(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dựa theo những thông tin mà Severn cung cấp, Lâm Hạ làm một bảng tổng kết, cô và Tống Tiểu Như ngồi trước bàn, cùng nhau phân tích, hai người cũng phân tích đâu ra đấy đàng hoàng.
“Vậy cậu có cảm thấy, anh ta còn cảm giác với cậu không?” Tống Tiểu Như nghiêm túc nhìn quyển sổ ghi chép trước mặt.
“Chuyện này tớ cũng không xác định được.” Lâm Hạ ngửa đầu, “Nhưng ngày hôm qua có một cô gái ở cạnh anh ấy, anh ấy cũng chẳng để ý đến cô ta, vậy chứng minh ít nhất thì xuất phát diểm của tớ cũng giống bọn họ.”
“What?” Nét mặt của Tống Tiểu Như hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi, “Xin lỗi nha, người ta không có ngủ với anh ấy, không xem trộm điện thoại rồi bỏ chạy, cũng không có mắng anh ấy ghê tởm.”
“…”Lâm Hạ đứng dậy, giơ một chân lên, “Tống Tiểu Như có phải cậu cảm thấy tớ không dám đánh chết cậu có đúng không?”
“Đừng nóng, đừng nóng, chúng ta là những người bạn tốt mà.” Tống Tiểu Như nhanh chóng dỗ dành cô bạn của mình, “Nói thật nha, nếu Severn đã nói tính tình của Từ Cẩn Niên vốn lạnh nhạt, vậy nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu chính là…”
“Ngủ với anh ấy thêm lần nữa!” Lâm Hạ nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm.
“Xời, cậu, con mẹ nó còn chưa kịp bò lên giường của anh ta thì đã bị đá bay ra ngoài rồi.” Tống Tiểu Như đập một cái lên bàn, “Cậuâucần phải tạo cảm giác tồn tại! Để anh ta luôn nhìn thấy cậu, cậu đã nghe thấy chưa?”
“Nghe rõ!” Lâm Hạ đứng dậy, đi vào phòng, “Vậy chúng ta chọn quần áo đi, tớ nên ăn mặc kiểu mê hoặc gợi cảm, hay là thanh thuần đáng yêu đây.”
Đi được nửa đường, cô ngừng lại, cúi đầu: “Tớ… Con mẹ nó đi đâu để tìm Từ Cẩn Niên chứ?”
Tống Tiểu Như và cô, hai người nhìn nhau một lúc lâu chẳng ai nói với ai câu nào.
Hai người đồng loạt thở dài, nằm dài xuống sàn nhà.
Lâm Hạ lấy điện thoại ra, tự lẩm bẩm: “Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, Severn, vậy chọn anh đi!”
Tại nhà chính của nhà họ Từ, Severn đang chơi game với cháu trai thì điện thoại đột ngột vang lên, cậu bé kêu gào: “Không được nhận điện thoại! Chơi game thì không được dùng điện thoại!”
Severn cầm tay cầm chơi game, mắt chăm chú nhìn màn hình, nhận thấy có người đi tới gần mình, anh ta gọi với: “Nè nè, giúp anh nhận cuộc gọi đi.” Hiển nhiên anh ta chắc chắc cuộc gọi này không liên quan đến công việc.
Từ Cẩn Niên cúi người cầm lấy điện thoại ở phía sau anh ta, hai chữ Lâm Hạ vô cùng nổi bật trêи màn hình .
“Anh họ, anh có biết không…” Vừa ấn nghe máy, anh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ trong điện thoại, “Tớiơibây giờ em mới nhận ra anh đến công ty của chúng ta là để làm gì, là vì tình yêu và hòa bình đó anh họ à.”
“Anh họ?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh tanh, giọng nói của người mà mỗi đêm Lâm Hạ đều nhớ tới.
Đột nhiên cô cảm thấy mình mắc chứng nói lắp, cô cũng không biết tiếp theo cô muốn nói gì, cô nhăn mày nhíu mặt.
“Anh ấy đang bận, có việc gì thì cứ nói, tôi chuyển lời giúp cho.” Giọng nói của Từ Cẩn Niên bình lặng không có một chút cảm xúc.
“Em…” Lâm Hạ im bặt, nói cái gì bây giờ? Em muốn gặp anh, em rất nhớ anh, hay là em rất thích anh, ây, tất cả đều không được.
“Không tiện thì thôi.” Anh dường như chẳng còn kiên nhẫn chờ đợi, Từ Cẩn Niên nói hơi gấp gáp, “Lát nữa anh ấy sẽ gọi lại sau.”
Cúp máy.
Sân sau của nhà họ Từ.
Severn cầm điện thoại: “Bà cô à, em hỏi anh, anh biết hỏi ai đây, thằng nhóc Từ Cẩn Niên kia nó không đến công ty, thời gian nó ở nhà, có thể đếm trêи đầu ngón tay, nó đi ra ngoài anh cũng chẳng tìm được, sao anh biết mà nói cho em?”
Từ Cẩn Niên đứng ở góc rẽ, yên lặng hút thuốc, lẳng lặng nghe.
Lúc ăn cơm, ông nội Từ nói: “Tẫn Hoan muốn đi hưởng tuần trăng mật, ông đồng ý rồi, nhưng công ty không thể không có người quản lý, vì vậy…”
“Để con đi cho,” Từ Cẩn Niên nhẹ nhàng trả lời như không thèm để ý, “Nhưng mà con nói trước, Từ Tẫn Hoan trở về thì con sẽ đi.”
“Thằng nhóc này, con làm như bắt con tiếp nhận công ty là ăn thịt con vậy hả?”
Từ Cẩn Niên cười cười, khóe mắt liếc về phía Severn ngồi bên cạnh đang bấm điện thoại.
[Từ Tẫn Hoan muốn đi hưởng tuần trăng mật, Từ Cẩn Niên tạm thời tiếp quản công ty, địa điểm tấn công anh đã mật báo cho em rồi, anh chỉ giúp em đến đây thôi.]
Lâm Hạ cầm điện thoại, ý chí chiến đấu sôi sục.
Có Severn sắp xếp giúp đỡ từ bên trong, Lâm Hạ thành công đi đến tầng cao nhất, cô vừa bước vào, thì bị thư ký ngăn lại: “Xin hỏi cô là?”
Lâm Hạ cười thật tươi: “Tôi tới tìm Từ Cẩn Niên.”
Thư ký nhỏ thấy Lâm Hạ có thể lên đến tới tầng này, đương nhiên không dám ngăn cản, đứng dậy dẫn đường.
Lâm Hạ ra vẻ thẹn thùng: “Tôi tự mình đi vào là được, muốn làm cho anh ấy bất ngờ.”
Thư ký nhỏ mắt long lanh hóng chuyện, chắc là do hành động và cách ứng xử của Lâm Hạ tương đối thân thiện, rất có cảm giác thân thiết: “Cô là.… của giám đốc Từ”
Lâm Hạ đặt ngón trỏ lên môi: “Xuỵt… Đừng nói ra nha.”
Nhận thấy có người tiến vào, Từ Cẩn Niên ngẩng đầu.
Lâm Hạ vốn tưởng rằng anh sẽ kinh ngạc, sửng sốt, ai ngờ anh vẫn mặt lạnh không cảm xúc như mọi khi.
“Giám đốc Từ” Lâm Hạ bước lên phía trước, “Em đại diện cho nhà họ Lâm có việc muốn nói với anh.”
Từ Cẩn Niên ngồi thẳng người dậy: “Chuyện gì?”
“Chuyện kết hôn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");