(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khi đó, Mạnh Phàm cũng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Vương Khả đập tan hết mọi can đảm trong lòng. Hắn chật vật quay trở lại thành phố B, về lại căn biệt thự nơi mà hai người đã từng chung sống, nay đã được hắn mua lại, nhốt mình trong đó đơn độc gặm nhấm vết thương.
Thứ hai đi làm lại chẳng thấy bóng Mạnh Phàm ở công ty, nghe nói là xin nghỉ ở nhà. Triệu Tranh thấy vậy cũng đoán được chuyến đi đến thành phố S này ắt hẳn là thất bại rồi, tối hôm đó y bèn dẫn theo Lộ Dĩ Thành ghé thăm nhà Mạnh Phàm.
Đây là lần đầu tiên Lộ Dĩ Thành đặt chân đến căn biệt thự này, sau khi vào nhà, cậu ta đánh giá một vòng quanh căn nhà rồi ghé vào tai Triệu Tranh lặng lẽ nói: “Cái nhà này chẳng có tí hơi người nào, ngày đó Vương Khả ở với Mạnh Phàm chắc chẳng có tí tình cảm nào. Ảnh đúng là không thích giám đốc Mạnh rồi.”
Triệu Tranh ngắt nhẹ một cái lên mặt cậu ta rồi đi sâu vào trong nhà tìm Mạnh Phàm.
Sắc mặt Mạnh Phàm trông khó coi cực kỳ, đang ngồi trong phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu kế hoạch. Thấy Triệu Tranh đến thì đưa đống tài liệu cho y: “Tôi chỉnh xong hết rồi, ngày mai cậu mang đến công ty đi.”
“Cậu thức trắng cả đêm qua à?”
“Ngủ không được.”
Lộ Dĩ Thành ló đầu ra hỏi: “Em đói quá, em đặt đồ ăn ngoài nhé?”
“Đặt nhiều chút đi.” Triệu Tranh nháy mắt với Lộ Dĩ thành, “Anh cũng đói rồi.”
Lộ Dĩ Thành gật đầu đã hiểu, rút đầu về đi ra phòng khách ngồi.
Sau khi đồ ăn giao tới, Triệu Tranh cùng Lộ Dĩ Thành mới khuyên Mạnh Phàm đang chán ăn ráng ăn một chút. Sau khi ăn xong Triệu Tranh bèn lựa lời hỏi Mạnh Phàm về chuyện Vương Khả ở thành phố S. Mạnh Phàm trông suy cực kỳ, từ từ kể lại chuyện đã xảy ra, cũng nói rõ thái độ của Vương Khả.
Nghe xong, Lộ Dĩ Thành ngồi xuống sát bên Triệu Tranh, nhìn y một cái rồi lúng túng hỏi: “Thế, giờ sao đây?”
Triệu Tranh nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: “Những thứ cậu vừa kể chỉ là cái mà cậu nhìn thấy thôi. Cậu xem, cậu nói Vương Khả rất gần gũi thân thiết với thằng nhóc kia, có phải là hơi chủ quan quá không? Với bạn bè mà nói thì như vậy là rất bình thường.”
Mạnh Phàm vừa tính mở miệng nói đã bị Triệu Tranh ngăn lại.
“Còn nữa, cái lúc mà cậu mở miệng hỏi về mối quan hệ của Vương Khả với thằng nhóc kia ấy, là cậu hỏi với lập trường gì?”
Mạnh Phàm cứng họng không biết nói gì.
“Cậu không có lập trường, là bởi vì cậu không dám bày tỏ lập trường của mình.”
Mạnh Phàm tự mỉa: “Tôi làm gì có tư cách đó?”
“Cậu như vậy là sai rồi. Cậu muốn đối xử tốt với Vương Khả, vậy thì cậu chính là bên theo đuổi. Người còn chưa theo đuổi được mà cậu đã bắt đầu nghi ngờ về các mối quan hệ khác của người ta. Mấy cái khác không nói, chỉ riêng một điểm này thôi là đủ thấy cậu khởi đầu không mấy tốt đẹp, chưa đánh mà đã thua rồi đó.”
Lộ Dĩ Thành ngồi kế bên vừa uống trà sữa vừa gật gù tỏ vẻ đồng tình.
“Cái tên bị đánh kia ấy, rõ ràng là đang muốn cua Vương Khả, đúng không. Nhưng Vương Khả không hề bảo vệ anh ta, cậu ấy chọn bả vệ thằng nhóc kia, chứng tỏ một điều rằng thằng nhóc đó có địa vị không hề thấp trong lòng Vương Khả. Cậu lại đi nghi ngờ nhóc đó là cậu ẩu rồi, Vương Khả thấy khó chịu là rất bình thường.” Triệu Tranh ngồi thẳng người lên, ánh mắt nghiêm túc như thể đang thương lượng chuyện hệ trọng của công ty: “Bây giờ giả dụ tất cả mọi người đều đang theo đuổi Vương Khả, thì vị trí xuất phát của cậu là vô cùng thấp, cậu mà muốn theo đuổi người ta, thì trước tiên phải nâng vạch xuất phát của mình lên cho bằng với người ta.”
“Vương Khả còn chẳng muốn thấy mặt tôi nữa, có nói gì thì cũng vô dụng thôi.”
“Mạnh Phàm à, bây giờ cậu có cơ hội rồi.”
Mạnh Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Tranh.
“Tuy rằng tôi không biết Vương Khả là người như thế nào, nhưng thông qua những gì cậu kể, thì có thể thấy rằng cậu ấy là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, tính cách kiên cường. Tuy rằng cậu khởi đầu sai, nhưng cậu vẫn có thể lợi dụng sự đồng cảm của Vương Khả mà. Ngươi nghĩ thử xem, cậu không ngại đường xa chạy đến, chờ cậu ấy cả ngày trời, chỉ để đưa cho cậu ấy mấy bản sao giấy tờ pháp lý để kẻ đã hại cậu ấy phải ra hầu tòa, không lẽ cậu ấy chẳng có chút động lòng nào, tôi không cậu ấy có trái tim sắt đá đến vậy đâu.”
Lộ Dĩ Thành ngồi bên cạnh tự dưng hỏi ngu: “Lỡ như ảnh không động lòng thật thì sao…”
Triệu Tranh quay đầu lại liếc Lộ Dĩ Thành một cái, rồi tiếp tục động viên Mạnh Phàm: “Mạnh Phàm, chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng anh tình tôi nguyện đâu, mình muốn thì tự mình phải giành lấy thôi. Bây giờ cậu đang có cơ hội đấy, cậu có chấp nhận thử một lần hay không đây.”
Mạnh Phàm im lặng.
“Bây giờ cậu lấy điện thoại gọi cho cậu ấy, nói vài câu rồi cúp máy.” Triệu Tranh nói tiếp, “Sau đó nhắn cho cậu ấy mấy tin, nói nếu như cậu ấy muốn, cậu có thể giúp cậu ấy lấy lại hổ khẩu thân phận trước kia, để cậu ấy cũng được ra tòa làm nhân chứng.”
Mạnh Phàm lập tức hiểu ý Triệu Tranh, hắn nói: “Đó là việc mà tôi phải làm, tôi không muốn lợi dụng chuyện này…”
“Người anh em của tôi ơi. Cậu có muốn ở bên cậu ấy không, bây giờ tôi hỏi cậu có muốn không? Có muốn hay không đây!”
“Nhưng mà…”
” Chẳng phải tình yêu là thứ chỉ có thể có được bằng những chiêu trò hay sao?” Triệu Tranh nhe răng trợn mắt, “Cậu cứ làm theo lời tôi đi. Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thử xem, nếu như cậu giúp Vương Khả làm những chuyện này, thì liệu cậu ấy có thay đổi thái độ với cậu hay không à?”
Lộ Dĩ Thành nhỏ giọng xen mồm vào: “Nếu như là em, thì chắc chắn em sẽ rất cảm động.”
Những gì mà hai người này đã nói nghe quá hấp dẫn, Mạnh Phàm chẳng phân vân được bao lâu đã quyết định làm theo lời Triệu Tranh. Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nhận được tin nhắn của Vương Khả.
【 Cảm ơn ngài Mạnh, hôm trước tâm trạng tôi không tốt nên thái độ có hơi cực đoan, tôi xin lỗi ngài. Tôi cũng rất biết ơn vì ngài đã giúp tôi nhiều việc như thế, nhưng bây giờ tôi không muốn dính dáng đến những chuyện phiền phức này nữa, chuyện đã qua rồi. Rất cảm ơn ý tốt của ngài. 】
“Bây giờ cậu nhắn lại thế này đi: Không có gì, đây là việc tôi phải làm.” Triệu Tranh tay cầm tay dạy Mạnh Phàm trả lời tin nhắn, “Được được được, tiếp theo đừng nhắn nữa, trực tiếp gặp mặt rồi nói luôn.”
“Nhưng cậu ấy…”
“Đừng bận tâm cậu ấy nói gì, có mấy lời nếu không nói trực tiếp, thì chính là đang tạo cơ hội cho đối phương từ chối.” Triệu Tranh mở điện thoại lên xem dự báo thời tiết, “Tôi nghe nói tuần sau có cơn bão thì phải, quá đúng lúc luôn, cậu chuẩn bị đầy đủ hết hồ sơ hộ khẩu của Vương Khả đi, rồi đặt vé máy bay đến chỗ cậu ấy, đến nơi thì khoan hãy tới nhà cậu ấy, kiếm một nơi gần đó mà nghỉ chân, chờ đến lúc bão tới rồi hãy đi. Gặp mặt rồi cũng đừng nhắc đến bất kỳ ai khác, chỉ nói mình bận quá nên chuẩn bị xong hồ sơ là đến ngay, sợ làm lỡ thời gian mở phiên toà.” Triệu Tranh nói nhiều đến khô cả miệng, giật lấy ly trà sữa trên tay Lộ Dĩ Thành mà hút một hơi, dặn dò Mạnh Phàm: “Nhớ cho kỹ nhé! Không có bão thì không được đến nhà cậu ấy nghe chưa.”
Mạnh Phàm thì khỏi nói rồi, ngay cả Lộ Dĩ thành cũng ngạc nhiên muốn rơi cả cằm: “Trời anh Triệu ơi đừng nói là hồi xưa anh cũng chơi chiêu với em như vậy nha?”
“Đừng có kiếm chuyện.” Triệu Tranh bốp một cái vào đầu Lộ Dĩ Thành.
Mạnh Phàm nhìn tin nhắ của Vương Khả trên màn hình điện thoại, yên lặng không nói gì.
“Mạnh Phàm, cậu bảo Vương Khả có vướng mắc trong lòng, nhưng chính cậu mới là người có nút thắt lớn trong lòng đấy.” Triệu Tranh nói tiếp, “Cậu phải sửa đổi thái độ của mình đi thôi, cậu muốn ở bên Vương Khả là vì cậu thích cậu ấy, chứ không phải vì thấy có lỗi. Dù cho Vương Khả có nói gì, thì cậu vẫn phải giữ vững quan điểm này nhé. Vương Khả còn thiếu thốn tình cảm hơn cả cậu, cậu càng do dự thiếu quyết đoán thì càng đẩy cậu ấy ra xa hơn thôi.”
======Hết chương 32======
#Riz: Giám đốc Mạnh như trẻ nghé mới biết yêu lần đầu vậy, phải nhờ đồng đội là anh Triệu néck thâm bơm máu gà cho mới dám đi cua bồ =))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");