Đúng là “vô dục tắc cương, quan tâm tắc loạn”! Không cầu không mong thì tâm luôn vững vàng, hễ trong lòng quan tâm đến điều gì đó thì tâm lý dễ bị nhiễu loạn, mất khả năng phán đoán và không thể tập trung được.
Từng ga, từng ga tàu đã ở lại phía sau, tiếng bánh xe nghiến vào đường ray đặc trưng chỉ có tàu điện ngầm và cả mùi không khí đặc trưng trong khoang tàu làm cô càng lúc càng cảm thấy không biết mình đang đi đến nơi nào. May mà cuối cùng cô đã nhớ ra Canh Tiểu Hạnh. Cô gọi cho Canh Tiểu Hạnh vốn chỉ do hiệu ứng tâm lý tìm được người nào hay người nấy.
Rõ ràng đứa con cưng của lớp lên thẳng thạc sĩ này còn nhàn nhã hơn cả cô, lúc nhấc điện thoại lên vẫn còn giọng ngái ngủ, cô có cảm giác cô bạn đang nói thầm với mình…
“Cậu có thể tìm thấy Tuyệt Mỹ không?” Cố Thanh chẳng còn tâm trạng nào mà truy hỏi tại sao Canh Tiểu Hạnh lại nói thì thào như thể ăn trộm thế.
“Anh ấy à… Không chắc tìm được đâu! Có chuyện gì gấp sao?”
“Ừm!” Cô nói vắn tắt. “Mạc Thanh Thành tắt máy, chẳng rõ vì lẽ gì mà tớ liên lạc mãi không được... Giờ không biết nên đến bệnh viện hay hay đến nhà anh ấy, bởi vậy định hỏi Tuyệt Mỹ xem anh ấy có nhà không?” Tuyệt Mỹ làm việc tại nhà nên đương nhiên hỏi anh ấy là thỏa đáng nhất.
“Tìm Át chủ bài à? Không chừng lát nữa anh ấy sẽ mở máy đấy…”
Giọng Canh Tiểu Hạnh kéo dài ra, không biết đang nghĩ gì…
“Nhưng bây giờ tớ đang ngồi tàu điện ngầm rồi.” Cố Thanh khẽ thở hắt ra một tiếng. “Trạm tới là đến nhà anh ấy.”
“Hả? Gấp thế cơ à? Chuyện gì vậy?” Canh Tiểu Hạnh cũng phát hiện ra dường như tâm trạng Cố Thanh đang rất tồi tệ.
“Không có gì đâu… Chỉ tại tớ nghe nói bệnh viện nơi anh ấy làm có ca mắc bệnh truyền nhiễm gì đó, rất nhiều y bác sĩ tạm thời phải cách ly, tớ hơi lo nên gọi điện cho anh ấy nhưng lại không liên lạc được… Nghĩ thời gian này chắc anh ấy đang được nghỉ nên định tới nhà xem sao.”
“Át chủ bài khỏe thế, làm sao mà nhiễm bệnh được, đúng không?” Canh Tiểu Hạnh cố kìm thấp giọng, nói: “Tớ đảm bảo Át chủ bài vẫn khỏe mạnh bình thường, không chừng anh ấy quên không sạc điện thoại thôi…”
Cuối cùng Cố Thanh cũng phát hiện Canh Tiểu Hạnh có chút bất thường, với mức độ quen thuộc của bạn cùng phòng suốt bốn năm, cô chắc chắn Canh Tiểu Hạnh có điểm gì đó khang khác.
“Sao cậu dám bảo đảm?” Cô bắt đầu chuyển mối quan tâm, hỏi Canh Tiểu Hạnh.
“Dẫu sao…”
“Cậu gặp anh ấy rồi à?”
“…”
“Canh Tiểu Hạnh?” Giọng Cố Thanh rất nghiêm túc.
“Thua cậu luôn… Cậu đến đây đi! Tớ đang ở nhà Tuyệt Mỹ, hình như Át chủ bài đang ngủ…”
Quả nhiên mà! (⊙ o ⊙)
Đột nhiên tim cô hơi chới với. Đã ba ngày không gặp kể từ tối hôm chia tay sau kỳ nghỉ mát ấy… Ba ngày đằng đẵng!
“Này Tuyệt Mỹ đánh thức anh!” Anh vẫn còn hơi buồn ngủ, treo khăn lên mắc, vươn tay xoa đầu cô. “Cậu ta bảo em đang đến. Sao thế? Sao bỗng nhiên lại tới tìm anh?”
Vừa nói anh vừa kéo cô ra khỏi phòng vệ sinh, trở về phòng mình rồi tiện tay đóng cửa lại.
Cố Thanh còn chưa kịp nghĩ nên giải thích thế nào về việc mình đến. Bây giờ nhớ lại mới thấy lý do thực ra hơi ngốc nghếch. Xác suất chuyện đó xảy ra chỉ một phần ngàn mà thôi, thế mà cô lại liên tưởng đến anh. Đúng là ngốc đến khó mà thở nổi! T.T…
Cô thuận miệng hỏi: “Điện thoại của anh… quên sạc pin à?”
“Hết pin sao?” Mạc Thanh Thành cầm điện thoại để trên sô pha, liếc mắt một cái rồi nói: “Hình như hết pin thật.” Anh lấy sạc pin, cắm vào điện thoại và mở máy.
Lúc này anh mới có chút tỉnh táo, ngồi lên giường, giơ cánh tay về phía cô. Cố Thanh bước lại gần, anh ôm lấy eo cô rất tự nhiên, vùi mặt mình vào ngực cô, nhè nhẹ hít sâu một hơi. “Thật muốn mỗi khi tỉnh giấc đều nhìn thấy em!” Giọng anh thật dịu dàng, không hề che đậy nỗi nhớ. Cô “ưm” một tiếng, mới trải qua tâm trạng phấp phỏng lo lắng, giờ anh lại tình tứ thế này làm cô chẳng còn sức mà chống đỡ…
“Anh vẫn hơi buồn ngủ…” Trông anh có vẻ rất mệt mỏi, hình như mới ngủ được hai, ba tiếng thì bị cô đánh thức, hồi nãy rửa mặt mới tỉnh táo một chút. Anh cứ thế ôm cô, ngửi hương thơm trên cơ thể cô, cảm giác buồn ngủ lại ùa về. “Ngủ cùng anh một lát nhé?”
“…Vâng!”
Cô ngoan ngoãn bỏ dép và cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo cộc và quần dài chui vào trong chăn của anh. Cô quyết định sẽ dỗ anh ngủ trước rồi mới nói cho anh biết vì sao mình lại đột ngột đến đây…
Anh ôm cô vào lòng một cách hết sức tự nhiên. Một lát sau, cô cảm thấy anh không còn buồn ngủ nữa, mà không buồn ngủ nữa thì bắt đầu thèm ăn .
Bây giờ sở thích ăn uống của Mạc Thanh Thành hơi khác trước, anh không thích ăn snack khoai tây, sữa chua hay thịt cá nữa mà chỉ thích ăn cô. Cơ thể cô bị anh làm cho nóng rực. Sao cô lại có cảm giác mình tự tẩm gia vị vào người rồi chạy tới nhà mời anh ăn thế nhỉ… Cuối cùng cô vén chăn xuống, không nhịn được thò mặt ra ngoài kháng nghị. Cả người ướt đẫm…
“Anh mua dừa để trong tử lạnh, lát nữa sẽ làm cơm dừa cho em ăn.” Anh đột nhiên nói.
Cô vẫn chưa theo kịp tiết tấu của anh, lẩm bẩm: “Mua được rồi à… Có đủ bốn người ăn không?”
“Không phải bốn người, chỉ có em và anh thôi!”
Hả? Tuyệt Mỹ và Canh Tiểu Hạnh ra ngoài ăn rồi sao?
“Thanh Thanh?” Anh gọi cô.
Cô nhìn anh.
Mạc Thanh Thành chậm chạp chuyển đề tài: “Có muốn gặp anh thường xuyên không?”
“Ưm… nhưng anh bận thế thì biết làm thế nào!” Hơn nữa, cô còn đang đi học, tuy… thực ra hầu hết thời gian trong học kỳ này đều rỗi rãi.
Anh tiếp tục. “Muốn lúc nào cũng có thể tìm thấy anh không?”
Đương nhiên muốn…
“Muốn dẫu tối anh không ở nhà thì cũng có thể nằm trên giường đợi đến sáng anh về không?”
Lẽ nào ý anh là…
Giọng anh dịu dàng và khàn khàn đầy mê hoặc: “Muốn ngày nào… cũng được nghe thấy giọng anh không? Bất kể muộn thế nào cũng được anh dỗ ngủ không?”
“Muốn…” Cuối cùng cô đành đầu hàng.
Có ai lại nói ra những mong muốn ấy khi đang ở trên giường không vậy? T.T…
Anh khẽ cười. “Em muốn thì tốt.”
Thế nên, điều này có nghĩa là… Thực sự có nghĩa là… Giọng anh cố ý trầm xuống thấp hơn nữa: “Cho nên từ nay về sau chỉ có anh và em. Anh sẽ nấu cơm cho bà xã của anh ăn.”
Rõ ràng đây là chất giọng hút hồn nhất! Câu chuyện cơ hồ trở lại lúc ban đầu, khi cô dùng giọng nói để dụ dỗ anh, còn giờ anh dùng giọng nói của mình để mắt cô không còn nhìn thấy ai khác ngoài anh…
Anh lui giới, nhưng vẫn liên tục có những tin đồn về anh. Dẫu không còn liên lạc trên internet nhưng anh vẫn là cái tên không thể vượt qua, giọng anh vẫn xuất hiên trên vô số quảng cáo, phim truyền hình, game, điện ảnh… khiến bao người cuồng nhiệt giọng nói của anh phải mải miết đi tìm, đi tìm giọng nói chỉ nghe một lần trong đời là không thể nào quên.
Mà anh thực sự ở ngay bên cạnh cô, chân thực như thế… Thương Thanh Từ…