Nếu có ai đó hỏi đơn phương là gì? Thì Lăng Nhi sẽ trả lời rằng đơn phương là loại tình cảm buồn nhất.
Dẫu biết rằng đối phương không thích mình nhưng mình vẫn cố thích họ. Đó là sự si ngốc, mà hơn hết còn làm khổ bản thân mình vì một người không thích mình. Thanh xuân của một người con gái không thể bị đánh đổi như vậy được. Hết lòng vì một người rồi đến cuối cùng lại tự hỏi rằng, chúng ta đã nhận được những gì ngoài những tổn thương và những giọt nước mắt ấy.
Bạch Ngọc Lăng Nhi cũng giống vậy, cảm ơn vì Liêu Văn Long đã xuất hiện trong thanh xuân của cô, nhưng có lẽ Liêu Văn Long sẽ không phải là người cùng cô đi đến cuối con đường.
Không có mối tình nào trọn vẹn cả, mối tình nào cũng phải trải qua những giai đoạn sóng gió khó khăn nhất để đến được với nhau. Nhưng nếu đã xuất hiện trong đời nhau rồi thì xin đừng bỏ lỡ mà hãy biết trân trọng nhau, bởi tìm được nhau trên thế gian này thật sự rất khó, nhất là chốn phồn hoa đô hội đông người này.
Sau lần chạm mặt ấy, Lăng Nhi dường như đã thích Liêu Văn Long, nhưng cô không hề biết rằng Liêu Văn Long thực ra có nhiều người theo đuổi đến vậy.
Anh ấy là nam thần trong lòng của rất nhiều cô gái, không phải chỉ một mình Lăng Nhi thích anh mà còn có rất nhiều cô gái khác, những cô gái ấy vừa xinh đẹp, vừa giỏi lại vừa giàu nữa.
Lăng Nhi nghĩ cô sẽ không có cơ hội để đến gần hay nói chuyện với anh một lần nữa. Anh không phải là người đầu tiên Lăng Nhi thích, nhưng có thể anh ấy sẽ là người mà Lăng Nhi không muốn từ bỏ nhất.
Vào một biểu chiều tan học nọ, Lăng Nhi đi bộ đến nhà sách để mua những phụ kiện học tập. Vậy mà ở đó lại gặp kẻ không nên gặp. Đó là tên Tiêu Khiết Phong... Cô cảm thấy mình mới gặp được diện kiến thần may mắn xong thì đột nhiên, vị thần xui xẻo này thấy mình bị chiếm mất hào quang nên lại đến ghé thăm cô rồi.
Lăng Nhi ôm đầu đau khổ. Sao cô lại gặp cái tên điên Tiêu Khiết Phong ở đây cơ chứ? Xui xẻo lắm mới gặp hắn ta ở đây, chắc khi nào về phải đốt phong long cầu xin thần linh mới được. Mỗi lần gặp hắn thì y như rằng sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra với cô mà!
Tiêu Khiết Phong quay qua quay lại, đột nhiên thấy bóng hình quen quen, hắn tiến tới, thấy bóng người mà có lẽ suốt đời này hắn chẳng thể nào quên được. Hắn dựa tủ sách, huýt sáo một tiếng:
"A! Cô bé hám trai hôm nay cũng biết đường đi mua sách tham khảo sao? Bất ngờ đấy!’’
Lăng Nhi lườm hắn:
"Đồ sao chổi, xui lắm nên mới gặp trúng anh. Tôi được học bổng nên mới vào được trường này, phải học tập chăm chỉ để lấy suất học bổng kế tiếp. Còn đỡ hơn anh, được học trường này là vì tiền của bố mẹ bỏ ra. Anh làm như anh hay lắm không bằng, có ngon thì tự kiếm tiền rồi đóng tiền học đi."
Tiêu Khiết Phong chẳng để tâm tới lời đanh đá của cô, hắn cười khẩy:
"Ừ đúng rồi, tiền cô được nhận học bổng là tiền của nhà tôi đấy, bữa giờ tôi nhân nhượng cô quá nên cô lấn tới chứ gì?? Cô chuẩn bị tinh thần bị đuổi học đi là vừa."
Lăng Nhi chống nạnh:
"Anh tưởng nhà anh có tiền là hay lắm à? Đó đâu phải là tiền của anh, đó là tiền của bố mẹ anh đấy. Khi nào anh tự kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình đi rồi hẵng lên giọng với tôi nhé. Tôi thề sẽ không bao giờ đội trời chung với cái loại người như anh đâu! Đúng là oan gia ngõ cực hẹp."
Tiêu Khiết Phong cười lớn: "Ok, thà có tiền còn hơn không có nhé con nhỏ hám trai."
Lăng Nhi không thèm nói gì đến hắn nữa, bỏ ra ngoài đi một mạch đến quầy tính tiền. Nhưng đúng như lời cô nói mỗi khi gặp Tiêu Khiết Phong, y như rằng có điềm gì đó không lành rồi.
Chuyện là sáng nay sợ trễ học nên cô đi một mạch đến trường mà không thèm để tâm xem mình có quên mang gì không. Thường ngày cô ngủ sớm rồi dậy rất sớm nhưng đêm qua cô lại đi ngủ trễ. Nguyên nhân là do kể từ khi tương tư Liêu Văn Long thì mọi thói quen thường ngày của cô đều bị thay đổi. Đêm qua cô thức cả đêm chỉ để tương tư anh ấy.
Ôi trời ơi thật xấu hổ quá đi, khi con người ta bắt đầu biết yêu rồi sẽ thành như thế này sao.
Và kết quả là sáng nay cô dậy trễ, thật sự quên đem theo ví tiền rồi.
Thu ngân nhìn tổng tiền trên máy: "Của chị tất cả là 200 tệ, chị thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?"
Trời ơi! Khổ nỗi là Lăng Nhi không đem ví tiền thì lấy đâu ra thẻ để quẹt và tiền mặt để trả chứ!?
Lăng Nhi đỏ bừng mặt, lí nhí nói: "Dạ... em xin lỗi, em quên đem ví tiền rồi ạ!"
Đang xấu hổ muốn chết thì tự nhiên tên điên Tiêu Khiết Phong còn từ đâu nhảy ra chọc ngoáy cô nữa chứ, bảo sao không tức hả!?
Tiêu Khiết Phong đang ở gần đó, nghe vậy liền trêu cô: "Ôi! Con nai nhỏ hôm nay không có tiền cơ à, tôi đã bảo rồi, có tiền vẫn hơn là không có nhé. Bây giờ thì cô sai rồi nghe chưa nhỏ hám trai?"