Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục

Chương 29




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Dương ồn ào khủng khiếp, Vương Khả chỉ đành đóng cửa lại, anh vào phòng, cất lại hộp đựng drone lên nóc tủ. Nhưng nghĩ lại thì thấy khả năng cao ngày mai Lưu Dương lại đòi chơi, nên Vương Khả lại lấy chiếc drone xuống, lấy thẻ nhớ ra, mở máy tính chuẩn bị xóa hết ảnh với video bên trong. Thế nhưng chờ đến lúc anh mở mục lưu trữ lên, con trỏ chuột cứ ngừng mãi ở nút delete, thật lâu sau cũng chưa ấn vào.

Vương Khả bấm chuột phải, click mở video.

Video đầu tiên được ghi lại từ lần đầu chơi thử drone vào buổi tối ở công viên nọ.

Trong clip anh và Mạnh Phàm đang đứng trên sân cỏ, xung quanh không một ánh đèn, tối thui lui chẳng thấy rõ được gì. Thi thoảng có vài điểm sáng đủ màu sắc nhấp nháy trong khung hình, đó là ánh đèn neon của những tòa nhà phía xa xa, hết đỏ rồi lại xanh.

Vương Khả nhớ hôm đó là giáng sinh. Chiếc drone này là món quà giáng sinh đầu tiên mà anh nhận được.

Những video sau đó phần lớn là quay ở khu du lịch suối nước nóng, trong khung hình là anh đang ngồi tập trung nhìn màn hình điện thoại, lúc đó anh đang tính xem phải căn góc, điều khiển drone như thế nào để quay được toàn cảnh từ xa pháo hoa trên trời tối hôm đó.

Đến tận hôm nay Vương Khả mới nhìn thấy mấy giây cuối cùng trong khung hình, Mạnh Phàm đang đứng ở sau lưng anh, yên lặng mà chăm chú nhìn anh. Nét mặt khổ sở và nỗi đau đớn trong ánh mắt rõ rành rành không cách nào che giấu, cứ thế mà bị máy quay ghi lại trực tiếp, cảm xúc chực trào như muốn tràn ra khỏi màn hình.

Vương Khả chẳng dám xem tiếp nữa.

Anh xoa mặt thật mạnh, chờ ổn định tâm tình xong thì dứt khoát bấm xóa video. Đợi hệ thống dọn sạch thẻ nhớ xong, Vương Khả tắt máy tính, cầm thẻ nhớ và drone đi cất.

Xong xuôi anh lấy áo thun đi vào phòng tắm tắm.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Vương Khả phi thẳng lên giường, mở game lên chơi. Mới vừa log in game, cái đùi lớn của anh đã gửi tin nhắn đến

: Trễ vầy mà chưa ngủ nữa hả?

“Ngủ không được, làm hai ván đi.”

: Ngủ không được thì đoán chắc là có tâm sự gì rồi.

: Cậu gặp chuyện gì thế?

: Sao không nói gì hết?

Vương Khả nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình.

Người bạn tốt trong game này của anh là do đánh rank chung nửa năm nay mà quen được, nhưng cái tên này anh chưa thấy trong danh sách bạn bè bao giờ, chắc là mới đổi tên.

Trong đầu chợt nảy lên một ý, Vương Khả đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường.

Anh không có thói quen xóa tin nhắn, nên vẫn có thể xem lại những tin nhắn mà anh đã từng gửi cho Mạnh Phàm từ trong điện thoại, sau khi tìm thấy số điện thoại của Mạnh Phàm, Vương Khả log out khỏi tài khoản game của mình, đổi thành số điện thoại của Mạnh Phàm.

Lúc tạo tài khoản cho Mạnh Phàm anh chỉ chọn đại một dãy số đơn giản, Vương Khả nhập password mà hai tay cứ run cả lên.

Hình ảnh chờ khi đăng nhập cứ trông khó chịu làm sao.

Khoảnh khắc trang chủ game hiện lên Vương Khả như muốn ngừng thở, chờ đến khi nhìn thấy trang nhập thông tin cho người mới, hai vai anh mới dần thả lỏng.

Chẳng biết mình đang nghĩ cái gì nữa.

Vương Khả lại đăng nhập vào tài khoản của bản thân, trả lời tin nhắn của cái đùi lớn: “Uống nhiều nên nhức đầu không ngủ được thôi.”

: Một mình uống rượu à?

“Bộ không được hả?”

: Cậu cần một người bạn gái đấy.

“Ồ quao, nhưng mà tôi không thích con gái.”

: Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.

“… Cái nết gay của tôi truyền được qua wifi luôn cơ à?”

: Ha ha ha, phải nói là hai đứa mình có duyên với nhau mới đúng chứ?

Nói lung ta lung tung cái mẹ gì không biết. Vương Khả trợn trắng mắt, rep tin nhắn bảo mình chóng mặt nên đi ngủ đây rồi tắt game vứt điện thoại lên đầu giường, cầm gối úp lên mặt nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau Lưu Khải sang nhà Vương Khả hỏi mượn xe, anh ta muốn chở vợ lên bệnh viện tỉnh khám thai.

Vương Khả cầm chìa khóa xe của Lưu Khải sang nhà anh ta, dựng đầu Lưu Dương đang ngủ nướng trên giường dậy. Hai người khởi động con xe Wuling Hongguang(1), lái ra chợ nông sản mua rau củ, xong xuôi về đến nhà thì vừa đúng 9 giờ. Sau khi khuân thực phẩm ra sau bếp xong, hai người mở cái quạt máy nhỏ phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, ngồi lên miếng bìa cạc tông cắm mặt nhặt rau rửa rau, rửa xong còn phải lấy que trúc xỏ thành từng xâu, bận lu bu mồ hôi đầy đầu.

Đến giờ ăn trưa, Lưu Dương chủ động xuống bếp nấu cơm.

Mặc dù Lưu Dương có hơi vô tích sự ở một số phương diện, nhưng tay nghề nấu ăn của cậu ta thì đỉnh hơn Vương Khả nhiều, nấu đại cũng ra được một bàn cơm tuy ít món nhưng vẫn đầy đủ sắc hương vị.

Lu bu từ sáng đến giờ, đói gần chết đến nơi. Hai tên đàn ông càn quét hết sạch cơm nước như gió cuốn mây bay, ăn xong thì lười biếng ngồi ì ra trên ghế.

“Anh Vương này, chiều chiều mình ra biển lái thử con drone được không anh?” Lưu Dương chớp mắt nhìn Vương Khả.

Vương Khả thầm nghĩ, anh không phải trông tiệm giúp Lưu Khải, mà là đang trông trẻ cho anh ta mới đúng.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, đến chiều Vương Khả vẫn theo Lưu Khải ra bãi cát gần nhà. Vì anh cũng chẳng có việc gì phải từ chối.

Bất ngờ là hai người lại gặp được một đôi trẻ cùng với bạn bè người thân của họ, hình như là đang chuẩn bị cầu hôn.

Bạn bè của họ đã chuẩn bị sẵn đạo cụ bối cảnh, nhà trai đang chuẩn bị đi đón nữ chính thì tình cờ trông thấy Lưu Dương đang chơi drone, bèn lại hỏi thử xem cậu ta có quay giúp họ một đoạn phim được hay không.

“Cái này không phải của em! Là của anh Vương này nè.” Lưu Dương chỉ về phía Vương Khả mới vừa đi mua nước về, “Anh Vương, mấy người này chuẩn bị cầu hôn, người ta hỏi mình có quay video giúp người ta được không kìa.”

“Được chứ.” Vương Khả sờ mũi một cái, “Nhưng mà kỹ thuật của anh chỉ có nhiêu đó, nên chắc quay cũng không đẹp lắm đâu.”

“Cảm ơn nhé!” Người đó hưng phấn nói rồi lén nhét cho Vương Khả một gói thuốc lá, “Tụi tôi cũng chỉ muốn cho hai đứa nó một niềm vui bất ngờ thôi, quay đại tí cũng được!”

“Tôi không hút thuốc lá, mọi người không cần khách sáo vậy đâu.” Vương Khả cười, “Chỉ mong cầu hôn xong mọi người ghé quán nướng của tôi ăn một bữa là đủ rồi.”

Người đó cười như hoa nở, nói mình chắc chắn sẽ ghé ăn.

Tất cả đã chuẩn bị xong đâu vào đó, hai nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện.

Cô gái bị bịt mắt được nhà trai nắm tay dẫn ra bãi biển, những chiếc hộp đựng đầy bóng bay đã được sắp đặt xung quanh, trên mặt cát còn được trải thảm và rải cánh hoa.

Tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh, im lặng không một tiếng nói.

“Có tiếng gì cứ vù vù vậy?” Cô gái nghiêng đầu lắng nghe.

Nhà trai thấp thỏm nhìn lên chiếc drone trên không trung: “Mấy con ong thôi ấy mà.”

Lưu Dương che miệng cười.

Vương Khả đoán thằng nhóc này chắc chắn đang lén cà khịa trong đầu rằng chả có con ong nào mà tiếng kêu to vậy hết.

Cô gái đã đứng vào chính giữa hình trái tim được xếp bằng hoa hồng, nam chính vươn tay cởi dải ruy băng bịt mắt của cô xuống. Ngay lập tức những người xung quanh cũng mở hết hộp đựng bóng bay ra, hàng loạt bong bóng màu hồng tức khắc tung bay khắp trời. Cô gái ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Chàng trai vừa mới lấy nhẫn ra, cô gái đã hét toáng lên nhào thẳng vào lòng cậu.

“Em đồng ý em đồng ý em đồng ý!!!! A a a a a! Em đồng ý!!”

Giọng cô nàng này to đến nỗi át cả tiếng nhạc đang phát trên chiếc loa di động nhỏ bên cạnh.

Người thân bạn bè xung quanh ai nấy cũng cười lăn cười bò. Cậu trai cười khúc khích ôm cô nàng vào lòng, đeo nhẫn lên tay cô, hai người trao nụ hôn trong sự chúc phúc của người thân.

“Sao mà chẳng theo lẽ thường gì hết vậy, còn chưa kịp nghe cậu kia nói lời cầu hôn mà cổ đã đồng ý rồi.” Lưu Dương thở dài.

Vương Khả nhìn cô nàng đang khóc như muốn tắt thở tới nơi: “Kiềm lòng không đậu nữa rồi chứ sao.”

Mặc dù mọi thứ không diễn ra đúng từng bước theo kế hoạch, nhưng mỗi một khoảnh khắc cảm xúc chân thật đều đã được ghi lại, sau đó tất cả tập trung lại để xem video, mọi người ai cũng thấy anh quay rất đẹp. Để cảm ơn Vương Khả đã tài trợ drone quay phim, tối đó nguyên nhóm người kéo nhau đến quán của Lưu Khải ăn một bữa hết hơn ngàn cái xiên nướng.

Lúc sắp về cặp tình nhân còn kéo Lưu Dương với Vương Khả ra chụp chung tấm hình trước cửa quán nướng, rồi hai bên cũng lưu lại thông tin lạc của nhau.

Ba ngày sau Vương Khả nhận được video đã qua xử lý từ họ. Đoạn phim sau khi được cắt ghép chỉnh sửa xem rất thú vị mà cũng lãng mạn vô cùng, Vương Khả và Lưu Dương cũng được góp mặt trong phần credit ở cuối video, Lưu Dương trong clip đang cắm mặt nướng thịt, còn Vương Khả thì đang ngồi bên cạnh đếm que xiên, hai người còn được chú thích là anh chủ nhà hàng thịt nướng tốt bụng và cậu bạn gay tốt của anh ấy.

Lưu Dương vui gần chết đưa clip cho Lưu Khải xem, cậu ta thấy cực kỳ tự hào khi mình có thể góp mặt vào sự kiện ý nghĩa như này.

Vợ của Lưu Khải xem hết video thì khóc luôn.

Lưu Khải hỏi cô bị sao thế, cô mới ngượng ngùng nói mình cảm động quá nên khóc.

Lưu Dương xía miệng vào nói: “Hồi đó anh em cầu hôn chị dâu cũng lãng mạng lắm đó nhé, tiếc một cái là không có quay lại thôi.”

“Ừa đúng rồi, chẳng biết Đại Lưu học cái chiêu này ở đâu, hôm lễ tình nhân bày đặt nhét mấy tờ giấy vào trong bóng bay, bảo chị ném phi tiêu, ném trúng cái nào thì sẽ nhận được phần quà ghi trong đó.”

Lưu Dương cười ha hả nói: “Sau này chị dâu mới biết mấy tờ giấy trong bóng bay tờ nào cũng như nhau, cái nào cũng viết nhẫn kim cương hết há há há.”

Lưu Khải cũng cười, ôm vợ mình hôn một cái.

Vương Khả ngồi bên cạnh cười cong tít cả mắt, nhìn hai người mà anh thấy trong lòng mình cũng ngọt lây, và có cả ghen tị nữa.

Anh cũng rất muốn được như vậy.

Lưu Khải về rồi nên Vương Khả cũng không cần qua phụ nữa, anh lại trở về với cuộc sống rảnh rỗi hàng đêm cứ đúng giờ là chơi game.

Vương Khả vừa online đã nhận được tin nhắn của cái đùi lớn.

: Sao hai hôm nay không vào game thế? Đừng bảo là tại câu nói của tôi hồi bữa đó nha.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

: Vậy thì tốt. Mà thật ra tôi thấy mình cứ gõ chữ nhắn tin trên game hoài như vầy cũng phiền, hay là mình chuyển qua xài WeChat đi?

: Sao lại im nữa rồi.

: Sợ bị lộ hết thông tin hả?

“Tôi mới đi xem lại số WeChat.”

: Vậy cậu có bằng lòng trao đổi WeChat với tôi không? Hả anh trai nhỏ?

Vương Khả thấy hơi phân vân. Nhưng cuối cùng anh vẫn trao đổi thông tin với cậu ta. Ảnh đại diện WeChat là hình của cậu ta, trông mặt mũi cũng đàng hoàng. Vương Khả lướt xem vòng bạn bè của đối phương, chợt phát hiện vị trí của cậu ta khá gần thành phố S.

Quả nhiên đối phương xem vòng bạn bè của anh xong thì cũng phát hiện ra.

: Cậu ở thành phố S hả?

“Ừa.”

: Tôi ở ngay kế bên nè, đi hai tiếng là tới rồi, hai ngày nữa tôi tính đến đây chơi, cậu có bằng lòng tiếp đãi không nào?

Vương Khả nằm nằm trên giường trả lời tin nhắn của đối phương: “Được thôi.”

__________

*Chú thích:

(1) Wuling Hongguang: Một hãng xe nội địa Trung chuyên sản xuất các kiểu xe hơi mini như này nè

======Hết chương 29======

#Riz:Tự nhiên làm đến đây cái thấy để flycam hợp hơn là drone, vì drone có camera là flycam, mà flycam là drone có camera. Nhưng mà tui lười sửa quá nên tạm để nguyên nha. Mà tui cũng muốn xin khất nợ 1 chương của tuần này nữa, vì tui đang phải vừa thi vừa chạy deadline, hết tuần sau thi xong tui sẽ bù lại nha!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.