Một buổi sáng tại trường Đại học Bắc Kinh.
“Rầm..'' một tiếng va chạm mạnh giữa hai con người đang đi giữa sân trường đang vội vàng hướng về phía đối diện nhau.
Sách vở trong cặp sách của Bạch Ngọc Lăng Nhi bị rơi hết xuống đất, dính đầy những vết dơ. Chai nước thủy tinh mà cô thích nhất cũng bị bể, cô không kiên nhẫn được, liền mắng người vừa đâm sầm vào cô vừa nãy:
"Đi đứng cái kiểu gì vậy hả, cậu không có mắt nhìn à? Hay là mắt cậu để trên trời rồi?”
Tiêu Khiết Phong ngạc nhiên nhìn người đối diện, cô gái này thật là không biết phép tắc: "Này cậu rõ ràng mới là người đâm vào tôi đấy nhé!”
“Gì chứ? Cậu đi vội như vậy, mới là người đâm vào tôi trước, nhìn xem chai thủy tinh của tôi cũng bể rồi đây nè!" Bạch Ngọc Lăng Nhi ấm ức nói:
"Đã đâm vào người ta lại còn không xin lỗi!”
“Cậu ăn nói cho cẩn thận, coi chừng ngày mai cậu phải cút ra khỏi ngôi trường này đấy!" Tiêu Khiết Phong giở giọng lạnh lùng hăm dọa.
Hắn ta là một trong những sinh viên ưu tú nhất ở trường Đại học Bắc Kinh. Học giỏi, con nhà giàu, đẹp trai, lại được nhiều người bạn nữ trong trường ái mộ, cũng vì thế, lâu nay hắn luôn cho rằng mình chính là cái rốn của vụ trũ. Tiêu Khiết Phong lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy, hắn ta chính là một trong tứ đại thiếu gia ở đại học Bắc Kinh, một nhóm bạn thân bao gồm bốn người, tuy mỗi người lại có một tính cách khác nhau, nhưng lại có một đặc điểm chung là nhà ai cũng rất giàu có và đẹp trai.
Ở trường Đại học Bắc Kinh - một ngôi trường dành cho giới con nhà giàu theo học, bốn người họ đều là những người uy quyền nhất ở đây, cũng chỉ vì nhà họ giàu nhất và không ai có thể chống lại họ, kể cả thầy hiệu trưởng. Danh tiếng của họ vang danh khắp trường, những cô gái trong trường luôn ao ước rằng mình sẽ trở thành nữ nhân của một trong bốn người họ, vì thế luôn tìm mọi cơ hội ăn diện thật xinh đẹp rồi kiếm cớ xuất hiện trước mắt họ để câu dẫn.
Tuy nhiên, đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi mà nói, việc cô được học ở ngôi trường Đại học Bắc Kinh này đã là cả một vấn đề lớn đối với gia đình cô. Gia đình cô cũng không mấy khá giả, bố mẹ cô chỉ là những người làm công ăn lương bình thường nhưng bù lại họ có cô con gái hiếu thảo, học giỏi, hoạt bát như Bạch Ngọc Lăng Nhi. Đối với cha mẹ, Bạch Ngọc Lăng Nhi là báu vật mà ông trời ban cho họ, họ cảm thấy tự hào và hạnh phúc vì có được đứa con gái như vậy.
Gia đình cô sống ở một thị trấn nhỏ cách xa Bắc Kinh cả ngàn cây số, ước mơ của Bạch Ngọc Lăng Nhi là được học trường Đại học Bắc Kinh nên ngay từ khi còn là sinh viên lớp 6 cô đã cố gắng học hành để dành suất học bổng vào ngôi trường ấy- ngôi trường chỉ dành cho giới con nhà giàu mà không phải ai muốn vào là có thể vào được. Cứ tưởng ngỡ là sẽ hạnh phúc, êm ấm nhưng có vẻ như ngôi trường này chỉ đem đến cho Bạch Ngọc Lăng Nhi toàn rắc rối và phiền toái.
“Cậu nghĩ cậu là ai chứ, ông nội của hiệu trưởng chắc, cậu đuổi được tôi hả?" Bạch Ngọc Lăng Nhi không nhân nhượng đáp trả lại Tiêu Khiết Phong.
Từ đó đến giờ ở trong trường chưa có một ai dám to tiếng với Tiêu Khiết Phong, vì nếu dám to tiếng với thiếu gia nhà họ Tiêu thì chắc chắn ngày mai sẽ không còn được xuất hiện trong ngôi trường này nữa hoặc xui xẻo hơn đó là sẽ phải đi khỏi thành phố Bắc Kinh này. Lúc trước có một giáo viên ngữ văn đã phạt Tiêu Khiết Phong vì tội gian lận trong thi cử, đương nhiên không cần đến ngày hôm sau, chỉ trong tích tắc sau, giáo viên văn đó đã bị đuổi việc. Kể từ đó danh tiếng của Tiêu Khiết Phong càng nổi tiếng hơn và cũng nhiều người sợ hắn ta hơn.
Chỉ là bất quá, Bạch Ngọc Lăng Nhi chỉ là một sinh viên mới vào trường được 2 tuần, cô đương nhiên không biết và cũng không quan tâm Tiêu Khiết Phong là ai, vì mục đích cô đến đây là chỉ để học, học để báo đáp cho cha mẹ, học để có một tương lai tốt hơn...
“Cô không tin?" Tiêu Khiết Phong nhíu mày đầy thách thức.
Bạch Ngọc Lăng Nhi đáp:
"Tôi không tin đấy, ngang ngược như anh thì có trời sập tôi cũng không tin. Tôi không cần biết anh là ai nhưng anh đã làm bể cái bình nước mà tôi thích nhất nên anh phải đền. Anh phải đền cho tôi cái bình nước giống y như vậy, có khác đi thì tôi cũng không chấp nhận. Nếu anh không đền, anh sẽ là đồ keo kiệt bủn xỉn!”
“Được, chỉ là một cái bình nước, tôi sẽ đền cho cô, nhưng nhớ lấy, cô chuẩn bị tinh thần đi, cô sẽ không sống nổi được trong ngôi trường này đâu!" Tiêu Khiết Phong dọa dẫm cô.
Bạch Ngọc Lăng Nhi tính tình ngây thơ đơn thuần nên chẳng thèm mảy may để tâm đến lời Tiêu Khiết Phong nói, cô cứ nghĩ rằng đó chỉ là một lời đe dọa của một tên thần kinh và ảo tưởng sức mạnh. Hắn là ai cô không có ý định quản tới, việc cô cần quan tâm bây giờ chỉ có học và một cuộc sống thoải mái.