Cô nhìn mặt mẹ đã biến sắc mà cảm thấy mình cũng sắp xỉu đến nơi. Mạc Thanh Thành ở bên cạnh lại rất bình tĩnh. Anh đẩy lưng cô, ra hiệu cho cô dẫn anh đến chào bác gái.
Nhưng… cô… hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý mà… Cô thầm rơi lệ, chậm chạp tiến về phía trước, lí nhí chào: “Mẹ… Đây là bạn trai con…” Cô không dám nhìn mặt mẹ, thực sự không dám…
“Con chào bác!” Anh như hoàn toàn biến thành người khác, hoàn toàn không còn chất giọng trêu trọc, nuông chiều, mà chỉ còn sự nhã nhặn và chín chắn, khiến lòng người lập tức lắng xuống. “Con tên là Mạc Thanh Thành.”
“Ừm… chào cậu!” Giọng mẹ lạnh hơn âm ba mươi độ.
“Xin bác chớ hiểu lầm! Con là bác sĩ ở bệnh viện này!” Mạc Thanh Thành mỉm cười, phá vỡ màn gượng gạo đang hiện hữu. “Con dẫn Thanh Thanh đến gặp chị họ. Ngày mai chị ấy ra nước ngoài tu nghiệp.”
“Ô… Bác sĩ hả?” Ớ? Nhiệt độ bỗng dưng tăng vùn vụt lên ba mươi mấy độ… “Cậu Thành là bác sĩ khoa Sản à?”
Sao đã thân thiết đến mức gọi “cậu Thành” rồi??? Cuối cùng Cố Thanh cũng dám nhìn thẳng vào mẹ và dì út đi kiểm tra thai kỳ đứng bên cạnh. Dì út nhìn chằm chằm vào Mạc Thanh Thành với con mắt đầy vẻ dò xét và tò mò…
“Dạ không! Con ở khoa Tim nội…” Mắt Mạc Thanh Thành đen láy, trong veo, sáng ngời, tịnh không hạt bụi. “… ở tầng bảy.”
“Khoa Tim nội à… Tim nội tốt đấy!” Nhiệt độ trong giọng nói của mẫu thân đại nhân tăng vùn vụt, miệng cười mắt cười, chỉ sang bà bầu đứng bên cạnh. “Đây là dì út nhà bác. Bác đưa gì ấy đi kiểm tra thai. Cháu đừng khách sáo, cứ gọi dì ấy là dì út được rồi.”
“Đúng! Đúng! Con đừng khách sáo!” Dì út cười nụ cười hoa, vẻ mặt vô cùng hài lòng. “Cứ gọi dì là dì út!”
Sao lại gọi luôn là dì út vậy?! T.T…
Quả nhiên không hổ danh là khuynh quốc khuynh thành, chỉ một thoáng đã làm khuynh đảo hai bà cô già…
Đúng lúc này, Linh Lung Tích Thấu đã kết thúc công việc của mình, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức ngầm hiểu, nhanh chân bước tới. “Bác là mẹ của Thanh Thanh phải không ạ? Chào bác! Cháu là chị họ của cậu ấy, cũng là bác sĩ khoa Sản ở đây.” Cô vừa nói vừa nhìn dì út đang ưỡn bụng bầu. “Cháu nên gọi là chị hay là…”
Dì út cười tươi như hoa, chẳng phải dì đang được người ta khen trẻ sao? Người nhà của cháu rể tương lai đúng là khéo mồm khéo miệng. “Cháu cứ gọi là dì cũng được! Gọi theo Thanh Thanh, dù dì trẻ hơn mẹ nó mười mấy tuổi.”
“Vâng! Cháu sẽ gọi là dì!” Linh Lung Tích Thấu lập tức bắt tay dì út. “Ngại quá, dì út! Ngày mai cháu phải ra nước ngoài tu nghiệp, không thể chăm sóc dì được. Cháu sẽ giới thiệu cho dì một bác sĩ rất giàu kinh nghiệm.”
“Thật sao? Thế thì phiền cháu quá!”
“Phiền gì đâu ạ! Người một nhà cả mà!”
Sao đã biến thành người một nhà vậy? T.T…
Đôi chị em đại nhân và Linh Lung Tích Thấu đúng là người xướng kẻ họa, phối hợp vô cùng ăn ý, cuối cùng nịnh mẫu thân đại nhân đến nỗi mẹ cứ giơ tay bắt tay Mạc Thanh Thành mãi không chịu buông. Cố Thanh lúng túng trải nghiệm lần đầu trong đời gặp phụ huynh, cô cảm thấy những trường đoạn mô tả trong tiểu thuyết đúng là còn kém xa hiện thực. Làm gì có chàng trai nào gặp phụ huynh của người yêu ở cổng bệnh viện phụ sản mà chỉ ba câu sáu điều đã khiến vị phụ huynh nọ quyến luyến anh như thể gặp lại đứa con sau bao nhiêu năm lưu lạc vậy…
Cuối cùng, anh đưa cô, mẹ cô và dì út ra cổng bệnh viện, vẫy tay gọi taxi, cùng lúc đó mở ví lấy một trăm đồng dúi vào tay cô, nói: “Sắp đến ca trực của anh rồi, em thay anh chăm sóc mẹ và dì út cho tốt nhé! Đưa mẹ và dì về an toàn đấy!”
Cô “ừm” một tiếng, nắm chặt lấy tờ tiền…
“Bác!” Giọng Mạc Thanh Thành vượt qua cô, đến chỗ mẹ cô. “Lần này gặp mặt tuy có hơi vội vàng nhưng cháu vẫn muốn nói, cháu rất nghiêm túc với Thanh Thanh, cháu yêu Thanh Thanh với mục đích muốn kết hôn với cô ấy, bởi vậy, lần sau cháu nhất định sẽ chính thức đến nhà thăm hai bác ạ!”
Mục đích muốn kết hôn ư? Cô và anh vừa mới bắt đầu mà! Lẽ nào không phải sao… Cô có cảm giác như từng bước, từng bước bị anh gặm nhấm như tằm ăn lá, chẳng lẽ là ảo giác sao…
Đôi mắt ấy khẽ nhướng lên, vấn vít một nụ cười.
“Được! Được!” Sự nhiệt tình của mẫu thân đại nhân lên cao đến trăm độ, không thể hạ xuống được.
Con rể tương lai nói trúng ý mẹ vợ quá!
Cô hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, muốn nói chuyện cho rõ ràng thì anh phải trực ca, không có thời gian rồi. Cô chẳng khác nào viên sủi cảo lênh đênh trong nồi nước sôi, trồi lên thụp xuống, để rồi cuối cùng nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Cứ lềnh phềnh trôi nổi, trôi trôi nổi nổi…
Tình trạng ấy kéo dài cho đến tối hôm sau, năm phút trước khi lễ kỷ niệm ngày thành lập nhóm Perfect bắt đầu, anh vẫn đang bận.
“Át chủ bài nhà cậu không đến à?” Canh Tiểu Hạnh nhắn tin trên YY cho cô.
“Ưm… Chắc sẽ đến thôi, có điều không biết lúc nào…”
Khi bận việc, anh thuộc típ người chẳng quan tâm đến ai hết.
Lễ kỷ niệm thành lập của một nhóm nổi tiếng như thế, riêng những CV có tiếng đã hai, ba chục người tham gia, lần này còn mời nhiều khách mời nổi tiếng hơn cả lần hợp tác với Canh Tiểu Hạnh. Dẫu Thương Thanh Từ không đến thì bao nhiêu người như vậy vẫn đủ sức chống đỡ sân khấu, cô lặng lẽ xem biểu diễn, xem đến hơn mười một giờ mà vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
“Xem ra Át chủ bài đại nhân của chúng ta không đến thật rồi.” Tuyệt Mỹ Sát Ý ho nhẹ.
“Đêm nay là đêm biểu diễn cám ơn của cậu ấy mà!” Phong Nhã Tụng thở dài trách móc. “Đêm biểu diễn cuối cùng!”
Phong Nhã Tụng cố ý ngừng lại vài giây.
Đêm nay là đêm kỷ niệm ngày thành lập của nhóm Perfect, đêm nay cũng là đêm Thương Thanh Từ chính thức tuyên bố lui giới. Dường như hôm nay không có hiện tượng fan spam màn hình như lũ quét, dường như không phải lắm với khuynh quốc khuynh thành đại nhân…
Mười mấy giây sau, cả màn hình đã bị càn quét bởi mấy trăm tin nhắn: “Đừng mà! Đại nhân…”, “Đúng là buổi biểu diễn cuối cùng thật sao? Anh lui giới thật sao?”, “Đại nhân ơi, đừng lui giới mà, dẫu anh không lồng tiếng nữa nhưng chỉ cần cho bọn em biết anh vẫn ở đây là được!!!”, “Tim mình tan nát, tim mình ngừng đập hẳn rồi!”…
Đúng là Tuyệt Mỹ và Phong Nhã Tụng cố ý đây mà, họ cố ý làm màn hình bị càn quét như nước triều dâng, để tạo ra một màn chia tay hoàn hảo dành cho Thương Thanh Từ. Cô nhìn màn hình, đầu tiên còn vừa đọc vừa cười, sau thì không đọc nổi chữ nào nữa, tin nhắn trôi vèo vèo trước mắt chẳng khác nào phi tốc, cứ thế trôi đi.
Mũi chợt thấy cay cay, mắt cũng thấy cay cay. Cảm động quá!
Cô đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình thì đột nhiên nghe thấy có người bật một bài hát rất quen… Hôm ấy, cô và đại nhân cover xong đều có thói quen nghe bài hát này. Trời ơi! Không ngờ nó được dùng làm tiết mục biểu diễn trong đêm chia tay của đại nhân…
Cô cảm thấy cả thân thể như bị thiêu đốt, cảm xúc yêu mến đối với giới này, đối với thế giới 2D đang đè nén, tích tụ trong lồng ngực và cảm xúc bao năm nay nghe những vở kịch của anh qua tai nghe như chợt ùa đến.
Trăm năm sau, dẫu thiên hạ, quốc gia, lẫn cả sử vàng cũng chẳng thể đổi được một tách trà cô cầm trên tay…
Giọng hát cao vút của anh đột nhiên đập vào tai cô, khiến cô nhớ lại lần đầu thu âm trong phòng thu, anh đã đứng sau vách ngăn bằng kính ấy nhìn cô và nói với cô rằng anh là Thương Thanh Từ.
Đúng giây phút ấy, bỗng có ai đó gửi tin nhắn riêng cho cô. Cô mở ra. Thì ra là Thương Thanh Từ vừa online.
“Những gì anh sắp nói hơi tình tứ, nên gõ chữ có lẽ sẽ hay hơn.
Khi mới quen em không lâu, anh từng hỏi em một câu rằng có yêu anh không? Câu trả lời của em là, em yêu giọng nói của anh. Đây là một câu trả lời rất kì diệu, anh nghĩ anh có thể hiểu cảm giác của em, thế giới này có vô vàn âm thanh hay nhưng chỉ có một âm thanh khiến mình cảm thấy rằng: Đây chính là âm thanh mình thích nhất.
Mấy năm trước, anh nghe một bản demo từ chỗ chị Linh Lung Tích Thấu, đó là giọng ngân nga theo nhạc rất khẽ, không hề có ca từ. Chị ấy bật đi bật lại đoạn ngân nga đó ba lần liền và nói với anh rằng cô bé này rất tài năng, vừa biết soạn nhạc vừa biết phối khí, giọng hát lại hay. Anh cũng công nhận thế, đương nhiên chưa thể trải nghiệm hết được cảm giác rung động giống như chị.
Khi ấy, giọng hát đó chưa được gọi là “Thanh Thanh Mạn”, thậm chí còn chưa đặt nghệ danh, chỉ gọi đơn giản là “Thanh”.
Sau đó, anh đã tìm thấy cô bé ấy.”
Cô nhìn đoạn tin nhắn, thậm chí còn không cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình còn tồn tại hay không… Cô luôn nghĩ rằng không ai trên đời có thể hiểu được tiếng sét ái tình mà cô dành cho anh. Nhưng không ngờ người hiểu cô nhất, lại chính là Thương Thanh Từ.
Chỉ một lát sau, anh lại gửi đến một đoạn text:
“Anh mới học được một món ăn, tên là “Cơm thịt kho tàu om dưa”, lần sau em đến, anh sẽ nấu cho em ăn.”
Cô không nhịn được cười, lại là đồ ăn… Ngay từ đầu, anh đã mang công thức nấu ăn ra để dụ dỗ cô, thực ra đồ ăn có sức lôi cuốn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không sánh nổi với sức hấp dẫn trong giọng nói của anh.
Bạn có tin trên đời này tồn tại giọng nói sẽ khiến bạn rung động mãnh liệt không?
Khoảnh khắc đó, cô đã lặng người, không nghe thấy tiếng đập của trái tim, chỉ còn hơi thở thật nhẹ, cô sợ sẽ quấy nhiễu giọng nói đó, muốn nghe tiếp, nghe mãi…
Giọng nói trong tai nghe đã dần đến những âm cuối. Rõ ràng cô thấy giọng anh đang đọc lời thoại cuối cùng: “Mười phương biến mất, bốn bể cạn khô, mới dám đoạn tuyệt với cô…”
Đây là câu thoại anh tự thêm vào, ngoại trừ những người có mặt tại hiện trường thì chưa ai từng được nghe, nên không chỉ fan trên màn hình sôi sục mà ngay cả các vị khách mời cũng gia nhập đội quân spam. “Chi bằng đừng gặp Khuynh Quốc Khuynh Thành đại nhân cho xong!!! Đại nhân đi rồi, thế giới của chúng tôi hoàn thành biến thành phim câm mất thôi!!!”, “Xin đại nhân đừng lui giới!!!”…
ID hoàng giáp liên tục xuất hiện trên màn hình. Ngay cả Phong Nhã Tụng cũng không kìm được thổ lộ trên màn hình: “Át chủ bài đại nhân, ban đầu vì cậu nên tớ mới gia nhập giới, xin cậu hãy nhìn vào đôi mắt thành khẩn của tớ… Cậu chính là ước mơ của tớ…”
Cố Thanh phì cười.
Cuối cùng, mic của Thương Thanh Từ cũng sáng, như thể anh vừa mới tới. “Xin lỗi quý vị, tôi bận từ tối qua đến tận giờ.” Giọng anh vẫn nhàn nhạt như thế, nếu bạn không nghe kĩ thì sẽ khó nhận ra chút dao động trong ấy. Để khống chế cảm xúc, anh hắng giọng, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Thực ra… cũng chẳng có gì gọi là lui giới hay không lui giới. Trong giới này, mọi người lần lượt ra đi, có người vì chán, có người vì thị phi, có người vì công việc quá bận rộn…”
Giọng anh không nhanh không chậm, dịu dàng nhưng hơi lạnh khiến người ta yêu mà không dám lại gần, hoặc giả đó cũng chính là nguyên nhân vì sao anh đi được tới ngày hôm nay. Có lẽ anh rất thấu hiểu đạo lý “quân tử chi giao nhạt như nước” và đã vận dụng rất quán triệt đạo lý ấy, bất kể có bao nhiêu người tán thưởng, bất kể có bao nhiêu kẻ gièm pha…
Thương Thanh Từ… là một gam màu vô cùng nhạt nhòa, chỉ mang chút hơi ấm, giống như anh vậy.