Người ta thường nói, may mắn sẽ mỉm cười với những người có một trái tim lương thiện, nhưng đôi khi sự đời lại không diễn ra như vậy.
Cô đang chạy bộ một mình dưới trời nắng, ánh nắng gay gắt như một lớp kim châm dày đâm vào thái dương cô. Đầu cô 'ong' lên một cái, gân xanh nổi lên giữa trán, cô không thể chịu nổi nữa rồi. Đột nhiên, trời đất quay cuồng, trước mắt cô tối sầm lại, cô ngất xỉu ngay giữa đường chạy.
Nghe bạn kể lại, may mắn sao lúc ấy có một nam thần đang chơi bóng rổ gần đó, thấy tình huống như thế liền chạy lại đỡ cô và đưa cô vào phòng y tế. Cô y tá bảo rằng là do Lăng Nhi bị suy nhược cơ thể, nguyên nhân là vì không ăn uống đầy đủ, đã vậy còn chạy dưới trời nắng thế này, trong khi đó trong bụng lại không có chút đồ ăn gì.
Hai tiếng sau.
Bạch Ngọc Lăng Nhi dần mở mắt ra, đầu cô vẫn chưa hết choáng: "Đau đầu quá..."cô ngẩng đầu, nhìn thấy cô y tá trước mặt thì giật mình, ngơ ngác hỏi: "Sao em lại ở đây vậy cô?"
Cô y tá chau mày: "Em bị suy nhược cơ thể do không ăn uống đầy đủ và do chạy quá sức dưới trời nắng. Em cần truyền nước để khỏe hơn, em rất may mắn vì có người phát hiện ra em và đưa em vào đây đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhà trường sẽ không đảm bảo được điều gì đâu!”
Lăng Nhi ngơ ngác: "Dạ em cảm ơn cô, mà cô cho em hỏi là ai đã đưa em vào phòng y tế vậy ạ? Em muốn biết ân nhân cứu cái mạng nhỏ này của em là ai.”
"Là một bạn nam chơi bóng rổ. Hmm... hình như là cao 1m8 trở lên thì phải."
Lăng Nhi tò mò: "Bạn đó còn đặc điểm nào nữa không cô?”
Cô y tá một tay đặt lên trán Lăng Nhi để đo nhiệt, một tay chống hông, cố gắng nhớ lại:
"Cô để ý thấy bạn đó có đeo một cái vòng tay bằng chỉ đỏ, mặt vòng là hình đồng tiền xu có lỗ."
"Dạ được rồi, em cảm ơn cô."
Cô y tá đưa cho cô một tờ giấy và một túi thuốc: "Đây là thuốc uống của em, ở trong đó có hướng dẫn. Em nhớ uống theo như trong hướng dẫn nhé."
Lăng Nhi cảm kích đáp: "Dạ, em cảm ơn cô nhiều lắm."
Bạch Ngọc Lăng Nhi rời khỏi phòng y tế rồi rảo bước về phòng tập. Cô thầm nghĩ trong lòng, hóa ra là vẫn còn người tốt như thế. Bây giờ cô đã cảm thấy hạnh phúc hơn vì ông trời đã cho cô gặp được chàng trai ấy, mặc dù cô chưa biết chàng trai đó là ai...
Suốt cả đoạn đường đi cô chỉ nghĩ đến chàng trai tốt bụng như thiên sứ đó, nếu có duyên ắt hẳn cô sẽ gặp lại người ta, và cô chắc chắn sẽ báo đáp chàng trai ấy.
Khi cô đang đi thì tự nhiên đụng độ với "tên khốn nạn" Tiêu Khiết Phong. Vì mải suy nghĩ đến chàng trai tốt bụng kia mà cô đã lỡ đụng trúng Tiêu Khiết Phong - người mà cô cho rằng là đúng chuẩn một thằng đàn bà không thể nào dây vào được.
Tiêu Khiết Phong chống nạnh: "Cô đi đường mà mắt cô cứ để trên trời đấy à. Cô đụng trúng tôi rồi đây này. Đây là bộ quần áo tôi mới đặt làm bên Đức đấy, nếu lỡ như nó dơ thì cô có đền được không?”
Lăng Nhi cũng không nhịn hắn, cô đáp lại bằng một giọng chanh chua không kém: "Dạ, bẩm thiếu gia đàn bà, cuộc đời tôi có đi làm cũng không đền nổi ạ!”
Tiêu Khiết Phong chỉ vào cô, một bên mày nhướng lên: "Cô nói ai là đàn bà? Có giỏi thì cô nói lại tôi nghe xem nào!?”
"Nếu anh thông minh thì anh sẽ hiểu tôi nói ai đấy. Ở đây chỉ có tôi và anh mà không lẽ tôi tự kêu tôi là "thằng đàn bà" à? Ủa, mà không lẽ tôi nói cái cây, cục đá, bức tường là “thằng đàn bà"?"
"Á à, cô cũng mạnh miệng gớm nhỉ?"
Lăng Nhi hừ một tiếng: "Cảm ơn anh công tử bột, đây giàu về của cải nhưng nghèo về trí tuệ. Tôi nghĩ anh nên đi học lại đi nha."
Tiêu Khiết Phong khinh bỉ bĩu môi: "Ừa, cảm ơn cô đã nhắc nhở nha đồ hám trai."
Lăng Nhi nghe tới từ "hám trai" như bị chọc vào chỗ ngứa của mình, cô nổi đóa lên: "Nè, tôi hám trai hồi nào, anh biết gì mà nói hả đồ công tử bột đàn bà!"
Tiêu Khiết Phong cười, ngón tay quấn quanh sợi tóc ở rơi ra thái dương: "Lúc sáng tôi có thấy cô được nam thần của trường bế vào phòng y tế, vậy không phải là hám trai thì là mê trai à?"
"Tôi bị ngất xỉu nên anh ấy đưa tôi lên phòng y tế, chứ tôi không hề hám trai hay mê trai như anh nói và tôi cũng không biết anh ấy là ai. Ít ra anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của tôi chứ không phải loại đàn bà chuyên đi gây sự hay làm trò mèo như anh!"
"Cô mạnh miệng gớm nhỉ, có tin ngày mai cô khỏi đến trường đi học không? Cô không sợ tôi hả đồ hám trai!?"
Lăng Nhi không nhịn hắn, ngay lập tức cãi lại: "Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ. Thôi né ra đi, anh đứng đây chỉ làm tôi thêm chướng mắt."
Nói xong, Lăng Nhi đi một mạch về phòng tập. Cứ tưởng đi về là Lâm Bạch Ái đã quên hết mọi chuyện, nhưng không, lúc cô đi về thì mọi chuyện lại dần tồi tệ hơn.
Bốp, một cái tát giáng lên mặt của Bạch Ngọc Lăng Nhi.
Lâm Bạch Ái mặt đen như đít nồi, quát một tiếng: "Sao cô dám làm xấu mặt của tôi hả?”
Sau âm thanh vang dội ấy của Lâm Bạch Ái thì mọi ánh mắt đều hướng đến Lăng Nhi. Những tiếng xì xào to nhỏ cũng bắt đầu nổi lên. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không hiểu mình đã làm gì lại khiến Lâm Bạch Ái phải xấu hổ.
Lăng Nhi sợ hãi ôm má, ánh mắt đẫm nước nhìn cô ta: "Tôi đã làm gì sai mà chị lại tát tôi?”
Bốp.
Lăng Nhi bị Lâm Bạch Ái tát thêm một cái nữa. Đến lúc này, Bạch Ngọc Lăng Nhi không thể kiềm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Lâm Bạch Ái hừ lạnh: "Cô còn hỏi nữa à? Tôi kêu cô chạy bộ 10 vòng sân trường để chịu phạt chứ không phải kêu cô đi dại trai ở dưới sân trường!”
Lăng Nhi cố gắng giải thích: "Lúc đó em bị ngất nên bạn ấy mới đưa em vào phòng y tế, em không hề dại trai như chị nói, em cũng không biết bạn đó là ai cả." Nói xong, cô nhìn mọi người xung quanh.
Lâm Bạch Ái không thèm để lời giải thích của cô vào tai, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Lăng Nhi là cô ta đã ngứa mắt vì cô dám đối đầu với Tiêu Khiết Phong rồi:
"Cô còn dám trả treo với tôi sao, vì cô mà tiến độ tập của nhóm bị chậm trễ. Nếu như hôm đại hội không đạt được kết quả như trường mong muốn thì cô tự biết hậu quả là như thế nào rồi đấy. Cô không cảm thấy xấu hổ vì bản thân với nhà trường sao. Nếu cô không đi trễ thì mọi chuyện đâu có như vậy. Bây giờ cô lại đem nước mắt cá sấu của cô ra để ăn vạ tôi ở đây sao. Cô cảm thấy oan ức lắm sao."
Lăng Nhi thấy mọi người càng chỉ trích mình nhiều hơn, mà một mình cô cũng chẳng thể cãi lý lại Lâm Bạch Ái. Giờ phút này, chỉ có cách nhượng bộ là tốt nhất. Cô thành khẩn gập người:
"Dạ, em xin lỗi chị. Từ giờ em xin hứa tập đàng hoàng chăm chỉ và sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra một lần nữa. Em hứa sẽ không để chị và nhóm mất mặt cũng như làm nhà trường mất thể diện đâu.”
Lâm Bạch Ái hừ một tiếng, khoanh tay lại:
"Cô hứa được thì cô phải làm được. Nếu không thì cô biết hậu quả sẽ ra sao rồi đấy!"
Lăng Nhi trầm mặc: "Dạ em xin hứa và thành thật xin lỗi chị vì chuyện đã xảy ra..."
Nói xong thì Lâm Bạch Ái liền quay đi và nhóm vẫn tiếp tục tập lại như bình thường. Lăng Nhi biết rằng bây giờ cô làm gì cũng đều trở thành tâm điểm chú ý của người khác. Cô cảm thấy bản thân rất oan ức vì đã bị hiểu lầm mà giải thích cũng không ai lắng nghe.