Ra Tù

Chương 5




Bộ Pháp Thuật Hôm nay có khách quý đến thăm, quý đến mức Bộ Trưởng vừa hay tin đã tự mình ra tiếp đón. Khách quý vẫn luôn lười nhác treo lên người Phó Bộ Trưởng, người nào đi ngang qua nhìn thấy cũng bị dọa cho trật khớp cằm. Câu chuyện kể về việc sau khi giết chết Voldemort, Harry Potter lại ở trên tòa giúp đỡ đối thủ một mất một còn của mình – Draco Malfoy cũng đã là chủ đề buôn dưa sôi nổi của quần chúng nhân dân. Huống chi hiện tại, hình ảnh Harry Potter cùng với Draco Malfoy thân mật khăng khít dính với nhau còn đang hiển hiện trước mắt, hơn nữa mấy câu chuyện trên báo lá cải lưu hành mấy ngày này càng làm câu chuyện này thêm sôi nổi, cộng thêm hai người hoàn toàn không buồn che lấp dấu vết lưu lại trên cổ, khiến cho Ron – con người đã biết trước một chút chuyện cũng trợn trừng thiếu điều rớt luôn con mắt.

Khi đến cửa văn phòng Phó Bộ Trưởng thì họ gặp được Rust Kirsten sắc mặt không vui vẻ gì cho cam, nhưng trước con mắt của quần chúng nhân dân vẫn phải làm ra vẻ tươi cười chào đón bọn họ. Hắn đưa tay muốn bắt tay Harry, đang định mở miệng nói, thì thấy Harry nhiệt tình mở miệng.

“Đây không phải là ngài Kirsten sao?” Harry hào hứng nói “Mấy năm nay ngồi ở vị trí Bộ Trưởng cảm thấy thế nào? Mỗi lần đến gặp Giám Ngục đàm phán có bị cưỡng hôn không?Ấy chết, mà nói tiếp, còn quên chưa cảm ơn ngài vì tai ương hai năm ngục tù nữa.”

Kirsten khóe miệng không khống chế được co giật. Harry nhìn hắn cười cười, buông tay ra, ghét bỏ mà xoa xoa tay lên áo chùng, quay đầu nói với Draco “Em mệt rồi, chúng ta vào trong được không?”

“Vào thôi.” Đôi mắt Draco hiện lên ý cười rõ ràng nhưng khuôn mặt vẫn rất nghiêm túc,đứng đắn. “Xin lỗi Bộ Trưởng, không thể tiếp được.”

“Chờ một chút, ta nói một câu.” Kirsten bước thêm một bước dùng chân chặn cửa. Hắn cúi nhẹ xuống, như vậy vừa lúc mắt đối mắt với Harry. Hắn dùng thanh âm chỉ vừa đủ cho ba người nghe rõ nói: “Cậu Potter, tôi không biết cậu dùng thủ đoạn nào để lôi kéo Malfoy Phó Bộ Trưởng về phe mình, nhưng có một điều cậu cần nhớ rõ, đừng tưởng cậu bò được lên giường cậu ta là có thể gây ảnh hưởng đến ta.”

Tay Draco đang giữ ở cửa đột nhiên kéo mạnh, Kirsten bị đập trúng, loạng choạng tý thì ngã.

“Đây không phải là đang ảnh hưởng đến ông sao?” Harry cười nhạo một tiếng, tại tư thế giữ cửa của Draco liền dựa vào lòng anh “Bộ Trưởng Kirsten, trước tiên ông nên nhận định rõ ràng một việc. Cái vấn đề lo lắng ngu xuẩn của ông là tôi có thể hay không dựa vào danh tiếng của mình để thay thế vị trí của ông…. Suy nghĩ cho cẩn thận, đây là vấn đề tôi có muốn hay không, còn ông cho hay không cho thì chả đáng để quan tâm. Nếu ông cảm thấy Draco ở sự kiện này là con bài lật ngược ván cờ, thì ông cũng có thể thử leo giường anh ấy xem.”

“Em đang giỡn đi.” Draco đem cánh tay giữ cửa thu lại, ôm lấy Harry hôn hôn mặt cậu.

“Đương nhiên” Harry thoáng ngẩng đầu, thơm má Draco 1 cái “Thẩm vị tệ nhất của anh ít nhất cũng là nằm ở chỗ e, không đúng sao?”

“Lấy tiêu chuẩn của Malfoy ra mà nói, đầu tóc của em đúng là một thảm họa.” Draco xoa xoa đầu Harry, đẩy đẩy cậu vào văn phòng. Cuối cùng anh nhìn thoáng qua Kirsten, giả cười hỏi: “Bộ Trưởng còn vấn đề gì sao?”

“Để rồi xem.” Kirsten dùng ánh mắt âm hiểm nhìn Harry, chậm rãi nói “Chúc mừng cậu Potter đã ra tù.”

“Nhận không nổi.” Harry đầu cũng không quay lại, vẫy vẫy tay, rồi ngồi xuống ghế của Draco sau bàn làm việc, xoay nửa vòng nhìn ra cửa sổ đối diện cửa văn phòng. Draco cũng không hề để ý Kirsten, không nể nang gì xoay người đóng cửa văn phòng, cởi áo khoác treo lên giá treo, đi đến trước mặt Harry.

“Hả giận chút nào không?” Draco chống lên hai tay vịn của ghế xoay, bao lại Harry ở bên trong “Thấy cậu lấy khí thế năm đó hành hạ tôi để mắng Kirsten, thật sự rất vui đó.”

“Thiếu một chút nữa” Harry nâng đầu gối thúc vào bụng Draco “Cả ngày cậu chỉ ở trong đây ngồi?”

“Tôi không bận giống như Weasley hay Granger, công việc của tôi chỉ là ký duyệt giấy tờ là được.” Draco đối với cái bàn hất cằm “Hơn nữa nhờ phúc của cậu, Kirsten cũng không dám giao quá nhiều việc cho tôi, đến đây chỉ là 1 hình thức điểm danh thôi.”

“Cho nên tôi tới để làm gì đây?” Harry nhướn mày “Cùng cậu đi dạo một vòng?”

“Chúng ta có thể làm gì đó mới mẻ hơn.” Draco ám chỉ nói, bàn tay không yên phận đã im ắng mò lên đùi Harry. Harry hoài nghi nhìn Draco, nuốt khan 1 cái nói: “Đây là văn phòng cậu đấy…. Hơn nữa eo tôi còn đang đau đây này.”

“Sẽ không quá đà.” Draco đảm bảo nói một câu, bế Harry đặt lên bàn, sau đó xoay lại ghế ngồi xuống.

“Cái bàn này của cậu cứng muốn chết.” Harry oán giận đập đập cái bàn, đang chuẩn bị nằm xuống lại bị Draco túm lại.

“Ngồi yên.” Draco đè Harry lại, đưa tay tháo thắt lưng cậu.

Harry cuối cùng cũng hiểu ra Draco muốn làm gì “Cậu không lẽ định…”

“Suỵt—” Draco vuốt ve đùi Harry trấn an cậu, cởi bỏ thắt lưng sau đó đến khuy quần sau đó là khóa kéo. Cách lớp vải mỏng manh của quần lót Draco cúi đầu hôn lên nơi giữa hai chân Harry, dùng răng cắn mép quần lót kéo nó ra làm cho chỗ đó của Harry hoàn toàn lộ ra trước mắt.

“Draco___ Malfoy!!!” Harry gần như hét lên.

“Nhỏ giọng một chút.” Draco ném một bùa tĩnh âm về phía cửa phòng rồi mặc kệ Harry giãy dụa, bắt đầu từ đỉnh nơi nào đó từ tốn thưởng thức. Vốn vẫn còn dư âm sau lần cuồng nhiệt tối hôm qua, Harry chỉ có thể giãy dụa vài cái liền mất sức. Cậu được chăm sóc tốt đến mức không tự chủ càng mở rộng hai chân, tay cũng ôm lấy đầu Draco. Ngón tay căng chặt túm lấy tóc Draco, khi vật đó của cậu chào hỏi thân mật với cổ họng Draco thì ngón tay cậu cũng bấm vào da đầu Draco.

Đây cmn thật sự là Malfoy?

Harry cắn ngón tay nghĩ.

Là người dù bị mình khiêu khích, câu dẫn từ lần làm lần đầu tiên đến đêm qua cũng không chịu chạm vào mình – Draco Malfoy?

“Malfoy?Malfoy?” Từ cửa vang lên giọng nói của Ron, cả người Harry run lên, theo bản năng nâng eo. Draco bị lần động này làm khó chịu, anh dùng răng cọ vật thể trong miệng để trừng phạt, Harry nức nở vài tiếng, càng cắn ngón tay gắt gao hơn ngăn không cho thanh âm nào thoát ra, một tay khác không tự giác dùng sức nắm lấy tóc Draco, bắn ra. Lúc này Draco mới bằng lòng buông tha Harry, anh đứng lên, hôn hôn Harry để trấn an, hôn lên những giọt nước mắt vì thẹn mà chảy ra trên mặt cậu, rồi ôm cậu vào lòng mình, dùng tay không bận gì cầm lấy đũa phép tăng thêm 1 tầng bùa tĩnh âm cùng bùa phòng ngự ở cửa.

“An tâm, không ai có thể nghe được.” Draco ôn nhu nói, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Harry “Nhìn tôi Harry.”

“Cái gì?” Harry nghẹn ngào hỏi.

“Nhìn tôi.” Draco lặp lại lần nữa, hai tay nâng mặt Harry, khẽ hôn lên môi cậu, “Nghe, anh muốn ở nơi này cùng em làm chuyện đó, muốn sau này không ở bên cạnh em cũng có thể nhớ tới em. Anh ở nơi này làm việc, trước mắt là văn kiện nhưng trong đầu toàn là hình ảnh em vì anh mà mở rộng cơ thể….”

Harry chớp chớp mắt, nước mắt còng đọng lại chậm rãi tan đi.

“Em hiểu ý anh chứ?” Draco nhẹ giọng nói “Anh yêu em Harry. Như là anh vì em mà leo đến vị trí này, như là anh nghĩ mọi cách để cứu em ra khỏi nơi đó…. Anh không phải vì muốn báo đáp việc em cứu anh từ đám cháy hay là vì em giúp nhà Malfoy thoát tội, cũng không phải là muốn em tự đưa bản thân mình đến để anh làm nhục. Anh làm như vậy chỉ vì một lý do duy nhất __ Anh yêu em.”

Harry không lên tiếng. Tận đáy lòng, cậu không tin tưởng những lời này, cậu gần như đã bị toàn thế giới phản bội, sao có thể tin tưởng được lời ngon tiếng ngọt sau cao trào đây. Harry ném kính mắt bị hơi nước làm mờ sang 1 bên, rướn người lên cắn môi Draco. Cậu giãy dụa đứng xuống đất, đẩy Draco ngồi xuống ghế.

“Harry” Draco nhẹ nhàng gọi một tiếng. Harry lắc đầu, bối rối kéo quần mình xuống, tiện thể cũng kéo luôn quần Draco xuống đầu gối. Tiếng đập cửa ngày càng lớn nhưng Harry không một chút để ý. Cậu quỳ xuống giữa hai chân Draco, một bài tay đưa ra sau tự khuếch trương chính mình, cằm vừa nâng lên liền đụng phải nơi cứng rắn cực nóng của Draco.

“Harry!” Draco cường ngạnh bế Harry lên đùi.

“Cậu không muốn?” Đôi mắt màu xanh bị che đi bằng một tầng hơi nước, lăng lăng nhìn thẳng Draco “Cậu có phản ứng, không muốn sao?”

“Không phải như thế” Draco nắm chặt lấy tay Harry, nhẹ nhàng hôn lên tay cậu, “Harry… không phải tình dục mà là tình yêu, hiểu chứ?”

“Tôi có hiểu hay không thì liên quan gì đến cậu!” Harry la to “Malfoy, không đến lượt cậu dạy đời tôi… um” Đôi môi dán lên là mềm mại, nhưng lực đạo lại hung hãn. Lần này Draco đẩy Harry ấn trên bàn, động tác trông thì hung mãnh nhưng thực tế lại rất ôn nhu. Hậu huyệt của Harry vẫn còn chưa khôi phục lại từ đêm hôm qua, Draco cẩn thận tiến vào, lại bị một sức lực đẩy ngã trên mặt đất. Cả hai nằm trên đất, cơ thể vẫn kết nối với nhau tại nơi đó. Harry chịu đau cũng không nhẹ, đầu gối cũng đỏ lên, mất một lúc lâu mới đỡ hơn. Sau đó, không đợi Draco xem xét đã bắt đầu tự động thân mình, một chút lại một chút làm Draco xỏ xuyên trong cơ thể mình. Cậu thở dốc, rên rỉ, bỏ qua hình tượng khóc thút thít, khoái cảm lẫn đau đớn hòa tan vào nhau dẫn đến tê dại. Tại thời điểm cao trào, cậu cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng rơi trên cổ mình.

Là ai đang khóc?

Harry mờ mịt chớp mắt, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Bây giờ nước mắt cậu mới rơi, vậy vừa rồi… là Draco sao? Chính là tại sao Draco… vì cái gì… rõ ràng cậu, Harry Potter, cậu không có…. Không phải sao? (1)

Không có thời gian để suy nghĩ, mùi vị độc dược quen thuộc được đôi môi khác đưa lên. Harry bị sặc ho vài tiếng, độc dược đánh thức sự mỏi mệt trong cậu, đầu gục xuống, nằm trên vai Draco ngủ. Draco trầm mặc ôm lấy Harry, một lát sau đem bản thân rút ra, nhẹ nhàng giúp hai người tẩy rửa. Không nói hai lời giúp Harry và bản thân mặc tốt quần áo, đặt cậu lên ghế sô pha, thu thập hiện trường, sau đó mới mở ra cánh cửa đã bị gõ một hồi lâu.

“Mày làm gì mà lâu thế?” Ron rướn người muốn nhìn vào trong “Harry đâu?”

“Ngủ rồi.” Draco nhìn biểu tình như nuốt phải 1 con bọ ngựa(2) của Ron, chậm rãi nói “Chuyện gì?”

“Cũng không có gì” Ron không cố nhìn vào trong phòng nữa “Hermione bảo tao đến hỏi xem cuối tuần này bọn tao đến thăm có tiện không.”

Draco quay đầu nhìn thoáng qua Harry đang nằm cuộn trên sô pha, cậu bé gắt gao cuộn thành một đoàn nằm gọn trong áo khoác của anh, dù cho ngủ say cũng đề phòng cả thế giới.

“Được rồi.” Draco thu lại tầm mắt “Để nghĩ xem, hôm nay là thứ 5, thứ 6 cũng không rảnh,… giữa trưa thứ 7 đi, tôi với Harry ở nhà đợi mấy người.”

Nghe mày nói như vậy tao còn thấy đau dạ dày hơn. Ron trừng mắt nhìn trần nhà, tại thời điểm Draco chuẩn bị đóng cửa liền đưa chân chặn lại “Từ từ đã, tao còn có chuyện cần nói với mày.” Draco nhìn người đang nằm trên sô pha nhỏ giọng nói “Ra ngoài nói tiếp.”

Draco chỉnh lại cà vạt, xem như là đồng ý nói chuyện. Anh đi ra văn phòng cẩn thận đóng cửa, lại tung thêm 1 bùa tĩnh âm nữa, rồi đi xa thêm 1 đoạn, lúc này mới để cho Ron nói.

“Mày, thật sự chăm sóc tốt cho cậu ấy chứ?” Ron ấp úng nói “Tao, cái kia… nghe Hermione nói, mày… mày… đúng không?”

“Xem ra một câu hoàn chỉnh mày cũng không nói được nhỉ” Draco trào phúng nói.

“Haha, đừng như vậy, giờ chúng ta có thể coi là tạm đình chiến đi” Ron làm 1 cái thủ thế dừng. “Được rồi, dù không muốn thừa nhận nhưng mà, mày… mày yêu Harry mà,… đúng không?”

“Tao yêu Harry” Draco lẩm bẩm lặp lại, quay đầu nhìn cửa văn phòng “Tao yêu Harry, nhưng có ích gì đâu? Tao trước kia cười nhạo cậu ấy coi trọng cái gọi là “yêu” này, giờ lại chỉ mong cậu ấy lại có thể tin tưởng vào nó lần nữa.”

“Ừm…. Coi như mày cũng không yêu cậu ấy đến thế nhỉ?” Ron không tình nguyện nói tiếp “Rốt cuộc, chuyện thứ nhất cậu ấy làm sau khi ra tù là tìm đến mày, trèo đến… khụ, không phải sao?”

Draco liếc Ron 1 cái “Thật khiến người kinh ngạc” anh nói “Những gì mày nói ra rốt cuộc cũng có chút đầu óc rồi.”

“Malfoy” Ron hít sâu một hơi “Tao không đùa với mày, chết tiệt, cái miệng này của mày có thể nói ra lời nào dễ nghe hơn không…”

“Có người thích cái miệng độc này của tao” Draco hừ 1 tiếng “Nên không nhọc lòng mày quan tâm.”

Ron trừng mắt “Cái gì___? Mày không phải___ mày đang nói đến___ a, Đáng chết” Ron ảo não đá vào tường “Tao một chút cũng không muốn xem.”

“Mày muốn xem gì cơ?” Draco dựa vào tường, không chút để ý tiếp lời, “Nghe, Weasley, tao không cần phải đảm bảo với mày bất kì điều gì” Ron đột nhiên đứng thẳng, nhìn thẳng vào Draco.

“Tao không cần đối với mày, Granger hay bất kì bạn bè nào của Harry hứa hẹn bất kỳ điều gì.” Draco từ tốn nói “Chỉ là tao thôi, bản thân Draco Malfoy, tao sẽ làm tất cả những gì tao có thể làm được.”

Trong chốc lát không ai nói gì, một lát sau, Ron đưa qua 1 điếu thuốc. Draco lắc đầu từ chối. Ron liền cầm điếu thuốc kia giắt lên vành tai, sau đó điểm 1 điếu.

“Tao nhớ là mày có hút thuốc” Trong làn khói thuốc mờ ảo Ron nói.

“Tại thời điểm tao thấy Harry, cậu ấy đang hút thuốc.” Draco nói.

“Harry? Hút thuốc?” Ron kinh ngạc, “Không có khả năng, Harry sẽ không hút thuốc.”

“Đúng vậy, cậu ấy không.” Draco gật đầu “Cho nên hiện tại tao cũng không hút nữa.” Anh lại lần nữa chỉnh lại cà vạt, rút ra đũa phép xóa đi mùi thuốc dính lây trên người, nhẹ mở ra cửa văn phòng, đi vào.

Khi Harry tỉnh lại trời đã tối, cả người cậu không chỗ nào không đau, từ cuộn tròn trạng thái duỗi người ra có thể nghe được tiếng xương cốt vang lên. Cậu ngầm đồng ý cho Draco ôm cậu về căn nhà hai tầng kia, về đến nhà lại im lặng để Draco giúp cậu thoa thuốc, hai người một chữ cũng không đề cập lại sự việc ngày hôm nay. Vào buổi tối Harry vẫn như cũ ngủ trên giường Draco, Draco cũng vẫn ôm cậu vào lòng, cậu lại không như dĩ vãng ngủ an ổn. Cuối cùng cậu đứng dậy muốn đổi phòng, Draco lại nhanh hơn cậu rời đi. Trong bóng đêm, Harry ôm lấy gối đầu của Draco, vùi mặt thật sâu vào đó, gần như không thể thở nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.