Quyền Thần

Chương 97: Song hùng sát




Nam tử này mặc một bộ cẩm y màu bạc. Một cái đai lưng màu xanh đen bên hông, thân pháp nhẹ nhàng chỉ trong mấy lần hô hấp đã chạy tới bên cạnh con hổ.

Không đợi cho mọi nam tử nhìn rõ mặt, con mãnh hổ điên cuồng gầm lên một tiếng, từ trên mặt đất vùng lên không chút do dự nhảy bổ về phía hắn. Mà đầu mãnh hổ kia cũng nhịn đau rất ăn ý nhảy về phía Hàn Mạc. Về phần hai thợ săn kia sớm đã trốn sang một bên.

Hàn Mạc nhìn thấy mãnh hổ đánh tới cũng không dám chậm trễ, đồng côn trong tay quét ngang hai chân trước của con hổ. Mãnh hổ này dị thường linh trí, nhìn thấy Đồng côn đánh tới thì thân thể né qua một bên, sau đó cái đuôi cơ hồ như cùng một lúc quét về phía Hàn Mạc.

Hàn Mạc bổn cũ lại soạn túm lấy cái đuôi của con hổ. Hắn cảm giác được cái đuôi có một lực đạo thật kinh người, nếu không phải mình khí lực lớn e rằng sẽ bị con này quét bay mất.

Nhưng lần này hắn lại không buông tay, mà là một tay nắm chặt đuôi hổ, một tay giơ đồng côn lên đập vào người nó.

Thân pháp của ngân y nam tử bên kia dường như so với Hàn Mạc còn nhanh hơn. Khi mãnh hổ nhào tới thì hắn bỗng ngửa người ra sau, con hổ bổ nhào qua. Hai tay nắm chặt ngân thương hắn đâm chéo một cái. "Phốc"một tiếng, mũi thương sắc bén đã xuyên qua da, đâm vào bụng con hổ.

Con hổ gầm rú làm cho mọi người ở đây sởn hết cả gai ốc. Ngân y nam tử hét lớn một tiếng, ngân thương trong tay giơ lên "tẩm quất" con hổ vẫn còn đang dãy dụa.

Điều này làm cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.

Đây có còn là người không? Dùng thương với một khí phách phi phàm "tẩm quất" cho hổ, cùng với Hàn Mạc bên cạnh đang nắm đuôi đánh con hổ tạo nên một hình ảnh làm cho người ta khiếp sợ không thôi.

Con hổ trong tay Hàn Mạc vốn rất hung mãnh ngoan cố chống cự, nhưng bị Hàn Mạc đập mấy gậy đã sắp tỏi. Mà ngân y nam tử thì điên cuồng đánh hổ tựa như huy vũ cờ xí, từng mũi thương làm cho âm thanh của con hổ càng ngày càng yếu. Tứ chi giãy dụa, nội tạng bị ngân thương đập cho nát bấy.

Đúng vào lúc này từ trong rừng lại xông ra một nhóm người, có chừng gần mười nam tử động tác nhanh nhẹn đều là y phục màu xanh, lưng đeo Trường Cung, tay cầm Trường Đao. Giống như những đầu Dã Lang nhanh nhẹn, khi nhìn thấy ngân y nam tử đang đánh hổ, bọn họ rối rít kêu lên:

- Đại nhân cẩn thận!

Nhóm người này xem ra đều là bộ hạ của ngân y nam tử.

Bọn họ nhìn thấy một bên Hàn Mạc đang xách đuôi đánh hổ, tất cả đều lấy làm kinh hãi. Lại nhìn thấy đám người Hàn Thanh thì trong lòng lại càng sinh ra cảnh giác nắm chặt trường đao.

Hàn Thanh thấp giọng nói:

- Bằng hữu không rõ, mọi người cẩn thận đề phòng!

Đội Hắc Báo đều giương cung lắp tên, chờ nhân thủ đối phương hơi có dị động, liền xuất thủ bắn chết.

Đối với địch nhân uy hiếp an toàn của chính mình, Hắc Báo là chưa bao giờ nương tay. Bọn họ nhớ thật kỹ từng lời mà Hàn Mạc đã nói:

-Nếu như cùng kẻ địch giao chiến, mục đích chỉ có một đó là giết chết đối phương, bảo toàn chính mình, không để ý bất kỳ thủ đoạn nào!

...

Hai đầu mãnh hổ rơi vào tay Hàn Mạc cùng ngân y nam tử thì lại yếu đuối giống như hai con mèo vậy. Khi bộ hạ song phương đang khiếp sợ cùng khâm phục thì hai người đã đem hai con hổ hành hạ đến nỗi thừa sống thiếu chết, chỉ còn chút hơi tàn.

Nhất thời, bộ hạ song phương đều hoan hô thật to, bên này nói:

- Thiếu gia, hiện tại tâm nguyện của người được hoàn thành rồi, chân chính đánh chết một đầu mãnh hổ, quả nhiên là thần uy lẫm liệt làm cho người ta khâm phục!

Bên kia lập tức nói:

- Đại nhân, đây chính là một đầu mãnh hổ đó! Quả nhiên phải chết dưới tay ngài chưa đầy ba hiệp, bọn tiểu nhân thật là mở rộng tầm mắt.

Bên này lập tức nói:

- Thiếu gia, người nếu không phải muốn chơi đùa với con hổ này thì chỉ cần một hiệp là có thể giết chết nó. Xem ra thiếu gia đúng là muốn chơi đùa với con hổ, mà không phải là muốn giậu đổ bìm leo nha!

- Đại nhân, lần trước ngài giết chết đầu Hắc Hùng kia cũng tiêu sái dễ dàng như vậy.

Bên kia lập tức nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Mạc ngồi bên cạnh xác con hổ nhìn ngân y nam tử cạnh đó. Nam tử nọ cũng đang nhìn Hàn Mạc, trong mắt song phương cùng lộ ra một tia tán thưởng.

Lúc này, Hàn Mạc mới chính thức thấy rõ ràng hình dáng ngân y nam tử.

Nam tử này thoạt nhìn khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, so với mình thì lớn hơn bốn năm tuổi. Vóc nam tử thon dài, cân xứng mà phối hợp, phong thần như ngọc, cực kỳ tuấn tú, mắt sáng mày tinh. Một đôi mày kiếm rất có sát khí, làn da cực kỳ trắng nõn, nhưng đó lại là làn da tái nhợt rất không bình thường, nhìn giống như bị thiếu máu. Hai sợi tóc trước trán của hắn bay phất phơ, thoạt nhìn mang theo sự tuấn tú kèm theo dã tính, nho nhã cùng với cuồng phóng.

Điều đặc biệt của hắn chính là khóe miệng hơi nhếch lên, nếu đầu tiên nhìn thấy tựa hồ đang mỉm cười với ngươi. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện nụ cười này có một chút yêu dị, làm cho người ta không rõ là hắn rốt cuộc là đang cười hay là có ý tứ gì khác.

Đây tuyệt đối là một nam tử quái lạ!

Giống như Hàn Mạc, nếu chỉ nhìn ngoại hình hai người họ thì chỉ thấy một bộ dáng công tử, thanh tú mà nho nhã. Ai cũng không nghĩ tới trong thân thể họ lại ẩn chứa một lực lượng cường đại và một lá gan to như vậy.

Hai người dường như lại có rất nhiều điểm tương tự.

Trong lòng Hàn Mạc thật ra đang rất khiếp sợ, tuy hắn có khí lực mạnh nhưng đó là kết quả do mười mấy năm nay tu luyện "Trường Sinh kinh". Nhưng lực lượng của Ngân y nam tử hiển nhiên cũng không thua kém mình, hơn nữa lúc đối phương đối phó với con hổ, động tác rất tiêu sái phiêu dật, cử trọng nhược khinh. Hàn Mạc tự nhủ nếu bàn về công phu thì quả thật hắn không thể bằng nam tử này.

Hắn là ai? Tại sao lại ở trong Hắc Sâm Lâm ở Đông Hải Quận này?

Những nam tử đó gọi hắn là "Đại nhân", có thể hắn là một vị quan chăng? Chỉ là một vị quan trẻ tuổi này không biết có địa vị gì, bộ hạ của hắn thoạt nhìn cũng có thân thủ bất phàm, quan chức này hiển nhiên sẽ không thấp.

Phải chăng là một gã thế gia đệ tử? Nếu vậy hắn thuộc gia tộc nào?

...

Ngân y nam tử giơ tay lên, lập tức có một tên bộ hạ bên cạnh nhanh chóng chạy lên nhận lấy ngân thương. Tên bộ hạ này mặc dù vóc nam tử khôi ngô có lực, nhưng thời điểm khi đón thương mọi nam tử rõ ràng thấy hắn phải cố hết sức. Ai cũng hiểu cây ngân thương thực này quả thực không nhẹ, vậy mà vừa nãy trong tay ngân y nam tử lại nhẹ tựa lông ngỗng (A Bư: nguyên văn là nhẹ tựa Thái Sơn), cử trọng nhược khinh. Xem ra khí lực của ngân y nam tử này thật kinh khủng.

Một tên bộ hạ ôm ngân thương sang một bên, lập tức có một tên bộ hạ khác cầm một tấm da thật to bọc phía ngoài ngân thương.

Ngân y nam tử nhận khăn lụa từ một gã khác bộ hạ đưa lên, rất ưu nhã lau tay. Hắn nhìn về phía Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nói:

- Ta không hỏi ngươi là ai, ngươi cũng không cần hỏi ta là ai. Ta có mang rượu, trên mặt đất thì có thịt, ta và ngươi cũng thiếu mấy món ăn thôn quê. Không bằng tại đây nổi lửa nướng thịt, uống với nhau vài chén?

Thanh âm của phi thường dễ nghe, rất dịu dàng, rất hấp dẫn, hơn nữa lại vô cùng thẳng thắn.

Loại thanh âm nhu hòa này, cơ hồ có thể làm cho nam tử ta quên mất hắn mới vừa giết chết một đầu mãnh hổ.

- Chúng ta không có mang rượu theo.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Nhưng con mồi của chúng ta rất nhiều, cho nên ngươi nếu muốn cho mọi nam tử uống rượu thì phải chuẩn bị thật nhiều rượu đó!

Ngân y nam tử mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ mời khách. Hơn nữa ta có rất nhiều rượu ngon.

- Ngươi nói sai rồi!

Hàn Mạc khoát tay cười nói:

- Ở chỗ này, ngươi không phải là chủ mà là chúng ta.

Hắn đứng dậy gọi mấy nam tử Hàn Thanh:

- Mau xử lý con mồi để khoản đãi khách nhân!

Hàn Thanh ứng tiếng, sau đó cùng nhóm Hắc Báo thu hồi cung tên đi về phía con mồi.

Ngân y nam tử vẫy tay một cái, liền có hai tên bộ hạ áo xanh lấy ra một cái ghế gỗ nhỏ, để ở bên cạnh bãi đất trống.

- Ngồi xuống nói chuyện đi!

Ngân y nam tử làm một cái thủ thế, mời Hàn Mạc ngồi xuống.

Hàn Mạc cũng không khách khí, đem đồng côn thu lại ném cho Chu Tiểu Ngôn, ngồi xuống ghế đối diện ngân y nam tử nói:

- Thương pháp của ngươi rất lợi hại, ta rất bội phục ngươi.

- Côn pháp của ngươi cũng rất tinh túy, ta cũng rất khâm phục.

Tư thế ngồi của Ngân y nam tử vô cùng ưu nhã, biểu hiện ra thân phận cao quý cùng công phu tu dưỡng của hắn.

Hàn Mạc mở trừng hai mắt, đột nhiên hỏi:

- Ta muốn biết năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Qua mùa xuân ta đã hai mươi hai tuổi!

Ngân y nam tử không có giấu diếm, hỏi:

- Vì sao ngươi muốn biết tuổi của ta?

Hàn Mạc thở dài:

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!

Ngân y nam tử "Hả?" một tiếng, tựa hồ có chút ngạc nhiên.

Hàn Mạc nhìn Ngân y nam tử giải thích:

- Công phu của ngươi cao hơn ta, cho nên ta có chút chán nản. Ngươi cũng biết, nghệ không bằng người luôn là làm cho ta không thoải mái. Bất quá ngươi hơn ta bốn tuổi, ta nghĩ sau bốn năm nữa, hẳn ta có thể trở thành đối thủ của ngươi.

Ngân y nam tử đến giờ mới hiểu không khỏi cười nhạt, vẫn lấy một thanh âm nhu hòa như vậy nói:

- Nhưng bốn năm sau, ta sẽ nhiều hơn ngươi bốn năm công phu đó!

- Chả có liên quan gì cả.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Thương pháp của ngươi đã đạt đến trình độ này, muốn đi xa hơn không phải chỉ trong bốn năm là có thể tăng lên. Cho nên bốn năm sau, ta hẳn là có thể cùng ngươi oánh một trận!

- Thì ra ngươi là một người thích oánh nhau!

Ngân y nam tử cười nhạt, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, nhưng từ trong ánh mắt hắn Hàn Mạc nhạy cảm phát giác được một tia buồn bã. Hắn thản nhiên nói:

- Bốn năm sau sao? Chỉ mong sẽ có cơ hội!

Hàn Mạc dĩ nhiên cũng chú ý làn da tái nhợt của ngân y nam tử, nhưng hắn cũng không nhiều chuyện. Hàn Mạc nói:

- Trong Hắc Sâm Lâm này mãnh thú tuy nhiều, nhưng những con mãnh hổ như thế này lại không nhiều, ngươi có thể gặp đượcvận khí thật sự không tệ nha!

- Những nơi khác vận khí kém một chút, nhưng nơi này có lẽ được xả xui.

Ngân y nam tử mỉm cười nói:

- Bất quá đây là lần thứ ba chúng ta đi vào đây, vì muốn săn giết gấu hoặc hổ, lấy da của chúng.

- Thì ra là vì da thú!

Hàn Mạc nâng cằm lên nói:

- Thật ra thì ngươi cũng không cần phải mạo hiểm vào Hắc Sâm Lâm, ở thị thành hẳn là có thể mua được da gấu hổ mà. Ngươi phong trần mệt mỏi đi tới Hắc Sâm Lâm, nếu như chỉ vì một bộ da thì quả thật là không đáng.

Ngân y nam tử lắc đầu nói:

- Ngươi nói sai rồi! Ở thị thành đương nhiên là có thể mua được da gấu da hổ, bất quá nếu mua được chúng quá dễ dàng sẽ làm cho người ta không biết quý trọng. Chỉ có bằng hai tay của mình đi làm ra, mới có thể gọi là đáng quý, đáng giá. Huống chi, nếu ta muốn những bộ da bình thường thì đã sai hạ nhân đi làm, mắc gì cần tới bản thân phải tự đi.

Hàn Mạc mở trừng hai mắt, cười híp mắt nói:

- Ngươi muốn tặng cho "ghệ" sao?

Ngân y nam tử sửng sốt, trên khuôn mặt anh tuấn tựa hồ có chút khó hiểu, nhưng trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Hàn Mạc. Hắn cũng không giận mà lại thản nhiên nói:

- "Ghệ"? Thì ra ngươi gọi người mình thích là "ghệ".

Hàn Mạc ha ha cười nói:

- Nữ nhân mà! Gọi như thế nào cũng được, chỉ cần trong lòng nam nhân yêu nàng, thì các nàng cũng không để ý đến cách xưng hô đâu.

Đôi mày kiếm gần như hoàn mỹ của Ngân y nam tử khẽ nhăn lại, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó. Sau chốc lát, hắn mới ngẩng đầu lên cười nói:

- Ngươi nói rất đúng, chỉ cần trong lòng yêu nàng, thì bất tất câu nệ gọi nàng là gì.

Hàn Mạc thầm nghĩ trong lòng:

- Quả nhiên là già trước tuổi tốt, tiểu tử này thật đúng là có cốt khí, vì nữ nhân mà tiến vào Hắc Sâm Lâm mạo hiểm. Ừm! Bất quá nam tử này công phu rất tốt, tài cao gan lớn, cũng chẳng có gì phải sợ.

Mặc dù không biết lai lịch của Ngân y nam tử nhưng với thủ đoạn giết hổ của hắn. Hàn Mạc đã xác định công phu nam tử này hơn mình không ít.

Lúc này bộ hạ của hai người đã chia nhau làm việc. Người thì nổi lửa, người thì lột da xẻo thịt, có người lại chịu trách nhiệm nướng thịt. Song phương huấn luyện nghiêm chỉnh bộ hạ, mặc dù không nói bằng miệng nhưng lại có thể thông qua thần sắc phối hợp nhịp nhàng.

Hiệu suất làm việc của đám người này tự nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh. Cũng không lâu lắm đã có một tảng thịt nướng lớn ra lò, bộ hạ của Ngân y nam tử lấy túi rượu đưa cho Hàn Mạc cùng Ngân y nam tử. Sau đó bày thịt nướng ra, tất cả mọi người ăn thịt uống rượu không khí rất vui vẻ.

Chu Tiểu Ngôn thì đi một mình đến dưới gốc cây không xa, hắn không tham dự mà từ trong lòng ngực móc ra một cái bánh bao, bắt đầu cắt từng miếng ăn.

Hành động của Chu Tiểu Ngôn làm cho Ngân y nam tử rất kinh ngạc. Nhưng hắn cũng biết thiên hạ này có lắm người ký quái cho nên hắn cũng không nhiều hỏi.

Đang lúc mọi người uống rượu ăn thịt thì chợt nghe "Hưu" một tiếng, từ cánh rừng phía nam truyền đến một thanh âm cổ quái. Ngân y nam tử lập tức nhíu mày, mà hắn mấy tên bộ hạ của hắn cũng rối rít bỏ lại rượu thịt, rút bội đao ra trầm giọng nói:

- Có thích khách, bảo vệ đại nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.