Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 25: Cá chiên giòn xốt cay (3)




Lo lắng nối tiếp lo lắng, cô cố gắng chịu đựng mấy ngày.

Cô có lý do hợp lý để lãng phí mấy ngày ấy, chẳng thu âm được bài hát nào… May mà gần tới tháng tốt nghiệp, cả trường và khoa đều tổ chức đêm liên hoan, đương nhiên cô bị cả hai bên trưng dụng triệt để, bên đàn tranh, bên dương cầm, cô chạy diễn tập cũng mất kha khá thời gian.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là Canh Tiểu Hạnh vốn rất lười về nhà bỗng nhiên thứ Sáu tuần này lại chạy về. Điều đó có nghĩa là tối thứ Sáu chỉ còn mình cô trong ký túc xá và ít nhất cô không cần đối mặt với nghi vấn: “Sao cuối tuần không về nhà?” của Canh Tiểu Hạnh… Nhưng vắng cô bạn thì cô lại chẳng biết bàn bạc với ai để ứng phó với triển lãm hoạt hình tổ chức vào ngày Mười bốn tháng Hai.

Ngày bóng hồng bay phấp phới khắp chốn thế này mà cô không ăn mặc điệu đà một chút thì có vẻ không tôn trọng đại nhân lắm… Nhưng nếu đại nhân chỉ vô tình chọn tham quan triển lãm hoạt hình vào đúng ngày lễ Tình nhân, không hề có tình ý gì khác, mà cô lại ăn mặc chải chuốt quá thì lại tẽn tò.

Cố Thanh thấy mình sắp cuống đến phát bệnh.

Trưa hôm sau, khi đại nhân nhắn tin nói đã tới cổng ký túc xá, cô vẫn còn rối bời với mớ quần áo, không biết chọn bộ nào, nước tới chân rồi, thò đầu ra cũng lĩnh một đao mà thụt đầu về cũng vẫn lĩnh một đao, thôi thì mình cứ dở hơi một lần vậy!

Để hợp với triển lãm hoạt hình, cô mặc đồng phục mới mua vào dịp đêm hội mừng năm mới của học kỳ trước, áo sơ mi trắng, áo len vàng, váy ngắn sọc ca rô màu vàng xanh, tất dài xanh sẫm, giày cùng màu… Cuối cùng khoác thêm áo khoác trắng… Trông cũng rất trang trọng!

Cô đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn vào gương và ngẩn người. Soi gương ba giây, cô thấy mặt mình đỏ ửng. Cô ép mình phải mặt dày một chút rồi đeo túi đi ra ngoài. Vào những ngày này, bên ngoài ký túc toàn các cô gái mặc rất đẹp, đứng chờ bạn trai với đủ mọi tư thế. Cô liếc mắt nhìn quanh nhưng không thấy Mạc Thanh Thành đâu.

Cô đang nghi hoặc thì chợt nghe thấy có người gọi mình ở phía xa. Giọng của đại nhân! Cố Thanh quay về hướng đó, thì ra đại nhân đang đứng nói chuyện với mấy cậu bạn cùng trường cô ở dưới toàn nhà trung tâm. Anh cũng đang nhìn về phía cô. Cố Thanh bước tới, cô phát hiện trong đám bạn còn có cả anh học ở khóa trên cô…

“Cố Thanh?” Anh lớp trên vui vẻ chào hỏi: “Mạc Thanh Thành, anh chờ Cố Thanh à?”

Mạc Thanh Thành nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Hai tay Cố Thanh siết dây đeo túi, lí nhí chào mọi người. Cô chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp oái oăm, đã đi hẹn hò lại gặp bạn cùng trường…

Dường như anh lớp trên khá thân với Mạc Thanh Thành nên bắt đầu trêu chọc: “Anh là đàn anh hồi trung học của em, còn Cố Thanh là đàn em ở đại học của em. Anh bảo sau này em phải xưng hô thế nào mới phải đạo nhỉ? Ha ha ha…”

(⊙ o ⊙)

Mạc Thanh Thành cười, vỗ vai bạn. Anh bạn đang cười ha hả lập tức ngậm miệng, nói vuốt đuôi: “Đương nhiên em phải gọi theo vai của anh, gọi Cố Thanh là chị dâu chứ! Phải gọi là chị dâu mới phải…”

%>_<%

Trời ạ! Ai đến bịt miệng hắn giùm cô với!

May mà Mạc Thanh Thành cũng không để anh ta đùa tiếp, anh quay sang hỏi Cố Thanh đã đi được chưa. Cố Thanh vội gật đầu rồi ngoan ngoãn theo sau Mạc Thanh Thành. Hai người rảo bước từ ký túc ra cổng trường, dọc đường trò chuyện một đôi câu. Cố Thanh chìm đắm trong giọng nói mê hoặc của đại nhân, không nhịn được, thỉnh thoảng cô lại lén ngước lên nhìn trộm.

Anh mặc quần dài màu lam nhạt, áo khoác đen, sơ mi trắng… Thật giản dị, nhưng cũng thật ưa nhìn…

Cố Thanh! Ngừng lại đi! Nhìn đủ rồi đó!...

“Sao thế?” Dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, đại nhân hơi cúi đầu nhìn cô gái đang đi bên cạnh.

“Ơ… em… đang nghĩ đến chuyện phối lại bài hát cho anh.” Cố Thanh cố tỏ ra nghiêm túc hòng cứu vãn lại sĩ diện của mình.

Dường như Mạc Thanh Thành khẽ mỉm cười, cô không dám nhìn lén nữa.

Ban đầu, Cố Thanh tưởng hai người sẽ đi xe buýt nhưng đến cổng trường mới phát hiện Mạc Thanh Thành lái xe đến đón cô. Anh giải thích, ngày Mười bốn tháng Hai thường rất đông, nếu không lái xe thì buổi tối đưa cô về sẽ rất mất thời gian. Nửa câu đầu cô hoàn toàn đồng tình nhưng nửa câu sau… cô nhất định phải tìm lý do để đào tẩu, chứ để anh đưa về lỡ lại bị các bà cô trong khu nhìn thấy thì to chuyện, vấn đề sẽ lập tức thăng cấp thành cô bị gia đình hội đồng thẩm vấn.

Mạc Thanh Thành đỗ xe ở một khu nhà gần triển lãm. Cô phát hiện, khi anh chạy xe vào cổng khu thì bảo vệ hoàn toàn không ngăn lại, anh chạy xe vào bãi đỗ một cách thuần thục. Chẳng lẽ… đây là khu nhà anh ở?!

Địa chỉ nhà của đại nhân… Địa chỉ nhà của đại nhân… Cô có thể biết địa chỉ nhà dễ dàng vậy sao?...

Nhìn khung cảnh xung quanh, Cố Thanh hoài nghi không biết có phải đây là nơi anh và Tuyệt Mỹ ở không? Trong khi cô còn mải đoán già đoán non thì Mạc Thanh Thành đã đỗ xe và tháo dây an toàn. “Đây là nơi cha mẹ tôi ở, ngay gần triển lãm, đỗ xe ở đây tiện hơn.” Cô kinh ngạc nhìn quanh.

Đây là nơi đại nhân sống từ nhỏ đến lớn sao?

Cố Thanh quan sát tỉ mỉ. Mạc Thanh Thành gọi, cô mới quay đầu, ánh mắt đen láy của anh đang nhìn cô. “Lưu lại số điện thoại của tôi đi, lát nữa đông người, lỡ đi lạc còn dễ tìm.”

Cố Thanh “vâng” một tiếng, lấy điện thoại ra, lưu một dãy số. Cô do dự một lát rồi bấm máy gọi đến số vừa lưu.

Di động nhanh chóng đổ chuông, anh nhận được cuộc gọi của cô, liền lấy điện thoại ra, nhập hai chữ “Thanh Thanh” vào máy… Còn cô lại do dự không biết nên nhập tên gì trên dãy số điện thoại của anh. Đại nhân? Thương Thanh Từ? Hay Mạc Thanh Thành? Xem ra tên Mạc Thanh Thành là an toàn nhất, bởi nếu dùng hai tên trước mà lỡ để người khác nhìn thấy thì chẳng hóa cô vô tình làm lộ số điện thoại của đại nhân sao?

Mạc Thanh Thành, Mạc Thanh Thành… Cô chợt nhớ đến lời Tuyệt Mỹ nói, ở ngoài đời thực nên gọi tên thực. Bây giờ chính là ngoài đời thực còn gì? Giờ đây cô đã có tất cả các phương thức liên hệ với đại nhân, ngay cả khu nhà của bố mẹ đại nhân, cô cũng đã biết (⊙ o ⊙) …

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh đi xem triển lãm hoạt hình, vừa vào đã hoa cả mắt vì biển người đông nghịt. Cô cởi áo khoác, ôm trước ngực, vừa cố gắng bám theo Mạc Thanh Thành vừa giương mắt tò mò nhìn bốn phía. Mạc Thanh Thành cũng nghiêng ngó nhìn quanh, nhờ lợi thế chiều cao, anh đã dẹp bỏ được chín mươi phần trăm chướng ngại vật, đoạn quay sang hỏi cô thích xem gì?

Cô tần ngần nghĩ một hồi rồi nói: “Bộ Minh nguyệt thời Tần, gần đây em đang xem bộ này!”

Mạc Thanh Thành cười cười nhìn cô, trầm giọng nói: “Thật trùng hợp!”

Trùng hợp? Trùng hợp gì cơ? Cố Thanh chưa kịp hỏi, anh đã dẫn cô đi về phía bục sân khấu, khu này toàn fan cuồng nên không thể chen chân vào được. Mạc Thanh Thành nhìn biển người, đang tự hỏi làm cách nào để đưa Cố Thanh vào được thì diễn viên sắp lên sân khấu biểu diễn đứng bên khán đài đã nhìn thấy anh, lập tức gạt đám người đi xuống với ánh mắt bừng sáng.

Diễn viên ấy không phải ai khác mà chính là coser(*) Mặc Bạch. Khán giả rẽ sang hai bên thành một lối đi nhỏ nhường đường cho anh, nhưng khi anh vừa bước qua thì con đường kia lập tức khép lại kín mít…

(*) Coser: là người thường hóa trang đóng các vai trong hoạt hình.

“Ái chà chà!” Mặc Bạch hưng phấn reo lên nhưng vẫn kiểm soát được âm lượng của mình, rồi đặt tay lên vai Mạc Thanh Thành với vẻ hạnh phúc của một tên trộm. “Chà chà! Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?”

Cố Thanh nhận ra anh chàng trang điểm rất đậm này chính là Mặc Bạch – coser đại danh lừng lẫy, cô có cảm giác như thể hai vị đại thần triều đình gặp nhau, còn cô chỉ là tên lính vô danh đứng bên chầu rìa…

“Ừ! Hôm nay rảnh nên muốn đến hiện trường xem thử.”

Tầm mắt của Mạc Thanh Thành dịch chuyển sang người Cố Thanh, thấy cô bị đám người chen lấn đẩy lùi về sau nửa bước. Anh ôm lấy vai cô một cách rất tự nhiên rồi kéo ra khỏi đám đông.

Đại nhân… anh ấy… Đại nhân… tay của anh ấy đang đặt trên vai mình…

Cố Thanh thở thật nhẹ, cô cảm nhận được trọng lượng của tay anh. Cô đứng bên anh mà cảm thấy cả bờ vai mình dường như không còn là của mình nữa…

Mạc Thanh Thành vẫn thản nhiên như chẳng hề hay biết gì, anh quay sang cười với Mặc Bạch và giới thiệu: “Đây là…”

Đúng lúc ấy, nhạc nền bỗng vang lên, buổi biểu diễn đã bắt đầu. “Thanh Thanh Mạn chứ gì?” Mặc Bạch hạ giọng, đuổi mắt nhướng lên, chọc ghẹo Mạc Thanh Thành. “Cậu kín tiếng cả vạn năm để rùm beng trong khoảnh khắc đấy à? Cả thế giới đều biết hết rồi…”

Đột nhiên khán phòng vang lên một tiếng thét chói tai.

Mặc Bạch cười ngoác miệng, thì thầm với Cố Thanh: “Màn lồng tiếng của người đàn ông nhà em bắt đầu rồi!”

Quả nhiên, trên sân khấu vang vọng giọng đọc thoại của đại nhân: “Chẳng hay gió tây thổi tới tự bao giờ? Đèn tắt! Ánh trăng mờ soi tỏ mặt người, nhưng sao chẳng thấy cô đâu…” Chất giọng trầm thấp và thê lương của anh vang lên từ loa.

Lời chọc ghẹo của Mặc Bạch khiến Cố Thanh đỏ mặt tía tai… Cô nhớ bài Tây phong này là một bài hát cổ, cô từng rất thích bản phối khí của bài hát ấy, chẳng ngờ họ lại chọn trình diễn trong chương trình này và lại càng không ngờ khi đại nhân đích thân tham gia lồng tiếng…

Ngón tay đại nhân cử động trên vai cô, cơ hồ muốn tìm tư thế thoải mái hơn, rồi ôm chặt lấy vai cô.

Cố Thanh không dám nhúc nhích, hồn phiêu diêu tận phương nào.

Xung quanh sân khấu có rất nhiều fan trung thành của đại nhân, họ liên tục nói: “Suỵt! Nói bé thôi, nghe đại nhân đọc thoại!” rồi giơ tay ra hiệu im lặng với những người đang la hét chói tai. Đương nhiên đó chính là những fan tốt ủng hộ thần tượng, chỉ có điều họ không hề hay biết thần tượng của mình lại đang đường hoàng đứng ngay trước mặt…

Mặc Bạch cười cười, nhấm nháy nhìn Cố Thanh như muốn nói: “Em xem! Fan của Át chủ bài bao vây tứ phía. Em phải cẩn thận đấy, Thanh Thanh Mạn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.