“Này bạn gái, cậu biết đội trưởng của chúng ta là ai không?" Bạch Ngọc Lăng Nhi tò mò hỏi người đứng bên cạnh mình.
Bạn gái kia có vẻ là một người thân thiện, vui vẻ đáp lời: "Chính là tiểu thư Lâm Bạch Ái a!”
Bạch Ngọc Lăng Nhi khẽ nhẩm: "Chẳng lẽ chính là Lâm Bạch Ái, từ trước đến nay luôn tự tin rằng mình là Queen của trường?”
“Chính là cô ấy!" bạn gái có lòng tốt nhắc nhở: "Chúng ta vẫn nên yên phận, không nên đụng vào cô ấy a!”
Bạch Ngọc Lăng Nhi vừa bước vào trường, nên không biết, Lâm Bạch Ái kia không thích ai đẹp hơn cô, mà cho dù có đẹp và nổi tiếng hơn cô thì cô cũng ngay lập tức dìm họ xuống hố sâu để nâng tầm tai tiếng của cô lên. Những chuyện xấu mà Lâm Bạch Ái làm nhiều không kể hết, nhưng chung quy là cô ta đều tránh không ra mặt, đương nhiên vì cô không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Cô ta luôn muốn mình trở thành một hình tượng nữ thần không chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài mà còn đẹp cả về tính cách trong mắt người khác nên ở trước công chúng, cô đều thể hiện những mặt giả tạo nhất.
Trong trường Lâm Bạch Ái vẫn thường được mọi người ghép đôi song hành với Tiêu Khiết Phong vì nhà họ Bạch với nhà họ Tiêu có thế lực giàu ngang ngửa nhau, còn có tin đồn rằng hai người họ là thanh mai trúc mã của nhau nên chuyện họ được ghép đôi là điều dĩ nhiên, chỉ là Tiêu Khiết Phong chưa bao giờ công khai xác nhận chuyện đó nên bây giờ mọi thứu vẫn chỉ dừng lại ở mức tin đồn.
Một buổi chiều mưa buồn, Bạch Ngọc Lăng Nhi vừa đi đến trường vừa nhớ lại những ngày tháng còn học cấp ba đi bộ về cùng với những người bạn thân nhất. Phải nói rằng cấp ba là khoảng thời gian tươi đẹp nhất đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi. Ở đó có những người bạn, người thầy, người cô vừa nhiệt tình lại vừa biết thông cảm. Ở đó cô cảm thấy được là chính mình, không chỉ cùng những người bạn chí cốt vui vẻ đi bộ về dưới những tán ô khi trời mưa mà còn là những ngày tháng cùng nhau thức đến sáng chỉ để chơi trò chơi, cùng nhau ngồi tám chuyện xuyên đêm mà không biết chuyện ở đâu ra để nói, cùng nhau tổ chức sinh nhật cho những bạn có ngày sinh cùng tháng.
Mỗi lần Tết đến xuân về thì cùng gia đình đón giao thừa, ăn sủi cảo. Và ở đó cũng có người mà cô đã từng thầm thương trộm nhớ suốt cả một quãng thời gian khi còn học cấp ba. Nhưng rồi vì phải lên học Đại học, phải xa gia đình và bạn bè, cũng xa luôn người mà cô từng thích cho nên mà nói khi lên Đại học đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi không mấy tươi đẹp gì. Chỉ là, cô vẫn muốn cố gắng để cha mẹ không phụ lòng, nghĩ như thế, cô lấy lại tinh thần hướng về phía trước đi thật nhanh.
Hôm đó là buổi tập đầu tiên của đội cổ động, giây phút Lâm Bạch Ái bước chân vào phòng tập, ai nấy trong phòng đều trầm trồ với nhan sắc của thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch, kể cả Bạch Ngọc Lăng Nhi cũng có chút chết mê chết mệt với nhan sắc trời cho này của Lâm Bạch Ái.
“Oa!" mọi người òa lên đầy ngưỡng mộ.
“Thật là khí chất a!" một người không nhịn được kêu lên: "Xinh đẹp quá thể!”
Phải nói rằng Lâm Bạch Ái chính là một ví dụ điển hình của một người được sinh ra ở vạch đích. Một cô tiểu thư ngậm thìa vàng sống ở trên đời hai mươi năm nhưng trên người chưa hề có một vết chai vết sẹo, cũng chưa bao giờ biết khổ là gì. Ở nhà từ đầu đến cuối mọi việc đều có người làm thay cô, nên từ bé đến lớn cô chưa phải động tay động chân vào bất cứ vào việc gì. Cuộc đời của Lâm Bạch Ái cô ta hình như chỉ có mỗi việc xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người. Những đồ cô ta mặc trên người đương nhiên cũng toàn đồ mắc tiền, cô tiêu xài xa xỉ đến nỗi có những bộ quần áo mua về chỉ mặc một lần rồi bỏ, có khi mua về chỉ để ngắm chứ không mặc đến lần nào. Cứ mỗi năm cô lại đi du lịch nước ngoài 9 - 10 lần, mà mỗi lần đi đều có trực thăng hoặc phi cơ riêng. Số tiền Lâm Bạch Ái bỏ ra đi du lịch 1 lần bằng cả 3 năm tiền lương bố mẹ Bạch Ngọc Lăng Nhi kiếm được cộng lại. Cuộc sống của Lâm Bạch Ái đích thị là một thiên kim tiểu thư quyền quý mà ai cũng mơ ước.
“Đây là đội cổ vũ của năm nay sao?" Lâm Bạch Ái tỏ vẻ trịnh trọng bước vào, quét mắt một lượt hết những người có mặt trong căn phòng, ánh mắt cô dừng trên người Bạch Ngọc Lăng Nhi, cô đã nghe dang tiếng của Bạch Ngọc Lăng Nhi kể từ lần đụng độ với Tiêu Khiết Phong.
“Thì ra cô ta cũng có mặt ở đây!" Lâm Bạch Ái thầm nghĩ, cô không hề ghét Bạch Ngọc Lăng Nhi như mọi người tưởng, cô còn cảm thấy thú vị vì đây là cô gái đầu tiên dám lớn tiếng cãi cọ với Tiêu Khiết Phong như thế.
Tuy nhiên, cô cứ nghĩ Bạch Ngọc Lăng Nhi là một người bình thường, một cô gái không có gì đặc biệt, thậm chí còn có chút không được hiểu chuyện, ngoài việc được tặng học bổng trong suốt 3 năm Đại học này. Nhưng bây giờ gặp rồi, những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt của Bạch Ngọc Lăng Nhi lại đột nhiên khiến cho Lâm Bạch Ái phải cảm thấy dè chừng, cô gái này quả thực rất xinh đẹp a.
Lâm Bạch Ái ngừng suy nghĩ chuyện riêng, quay lại nghiêm chỉnh chào hỏi mọi người: "Tôi là Lâm Bạch Ái, là đội trưởng và cũng là huấn luyện viên của đội cổ động này. Hôm nay là buổi tập đầu tiên của chúng ta, sắp tới là đại hội thể thao lớn nhất trường. Thời gian gấp rút, cho nên tôi mong các bạn có thể tập đều và tốt nhất. Vì đây không chỉ là bộ mặt của đội cổ động mà còn là bộ mặt của ngôi trường này. Tôi rất rất mong các bạn có tinh thần hợp tác tốt nhất có thể.”
Cả đội đồng thanh đáp,"Dạ thưa đội trưởng!”
Lâm Bạch Ái vui vẻ đáp: "Tốt lắm, mỗi buổi tập của chúng ta sẽ kéo dài hai tiếng. Chúng ta sẽ tập 1 tuần 3 buổi là thứ 3, thứ 5 và thứ 7. Nếu xin nghỉ thì phải có giấy phép và phải có lý do chính đáng thì mới được nghỉ. Vì chỉ còn hơn 1 tháng nữa là đến đại hội rồi. Tôi không khó tính nhưng cũng không dễ dãi, mọi người nên biết điều đó!”
“Vâng, chúng tôi đã hiểu!" cả đội lại đồng thanh đáp.
Ngày đầu của buổi tập đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi trôi qua khá thuận lợi, tuy chỉ có vài ánh mắt khó chịu của những người ghét cô cứ quanh quẩn đâu đó. Mặc dù Bạch Ngọc Lăng Nhi không nhìn họ nhưng cô có thể cảm nhận được sát khí từ trong ánh mắt của họ, cứ có một cảm giác gì đó lành lạnh đằng sau gáy của Bạch Ngọc Lăng Nhi. Sau buổi tập hôm đó, cô đột nhiên lại cảm thấy mình thật cô đơn và lạc lõng trong ngôi trường này, những người bạn lúc đầu khi mới vô trường còn từng nói chuyện với Bạch Ngọc Lăng Nhi thì từ sau vụ xảy ra xô xát giữa cô và Tiêu Khiết Phong cũng dần dần xa lánh cô vì họ không muốn rước họa vào thân. Họ xa lánh cô đến nỗi cô lại gần bắt chuyện thì họ lại lơ đi, họ cứ coi cô như không khí hoặc là người vô hình trước mặt họ.
Cô tự hỏi rằng: "Mình đã làm gì sai mà mọi người lại đối xử với mình như vậy? Rốt cuộc thì Tiêu Khiết Phong ghê gớm, quyền lực đến cỡ nào mà lại khiến những người xung quanh phải dè chừng đến thế?" hằng ngày cứ có câu hỏi này, câu hỏi khác quanh quẩn trong đầu Bạch Ngọc Lăng Nhi như vậy.
Bạch Ngọc Lăng Nhi cô đơn đến nỗi cô làm gì cũng chỉ có một mình: ăn cơm một mình, đi học hay đi đến trường đều về một mình, mỗi ngày đi đến lớp đều bị lời ra tiếng vào của những bạn xung quanh và những lời nói như sát muối vào vết thương của cô chủ nhiệm. Mỗi ngày học Đại học đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi phải nói là tẻ nhạt vô cùng, vì cô chỉ có cắp sách đi học rồi đi về chứ không có ra ngoài giao du như những người bạn khác. Dường như cuộc sống và cô đã trưởng thành và thay đổi hơn rất nhiều so với hồi cấp ba rất nhiều. Hồi cấp ba vô tư, hồn nhiên bao nhiêu thì lên Đại học lại lẻ loi và có nhiều muộn phiền bấy nhiêu.
Bạch Ngọc Lăng Nhi của hiện tại đã không còn giống như Bạch Ngọc Lăng Nhi hồi xưa nữa, bây giờ cô đã hiểu rõ và có thể thích nghi với môi trường này. Cô tự nhủ rằng: "Nếu họ đã không cần mình thì mình cũng không cần đến họ, việc của mình bây giờ là phải học thật giỏi để báo đáp cho những công lao của cha mẹ!". Mỗi ngày trôi qua cô đều phải tự dặn mình phải thật mạnh mẽ và phải sống như những đóa hoa hoang dại, sẽ không vì ai mà nở rộ và cũng chẳng vì ai mà lụi tàn.