Trời…
Cố Thanh giật bắn người bật dậy, suýt nữa khóc luôn. Vì sao Tuyệt Mỹ lại ở nhà vậy???
Hơn mười cọng tóc bị giật đứt, công sức nãy giờ xem như… uổng phí. Mạc Thanh Thành muốn cười lại biến thành ho khan, trả lời bằng giọng mệt mỏi pha chút bất đắc dĩ: “Muốn giúp bọn tớ đóng cửa cũng được, nhưng nhờ cậu bật hộ cái đèn trước đã!”
Một bàn tay với vào trong, lần sờ vách tường, tìm được công tắc đèn. “Tách!” một tiếng, căn phòng bừng sáng.
Lúc này Tuyệt Mỹ mới mò vào, mắt la mày liếm tìm kiếm cảnh tượng nóng bỏng nhưng chỉ thấy hai diễn viên nam nữ, một còn đang ho khan, một đang cúi gằm mặt như vừa ăn trộm trăm con gà, dường như… không có gì khác thường? Anh cười cáo lỗi. “Lượng thứ cho khả năng tưởng tượng của một diễn viên lồng tiếng nhé! Mấy câu như: “Đau không? Đau!... Đau thì đừng ngọ nguậy lung tung”….” Anh lại hắng giọng. “Cậu hiểu mà, phải không Át chủ bài đại nhân?”
“Cậu chơi game xong rồi à?”
“Ừ! Đói bụng, muốn tìm đồ ăn, bằng không đã chẳng dám quấy rầy hai người.”
Tuyệt Mỹ ở nhà? Từ đầu tới giờ Tuyệt Mỹ vẫn luôn ở nhà sao?
Cố Thanh nhìn đại nhân bằng ánh mắt không thể tin nổi, dường như đại nhân biết cô muốn hỏi gì nên lập tức trả lời bằng giọng khan khàn: “Khi nãy em tới, anh nhắn tin cho Tuyệt Mỹ, bảo cậu ấy ở yên trong phòng, không được ra ngoài phiền nhiễu làm em không được tự nhiên.”
Bây giờ cô càng không tự nhiên hơn đó…
Cố Thanh thấy chắc mình không nên loáng quáng gần đại nhân nữa, để khỏi bị anh chàng cao lớn đứng trước cửa kia thò mũi vào xem. Cô xắn tay áo đi về phía phòng bếp, tự lẩm bẩm một mình: “Tối nay ăn cháo được không nhỉ? Chẳng biết trong nhà còn gạo không nữa? Phải xào thêm mấy món rau thanh đạm mới được…”
Cô còn chưa nói xong thì người trên giường đã chậm rãi đưa ra ý kiến khác: “Anh muốn ăn thịt băm chưng!”
Cố Thanh lơ mơ quay đầu lại, bị ốm chẳng phải nên ăn thanh đạm thôi sao?
“Được không?” Anh… cố ý đổi giọng, dùng chất giọng có thể hạ gục cô trong một giây, nhẹ nhàng hỏi lại xem yêu cầu của mình có được đáp ứng không.
Cố Thanh khựng lại trong thoáng chốc, gắng chiến thắng “chính mình”, cứng rắn từ chối: “Hôm khác ăn món đó được không? Hôm nay anh bị ốm…”
“Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn ở trong tủ lạnh.” Anh nói xong liền bỏ chăn sang một bên, bước xuống giường, xỏ dép lê. “Bây giờ bớt sốt rồi, để anh làm cho!”
Nhìn anh xắn lưng chừng tay áo, cô xốc nổi chỉ muốn đem anh vùi vào chăn, sao cô nỡ để anh vào bếp nấu cơm chứ?
Cố Thanh nhìn tới nhìn lui, cố gắng thuyết phục người con trai cao hơn mình cả cái đầu trong sự bất lực: “Bị ốm ăn đồ ăn thanh đạm sẽ tốt cho cơ thể hơn. Anh là bác sĩ mà….”
Anh bạn thân cao lớn kia! Anh không lên tiếng khuyên nhủ bạn mình được lời nào sao?!
Tuyệt Mỹ phơi ra vẻ mặt vô tội như muốn nói anh thật sự không biết nấu cơm mà, rồi nhìn lại Cố Thanh.
Cô cứ thế nhìn Mạc Thanh Thành đeo đồng hồ, thản nhiên đi đến tủ quần áo lấy áo khoác thể thao mặc vào người, định đi nấu cơm cho mọi người thật trong khi mình vẫn còn sốt… Thấy anh gắng chịu mệt mỏi, cô nhìn mà xót xa… “Để em làm cho…. Nhưng anh chỉ được ăn ít thôi!”
Cô đầu hàng! Đầu hàng triệt để!
Nếu đã đồng ý làm thịt băm chưng cho anh thì cô cũng đành làm theo mọi hướng dẫn của anh. Cô tìm nguyên liệu trong tủ lạnh, phát hiện ngay cả khuôn bánh trứng cũng đã có sẵn. Trời ạ! Nếu anh không phải bác sĩ thì nhất định sẽ trở thành một đầu bếp lừng danh…
Cô bắt đầu nhớ lại. Năm phút trước, đại nhân đứng đối diện, giảng giải cho cô cách nấu món này. Anh vừa nói hai câu đã ho khan, còn cầm cốc nước uống mấy ngụm. Cuối cùng, cô không đành lòng, nói với anh rằng để mình lên mạng tìm cách nấu cũng được. Hy vọng… tay nghề của cô không khiến người ta quá thất vọng.
Thịt bò đã được băm nhuyễn. Trong bát sứ trắng đã có gạo nếp và gạo kê giã thành bột… Buổi trưa, khi anh về chuẩn bị sơ chế thì bắt đầu sốt. Quả nhiên không điều gì có thể ngăn cản mong muốn ăn thịt bò băm chưng của anh!
Cô cho thịt bò vào bát, đổ thêm bột nở và rượu gia vị, rồi ra sức nguấy đều… Trong công thức không nói phải nguấy trong bao lâu nên cô cứ nguấy càng lâu càng tốt, rồi mới cho nước hành gừng, nước tương và dầu ô liu vào. Chắc ướp chừng mười phút là đủ nhỉ? Cô nhìn chiếc bát rồi lại nhìn đồng hồ.
“May mà em đến đấy!” Tuyệt Mỹ đứng trước cửa bếp ngó nghiêng, nhân tiện phát biểu một câu đầy cảm khái. “Càng ngày anh càng cảm thấy Át chủ bài có bạn gái thì người được lợi nhất chính là anh. Em biết không, nếu em không đến, chắc chắn anh sẽ phải lăn lộn lo bữa tối rồi…”
Tuyệt Mỹ hoàn toàn không biết làm bếp, ngày thường được đại nhân phục vụ quen rồi nên cảm thấy nấu cơm là chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Cố Thanh cười. “Em cũng không giỏi làm bếp, chỉ biết sơ qua thôi, chắc tại là con gái nên nhìn công thức một lần là có thể làm được!”
“Cậu ấy cũng vậy đấy!” Tuyệt Mỹ cảm thấy bội phần khâm phục. “Cậu ấy thường dạo quanh siêu thị, muốn ăn rau gì hay thịt gì thì mua về, sau đó mới nghiên cứu công thức, cân nhắc xem nên làm thế nào….”
Mua nguyên liệu trước rồi mới quyết định làm món gì sao? Đúng là… háu ăn hạng sang!
Hơn cả một Thương Thanh Từ không nhiễm khói lửa nhân gian trên internet, anh chính là Mạc Thanh Thành thích đồ ăn ngon. Thiên thần sa chân vào phòng bếp nghe ra lại càng thêm hơi thở chân thực!
Cố Thanh vừa tán gẫu với Tuyệt Mỹ vừa nấu cháo, rửa rau. Ở nhà cô rất ít khi nấu cơm, hy vọng trước mặt hai mỹ nam này, tay nghề của cô không làm họ bỏ chạy.
“Cậu ấy lạnh nhạt với giới cũng hai, ba năm rồi!” Tuyệt Mỹ bỗng dưng đổi đề tài. “Phần vì công việc bác sĩ quá bận rộn nên ít để ý đến những đề tài tám chuyện trong giới.”
Cố Thanh bật nút nồi cơm điện, nghi hoặc nhìn Tuyệt Mỹ, không hiểu anh muốn nói gì.
“Em có biết sự kiện repost hồi ấy không?”
“Biết ạ!”
Đó là vết ố duy nhất trong lịch sử của Thương Thanh Từ. Thực ra do anh tốt bụng bị người ta @ gì đó tìm thú cưng, nên tiện tay repost lại, không ngờ cuối cùng bài post đó lại là lừa đảo, hơn nữa, số điện thoại lưu lại là số thu phí.
Sau khi phát hiện, anh liền xoá bài đó, rồi post bài giải thích nhưng vẫn không ngăn được anti-fan. Họ bôi đen anh từ đầu tới chân, còn khẳng định chắc như đinh đóng cột anh chính là người bày trò, thậm chí chia lợi nhuận với chủ số điện thoại thu phí kia…
Suốt ba tháng, fan và anti-fan đấu tranh kịch liệt, không những thế còn bị dân mạng qua đường thêm mắm thêm muối một cách thiếu thiện ý, thậm chí tới tận bây giờ, trên các diễn đàn tám chuyện giới online, thỉnh thoảng vẫn có người nhắc tới chuyện này và khẳng định đó là sự thật…
Nơi nào có con người, nơi đó có giang hồ. Người nổi tiếng sẽ càng bị nhiều người đỏ mắt… Cô thích giọng của anh khá muộn, lúc biết đến thì vụ đó đã trôi qua một năm rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy anh bị oan.
Cố Thanh đổ dầu vào chảo, bắt đầu xào nấm hương.
“Cho nên ấy à…. Có một loại hận, người ta gọi là hâm mộ ghen tị hận!’ Tuyệt Mỹ tủm tỉm nhìn cô. “Loại hận này không thể phân biệt thị phi đúng sai, chỉ thời gian mới có thể đưa ra câu trả lời mà thôi!”
Tuyệt Mỹ nói xong liền rảo bước đi luôn….
Cố Thanh sửng sốt, chợt hiểu ra anh muốn nói gì. Anh muốn ám chỉ những lời bình luận không hay trên mạng. Cô cười, hồi trưa cô còn thấy chán nản vì chuyện ấy, nhưng sau đó thì quên sạch vì Mạc Thanh Thành bị ốm… Con người trốn sau màn hình máy tính nên đôi khi phát ngôn bừa bãi, không chịu trách nhiệm về hậu quả lời nói của mình. Bởi thế, chỉ cần tắt máy tính là mọi chuyện đều tan biến.
Cô xào nấm xong, cho vào đĩa sứ rồi bưng ra bàn ăn. Khoảng mười phút rồi, tiếp theo phải làm gì nhỉ? Chết rồi! Lại phải lên mạng tra.
Cố Thanh bực mình trở lại phòng của đại nhân, ôm máy tính bảng vào trang web nấu ăn. Cô ngồi trên sô pha, thấy đại nhân lại rời khỏi giường. Đúng là đau đầu với gã này!
“Đừng rời giường mãi thế, anh sẽ bị cảm đấy!” Tuy đã ép anh mặc áo dài tay rồi nhưng một người đang bị sốt mà cứ đi tới đi lui vậy cũng không tốt. Sao mình cứ như cô gà mái mẹ thế nhỉ???
Anh lấy viên kẹo ngậm trị ho, bỏ vào miệng, ngồi xuống cạnh cô rồi chỉ tay vào cổ họng, nói: “Anh hết sốt rồi! Chỉ đau họng thôi, không sao đâu!”
“Lúc trước em bị sốt, cả ngày không lết nổi xuống giường!”
Mạc Thanh Thành không để ý, chỉ cười. “Có lần buổi sáng anh bị sốt, buổi chiều đã bị gọi đi làm, rồi làm một mạch đến tận sáng hôm sau.”
Không muốn cho con người ta sống nữa sao? Cố Thanh nhíu mày. “Bố mẹ anh không xót ruột hay sao mà để anh làm việc như thế?”
“Bình thường mà! Bố mẹ anh, một người làm việc ở trung tâm cấy ghép gan, một người làm ở khoa Tim ngoại, một tuần hai người họ có thể ăn chung với nhau hai bữa cơm đã là tốt lắm rồi, nên mới để anh chọn khoa Tim nội, so ra còn thoải mái hơn nhiều, có lẽ… bố mẹ không cảm thấy anh vất vả gì.”
Không phải anh là bác sĩ khoa Nhi sao? Tin tình báo của bà cụ hàng xóm đúng là không đáng tin chút nào!
Nhưng mà, đụng chạm đến tim mà vẫn kêu “thoải mái” sao? Sự hiểu biết của cô đối với bệnh viện cũng như bao nhiêu người dân bình thường khác, đôi khi cô cũng gào thét bác sĩ vô lương tâm hoặc đại loại những câu như vậy. Tuy rằng từ khi biết anh là bác sĩ, cô cảm thấy màu áo trắng thiên thần đáng yêu hơn trước rất nhiều, nhưng… vẫn không hiểu lắm về ngành y.
Cô chỉ mơ hồ ậm ừ, tiếp tục cúi đầu xem công thức.
Bước tiếp theo thì dễ xử lý rồi, trộn bột gạo và thịt bò băm mà anh đã chuẩn bị từ trước, cho vào khuôn bánh trứng, chưng mười hai phút rồi đổ dầu mè nóng lên trên là xong. Một món dễ làm như vậy nhưng hầu hết các bước đã được anh chuẩn bị hết rồi.
Cô nhớ kĩ công thức, vừa đặt máy tính bảng sang một bên chợt cảm thấy bả vai nằng nặng, cằm của anh gác trên vai cô, giọng anh vang lên sát bên tai, trầm ấm: “Vất vả cho bạn gái của anh quá, phải giúp anh làm bữa tối rồi!”
Hơi thở của anh ấm áp, còn giọng nói… Đúng là chất giọng cô khó chống cự nhất…
Giọng anh mơ hồ không rõ lại vô cùng dịu dàng. “Cảm ơn vì em đã đến!”
Cô nhẹ giọng đáp: “Em sợ anh ở nhà một mình… lỡ không có ai chăm sóc…”
Im lặng vài giây. Cô cảm thấy… dường như anh muốn… Máu dồn lên má, cổ cũng đỏ bừng, cô lập tức chạy vào bếp. “Em đi nấu cơm đây!”
Lần này cô vào bếp một mạch đến khi nấu nướng xong xuôi mới chui ra. Tuyệt Mỹ Sát Ý ngồi cạnh Mạc Thanh Thành, lặng lẽ ăn hai món cô vừa làm. Hai người họ tán gẫu vài câu, Tuyệt Mỹ bảo sắp đến ngày kỷ niệm của nhóm Perfect rồi nghiêm giọng nhắc nhở đại nhân: “Hôm ấy, cậu phải dưỡng giọng cho tốt đấy!”
Mạc Thanh Thành vừa gắp đậu phụ vừa nói: “Ăn cơm không bàn công việc.”
Tuyệt Mỹ “à” một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Cố Thanh ba giây, thấy cô nổi da gà mới quay sang hỏi Mạc Thanh Thành: “Vừa rồi tớ không phá ngang chuyện hay ho gì chứ?”
Cố Thanh đang ăn cháo, suýt sặc…
“Đừng đùa quá trớn!” Mạc Thanh Thành nheo mắt, tiếp tục ăn đậu phụ.
Tuyệt Mỹ cười ha ha, nhanh chóng chuyển đề tài sang việc kiểm tra sức khoẻ hằng năm của mình, nói xong, anh vào phòng lấy kết quả kiểm tra cho Mạc Thanh Thành xem. Mạc Thanh Thành giở từng trang, nói: “Không có bệnh tật gì nghiêm trọng đâu, chỉ tại bình thường ăn uống tốt quá thôi. Nếu sau này vẫn giữ đà ăn uống này thì sẽ bị gan nhiễm mỡ.”
Tuyệt Mỹ thở dài, nhìn Cố Thanh. “Đấy em xem! Ai ở cạnh cậu ấy chắc cũng sẽ ăn đến mức mắc bệnh hết.”
Cố Thanh cảm thấy lời này có lý, cô gật đầu. “Phải phối hợp chay mặn, ăn nhiều ngũ cốc thì tốt hơn.”
Tuyệt Mỹ buông lời: “Thì vẫn tranh thủ đấy chứ! Khi Át chủ bài không có nhà, anh toàn ăn cháo ngô.”
Cố Thanh cười khúc khích, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Nào ngờ, cô vừa mới đưa một thìa vào miệng, Tuyệt Mỹ lại bồi thêm một câu rất thấm thía: “Thế nên sau này lấy cậu ấy, em phải chú ý đấy!”
Miếng cháo lập tức mắc nghẹn ở cổ họng, nóng đến mức khiến cô muốn rớt nước mắt…