(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối tháng chín, mỗi ngày Tô ɖu͙ƈ đều ồn ào trong nhóm chat về việc đấu giải, ép buộc hai người phải đến tận nơi xem cô ấy thi đấu, ai không đến thì không phải người.
Lâm Hạ nhìn lá thư mời từ ban tổ chức, cô từ chối vé vào cổng của Tô ɖu͙ƈ, không giải thích gì hết để tỏ vẻ thần bí.
Vòng đấu chung kết thế giới vô cùng kịch tính chính thức bắt đầu, bên ban tổ chức có mời các coser tham gia tại sân vận động, những người này đều phải báo danh nhân vật mình cos cho phía ban tổ chức biết trước khi trận chung kết được diễn ra.
Lâm Hạ nhớ đến chuyện lúc xưa Tô ɖu͙ƈ từng kể cho mình nghe, cô nói: “Tôi chọn hồ ly chín đuôi.”
Chị gái phụ trách lập tức trêu ghẹo: “Hồ ly chín đuôi thường được nhiều người chọn cos lắm, nhưng khi lên sân khấu thì không mấy người coi được, dáng người của Summer tốt như vậy, tôi cũng mong được ngắm lắm đó.”
Lâm Hạ nghĩ thầm: “Ha ha ha ha các ngươi không biết đâu, lần này có khả năng sẽ được nhìn thấy hồ ly chín đuôi ra sân thật đó.”
Đột nhiên cô có một loại cảm giác ưu việt kiểu như “Tôi biết được một bí mật mà tất cả mọi người đều không biết”.
Màn hội ngộ trêи sân khấu chung kết quả thật đúng như những gì Lâm Hạ tưởng tượng, cô nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Tô ɖu͙ƈ thì nháy mắt với cô ấy.
Zero đoạt quán quân, khiến cho Lâm Hạ vô cùng vui vẻ, trùng hợp đang lúc cô không có việc gì làm, mà buổi phỏng vấn của Tô ɖu͙ƈ cũng vừa kết thúc, vì vậy cô đi về phía hậu trường chuẩn bị chúc mừng Tô ɖu͙ƈ.
“Anh đến đây làm gì?” Đoạn Trường An dựa vào tường, “Tới xem em thi đấu hả.”
“Hửm” Từ Cẩn Niên cười lạnh, “Đồ cùi bắp.”
“Xí” Đoạn Trường An cũng cười nhạt, “Đồ ngốc.”
Vẻ mặt của Tô ɖu͙ƈ lúc này như đang dại ra nhìn hai người đàn ông ấu trĩ, cô nhớ mang máng hình như người kia là anh trai nhϊế͙p͙ ảnh gia của Lâm Hạ thì phải.
“Tiểu Tô Tử! Còn còn không mau tới đỡ ai gia!” Lâm Hạ vừa mới bước qua khỏi đoạn cầu thang cong thì nhìn thấy bạn thân của mình đầu tiên.
Ba người đồng loạt quay đầu lại.
Từ Cẩn Niên vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Hạ thì lập tức nheo hai mắt lại, nhìn thấy bóng người đứng ở ngược chiều sáng.
Cô bé kia giơ cao một bàn tay quơ qua quơ lại, vì đến gặp Tô ɖu͙ƈ nên cô lười thay đồ cosplay ra, bộ đồ mát mẻ phơi bày toàn bộ thân hình lả lướt mê người, phía sau ʍôиɠ còn có chín cái đuôi dài lắc qua lắc lại theo từng nhịp bước.
Hầu kết của Từ Cẩn Niên di chuyển lên xuống.
“Từ Cẩn Niên, sao anh cũng ở đây vậy.” Lâm Hạ vừa nói vừa tiến tới gần, lẫn trong giọng nói có pha chút ngượng ngùng, khi cô nhìn thấy Đoạn Trường An thì tự nhiên chào hỏi, “Xin chào Đoạn gia nhà Tô Tô.”
Đoạn Trường An đương nhiên là biết Lâm Hạ, anh gật đầu với cô một cái như đáp lại.
Tô ɖu͙ƈ hưng phấn đến bên bạn thân, lúc hai người nói chuyện thì mặt mày hớn hở, hoàn toàn không có chút dáng vẻ chững chạc thường ngày.
Đám người cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe. Lúc gần đến nơi thì Lâm Hạ đưa tay tháo mấy cái đuôi phía sau xuống, Tô ɖu͙ƈ thấy tò mò, hỏi: “Đuôi này của cậu nhìn đẹp ghê, tớ chưa từng nhìn thấy bao giờ.”
Lâm Hạ cao ngạo ngẩng đầu lên: “Tớ sợ làm dơ hì hì hì.”
Nhóm người chia tay nhau ở bãi đỗ xe, đoàn người của Tô ɖu͙ƈ cùng lên xe của team để trở về gaming house, buổi tối họ có tiệc ăn mừng, Tô ɖu͙ƈ kéo tay Lâm Hạ thì thầm to nhỏ với cô vài câu, mặt Lâm Hạ đỏ bừng đẩy đẩy cô ấy ra, Từ Cẩn Niên cầm lấy một cái áo khoác màu đen ở trêи xe, khoác lên người Lâm Hạ, sau khi ngồi vào xe, cô nói: “Từ Cẩn Niên, Từ Cẩn Niên, lát nữa chở em đi mua bánh kem đi.”
Từ Cẩn Niên gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy.
Gần đây Lâm Hạ vẫn luôn thích thức ăn ngọt và hoa ở một tiệm có tên là ‘Tiên Đô’, cửa hàng này chỉ mới khai trương được vài tháng nhưng mấy người trong ký túc xá của cô đều là khách trung thành của nơi đó.
Trở về nhà của Từ Cẩn Niên, Lâm Hạ vô cùng vui vẻ ngồi trêи giường bày cái đuôi ra chải chuốt cho nó, thỉnh thoãng vẫn không quên nhìn bánh kem đang đặt ở đầu giường: “Em vô cùng thích cái này, đã tiêu rất nhiều tiền để mua đó.”
Từ Cẩn Niên ôm lấy cô từ phía sau: “Mang lên cho anh xem lần nữa đi.”
Lâm Hạ hưng phấn gật đầu, nhanh nhẹn đeo đuôi lên người, sau đó đi một vòng, nghiêng người lắc lắc đuôi cho Từ Cẩn Niên nhìn.
Ánh mắt của Từ Cẩn Niên tối sầm lại, trong mắt anh lúc này chỉ còn đọng lại mỗi hình ảnh Lâm Hạ lúc lắc ʍôиɠ trước mặt mình, anh duỗi tay ôm lấy cô, đôi bàn tay ấm nóng di chuyển dọc bên eo thon.
Lâm Hạ lại nhớ tới lời nói khi nãy của Tô ɖu͙ƈ, cô đỏ mặt, nghiêng đầu hỏi: “Anh làm gì đó?”
“Làm.” Từ Cẩn Niên vừa nói dứt câu, thì ɭϊếʍ láp lên làn môi của Lâm Hạ.
Lâm Hạ hơi sửng người.
Anh làm gì.
Làm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");