không?” Minh nguyên hỏi.

Ngay lập tức Lệ Truyền Anh ôm Minh Nguyên vào trong lòng, “Không đáng thương, từ nay về sau, anh có em rồi!”

Cô ta nhón chân lên, thò qua dưới cánh tay của Minh Nguyên, ôm lại đôi vai của anh ta.

Xưa nay Minh Nguyên luôn có tính khí hấp dẫn, tính cách thông minh mà nhạy cảm, bộ dạng ấm áp thật thà, khiến cho Lệ Truyền Anh cảm thấy, bản thân đã bỏ lỡ anh ta rất lâu rồi.

“Xin lỗi, em chỉ mới bắt đầu hiểu anh!” Lệ Truyền Anh nói.

“Hy vọng có thể hiểu anh suốt cuộc đời!” Minh Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh gật đầu.

Khi quay về, Lệ Truyền Anh ngủ lại nhà của Minh Nguyên, lần này cô ta không có từ chối.

Thứ hai đầu tuần, Minh Nguyên lại đến phòng nghiên cứu, thì không còn đến đón Tăng Phàm nữa, mà là đưa Lệ Truyền Anh đến đó.

Dùng lời mà Tăng Phàm nói, chính là “Cưới được vợ rồi quên đi mẹ!”

Hai người trải qua mấy tháng ân ái, cũng gần có một năm rồi đó.

Lệ Truyền Anh càng tiếp xúc với Minh Nguyên, càng cảm thấy anh ta là một người tốt khó mà có được, đối xử tốt với cô ta, đối với người khác cũng vậy.

Không hạ lưu như Văn Điện Thanh, Đường Tiềm.

Lệ Truyền Anh thấy vui vẻ yên tâm.

Khi Minh Nguyên cầu hôn, cô ta rất vui, mặc dù trước đây, cô ta đã dọn đến nhà của Minh Nguyên sinh sống.

Căn nhà của bản thân, cha mẹ đang ở.

Hôn lễ của Lệ Truyền Anh và Minh Nguyên vô cùng long trọng.

Khâu Đông Duyệt và Miêu Doanh Đông cũng đi.

Trong Cố gia ngoại trừ Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, hầu như đều đi cả.

Ngoại trừ gia thế của Minh Nguyên, quan hệ của Lệ Truyền Anh, Minh Nguyên là anh trai của Khâu Đông Duyệt, đây cũng là một điều quan trọng bên trong.

Sau kết hôn, Lệ Truyền Ánh mang thai long phụng.

Khiến cho Miêu Doanh Đông tương đối thèm muốn.

Giờ đây anh ta, vẫn chưa có được viên ngọc trong tay của bản thân - - Miêu Miêu

Anh ta rất hận, vì sao gen thai long phụng này lại di truyền cho Minh Nguyên chứ.

Vì sao Khâu Đông Duyệt lại không có.

Anh ta ngồi trên ghế sofa, vuốt vào chiếc cằm của bản thân, đã vuốt rất lâu.

Đúng là tức chết cô ta rồi.

Vốn dĩ cũng không muốn sinh rồi, nhưng mà, vẫn là phải sinh, sinh đến có con gái mới thôi.

Là ba năm sau có Miêu Miêu.

Giờ đây Miêu Doanh Đông, bốn mươi tuổi, đang là tuổi tứ tuần.

Hôm đó, anh ta ngồi trên ghế sofa đọc sách, Miêu Quốc Khánh qua đó hỏi anh ta một vấn đề, giống như là câu hỏi gì đó của Thụy sĩ.

Miêu Doanh Đông nói câu, “Đi hỏi mẹ của con!”

Miêu Quốc Khánh nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của Miêu Doanh Đông, chỉ có thể đi tìm Khâu Đông Duyệt.

Khâu Đông Duyệt đang trang điểm, năm nay cô ta hai mươi tám tuổi.

Đang là tuổi non như quả mật đào của phụ nữ.

Miêu Doanh Đông liếc cô ta một cái, “Trang điểm đẹp như vậy cho ai xem chứ?”

“Cho ai xem cũng được, cũng không muốn cho anh xem!” Khâu Đông Duyệt trả lời một câu.

Nhìn vào trong gương ngắm qua ngắm lại.

Bởi vì thân phận thông dịch viên của cô ta, cho nên phải đến rất nhiều nơi, trang điểm là vô cùng cần thiết.

Miêu Doanh Đông chỉ là vuốt vào chiếc cằm của bản thân.

Khâu Đông Duyệt bồng Miêu Miêu lên, và nói, “Có cần cắt tóc cho con không đây, con gái nhỏ bé, có cắt tóc máu không?”

“Không được cắt!”

“Tóc máu đó!”

“Anh nói rồi, không - được - cắt!”

Khâu Đông Duyệt nói thầm trong bụng, cũng không biết để mái tóc dài như vậy để làm gì nữa?

Chỉ vì muốn thỏa mãn sở thích riêng yêu thích mái tóc dài của anh ta sao?

Hiện nay, Miêu Doanh Đông đã mua một căn biệt thự ở kế bên căn biệt thự của Nam Lịch Viễn.

Miêu Doanh Đông không việc gì làm thì hay bồng Miêu Miêu qua nhà Nam Lịch Viễn chơi.

Gia đình Nam Lịch Viễm có ba đứa con, bốn đứa trẻ ngồi trên tấm thảm chơi, còn anh ta thì đi nói chuyện với Nam Lịch Viễn.

Cũng rất thanh nhàn đó.

Anh ta mới bốn mươi tuổi, nhưng mà anh ta từ lúc bắt đầu làm việc, trên cơ bản thì đã sống như kiểu nghỉ hưu vậy.

Có con rồi, cuộc đời của anh ta đã lật sang trang mới.

“Doanh Đông, anh đây chỉ thương con gái, không thương con trai, không sợ hai đứa con trai oán trách anh à!” Nam Lịch Viễn nói, “Tôi thì đối xử công bằng, không phân biệt.”

“Trong tương lai cũng là người của nhà người ta rồi, muốn oán trách thì oán trách, không sao cả! Oán trách cha của anh ta cũng không lật được trời đâu. Tam Nhi - - con - -” Miêu Doanh Đông nhìn thấy Miêu Miêu, bò trên sàn nhà.

Đứa con gái da dẻ hồng hào non mịn, anh ta cảm thấy con gái như vậy không hay cho lắm.

“Ủa, sao vậy anh hai?” Cố Tam Nhi từ trên lầu bước xuống.

Nhìn thấy Miêu Doanh Đông đang gọi Tam Nhi của nhà anh ta, Cố Niệm Đồng tự khen nói, “Anh hai, anh nói anh đặt tên gì không đặt, cứ phải đặt cái tên giống y như vậy.”

Giờ đây Cố Niệm Đồng, đã là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.