Quyền Thần

Chương 578: Tiêu gia khai đao




- Về việc tu sửa chiến thuyền, thần cảm thấy phiền phức như việc Tiêu thượng thư phái người hằng này đến bộ Hộ đòi ngân lượng.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Vả lại Tiêu thượng thư dường như vẫn không hiểu tình hình của Thủy sư Đông Hải. Không giấu gì Tiêu thượng thư, chiến thuyền của Trấn Phủ Quân Đông Hải, cứ coi như không có chiến sự, thì cũng có hao tổn lớn, hằng ngày bị ngâm trong nước biển, bị sóng biển tấn công, những điều này đều làm cho chiến thuyền bị tổn hại, cho nên việc tu sửa chiến thuyền đó cũng là chuyện thường tình, bộ Hộ tuy thuế lương gấp rút, nhưng Công bộ nếu đã được duyệt tu sửa thuyền, bộ Hộ cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, cũng chính là Tiêu thượng thư tự mình suy nghĩ mà thôi.

Vào lúc này, từ trong hàng bước ra một người, cung kính nói với Hoàng đế:

- Hoàng thượng, thần có chuyện cần tấu !

Tất cả ánh mắt triều thần đều hướng lại, đó là Tiêu Đồng Quang thị lang bộ Hộ.

Tiêu Đồng Quang là em ruột của Tiêu thái sư, là phụ thân Tiêu Vạn Trường, là Thượng thư bộ Hình hiện giờ, kiêm Thị lang bộ Hộ, lúc trước cùng với Xương Đức Hầu Tào Ân cùng điều tra vụ án mất tích hướng ngân, khi ở Đông Hải đã từng thèm muốn có được trái tim của Bích di nương.

Năng lực của Tiêu Đồng Quang so với Kỳ huynh đương nhiên còn kém xa, ngay cả con trai mình là Tiêu Vạn Trường cũng không sánh kịp, trên thực tế đây là đứa con mà Tiêu Thị lang yêu thương nhất. Nhưng y ỉ vào thế của Tiêu gia, đùa giỡn với vài cô nương trong kinh mà thôi. Y sành sỏi khoản tán tỉnh phụ nữ, không biết đã đùa giỡn bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp rồi.

Tuy năng lực của y không cao, nhưng vẫn là người của Tiêu gia, nhìn tăng phải nhìn mặt Phật, vì có Tiêu tộc lớn mạnh đứng đằng sau, cho nên chuyện xấu xa làm trong kinh, không có mấy người dám hỏi đến.

Các phú hộ quan to muốn dựa vào thế của Tiêu gia, muốn đi theo Tiêu gia liền xu nịnh Tiêu thị lang, dùng ngân lượng thay lời nói, biết sở thích của Tiêu thị lang, bèn nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm gái đẹp, chuyên để dâng tặng cho Thị lang đại nhân chơi đùa.

Quyền lực của bộ Hộ, không có gì nghi ngờ, đương nhiên đều nằm trong tay Hàn Huyền Đạo, nhưng Tiêu Đồng Quang như cái đinh trong bộ Hộ, khiến cho Hàn Huyền Đạo rất không thoải mái.

Sự tồn tại của Tiêu Đồng Quang, tất nhiên làm cho bộ Hộ có một nhóm người vì Tiêu gia mà đi theo y, cho nên bộ Hộ hiện giờ cũng chia làm hai phái. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Chẳng qua thủ đoạn của Hàn Huyền Đạo còn cao hơn Tiêu Đồng Quang, cho nên ngoài Hàn Huyền Đạo độc lĩnh bộ Hộ, khiến cho Hàn Huyền Đạo thận trọng hơn ở bộ Hộ, đảng phái theo Tiêu thị lang cũng không thể cho Hàn Huyền Đạo gây nên sự uy hiếp quá lớn về địa vị trong bộ Hộ.

Hội triều xưa nay, các vị Thị lang bộ Hộ đều rất kiệm lời, trên triều đình tranh cãi gay gắt cũng đều tránh trong đám đông mà không nói lời nào.

Dù sao tài ăn nói của y cũng không tốt, làm không tốt thì càng nói càng hỏng chuyện, mà những người của Tiêu tộc đều là những người đều khéo ăn khéo nói trên triều, có tranh luận cũng không cần đến y ra mặt.

Hôm nay y đột nhiên bước ra, cũng khiến cho các triều thần có chút bực bội, nhưng nhiều người đều rõ, Tiêu Đồng Quang ra mặt, nghe chừng muốn phá hỏng chuyện của Hàn Huyền Đạo.

Dù sao Tiêu Đồng Quang cũng là người bộ Hộ, chuyện mà y nói chỉ có thể là chuyện của bộ Hộ. Hàn Huyền Đạo bộ Hộ đã lên tiếng, đương nhiên không đến lượt người khác, Thị lang bộ Hộ ra mặt, đó là muốn làm trái với Thượng thư bộ Hộ.

Quả nhiên, kẻ ham mê tửu sắc này đã lớn tiếng nói:

- Khải bẩm Thánh thượng, năm nay Nghi Xuân lũ lụt, không những không thể thu đủ thuế má, e rằng còn phải dùng không ít ngân lượng để xử lý chuyện hậu lũ lụt, chuyện này, bộ Hộ đã chi mấy chục vạn lượng dùng cho việc xây dựng lại Nghi Xuân sau thiên tai. So với năm vừa rồi, năm nay thuế má bộ Hộ thu chắc chắn sẽ giảm rất lớn.

Trên mặt y có chút vẻ đắc ý, dù sao trên triều đường, rất ít khi hắn có dịp được chứng tỏ bản thân.

- Nhưng năm nay biên giới lại có biến cố, phải bảo vệ biên cương, không thể chậm trễ. Tướng sĩ đang đợi, thuế ruộng lại không thể thiếu, do đó, thực tế bộ Hộ đã vô cùng lo lắng. Thân trong lòng vì quốc sự, thiết nghĩ cắt giảm chi phí không cần thiết, xem lại các khoản chi của bộ Hộ, điều tra xem thử các mục chi nào có thể cần phải lược bớt một chút, mới có thể khiến cho Đại Yến qua được cửa ải này…!

- Khanh có thể điều tra ra chứ?

Hoàng đế ở trên điện Kim Loan, nhìn xuống Tiêu Đồng Quang.

Tiêu Đồng Quang lập tức nói:

- Bẩm Thánh thượng, các khoản chi của bộ Hộ, dường như đều vừa đủ, không có nhiều chỗ bị lạm dụng, Hàn thượng thư tận tâm tận lực, các khoản mục đều rõ ràng, tất cả đều cần thiết, không có gì không ổn!

Nhóm triều thần không ít người nhíu mày lại.

Đảng của Tiêu tộc rất ngạc nhiên khi y vì Hàn Huỳền Đạo mà nói tốt, mà phái theo Hàn tộc lại từ lời nói đến hành động cảm thấy được những mưu toan trong đó.

Người nhanh trí đã nghĩ đến, lời nói của Tiêu Đồng Quang lưu loát, trật tự rõ ràng, ngày thường tửu sắc vô độ, nói năng không có chừng mực, chắc chắn là trước đó đã luyện tập rất kĩ càng.

Bây giờ nói khéo cho Hàn Huyền Đạo, sau đó chỉ sợ bị làm khó dễ.

Quả nhiên, lại nghe Tiêu Đồng Quang chuyển hướng, làm ra vẻ nghiêm nghị nói:

- Nhưng vi thần cũng tra ra, có một khoản chi rất lớn, hằng năm bộ Hộ đều phải rút ra một khoản ngân lượng lớn, khoản này mang đến cho nước Yến một gánh nặng lớn, nếu khoản tiền này được giảm bớt thì nước Yến đều có lợi rất lớn.

Hoàng đế hiểu được, vấn đề chính đã được nêu ra, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu rồng vàng óng trên tay ghế, thản nhiên hỏi :

- Khoản chi ngươi nói là ở đâu?

- Đông Hải Trấn Phủ Quân

Tiêu Đồng Quang cao giọng nói:

- Hoàng thượng, quân lương hằng năm của Đông Hải Trấn Phủ Quân, chi phí tuần biển, tu sửa chiến thuyền, cho đến trang bị binh khí áo giáp, đều hao phí một khoản lớn của cải. Quân lương của Đông Hải Trấn Phủ Quân so với Thành Vệ Quân đều quan trọng không kém. Hiện giờ binh sĩ Đông Hải Trấn Phủ Quân mỗi tháng tiêu tốn hết ba lượng bạc, từ sau khi Đông Hải Trấn Phủ Quân quản lý Thủy quân của Ngô quận, binh sĩ đã lên tới một vạn năm nghìn người, mỗi năm chi phí quân lương cần phải đến năm mươi vạn lượng bạc, thêm các chi phí khác, mỗi năm chi phí của Đông Hải Trấn Phủ Quân phải mất gần triệu lạng bạc…!

Nói tới đây, tất cả mọi người trong triều đều hiểu, Tiêu gia muốn khai đao với Đông Hải Trấn Phủ Quân của Hàn gia.

Không ít người đều lộ vẻ hoảng hốt, chiêu của Tiêu gia, đã đâm thẳng vào trái tim của Hàn gia.

Cần biết Hàn gia có thể chiếm một vị trí ở Đông Hải, chính là vì sau lưng họ có một đội Thủy quân hùng mạnh, đó là đội quân từ tổ tiên Hàn gia khi còn là Đông Hải vương truyền lại.

Gần như không có mấy người ngờ đến, Tiêu gia vào lúc này, sẽ thừa cơ đột nhiên đâm một nhát dao vào lưng Hàn gia.

Hơn nữa, với tình thế hiện nay, nhát dao này… dường như đâm cũng rất đúng thời điểm.

Ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía hai huynh đệ Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Xương, trong lòng thầm nghĩ: "Lão Tiêu gia ra chiêu bất ngờ, các người có thể tiếp chiêu được không".

Từ thời kỳ Nam Bắc triều, Vũ Văn Tây Ngụy đã thi hành Phủ binh chế, khắp cả nước đều do Huấn luyện phủ binh chọn lựa tuyển quân. Binh và nông là một. Phủ binh lúc bình thường là nông dân trồng trọt, nhàn cư đều tranh thủ huấn luyện. Khi có binh biến thì nhập ngũ đánh giặc. Khi tham chiến binh khí, và ngựa đều tự trang bị, các hộ nông có người nhập ngũ gọi là binh hộ, thì đều được miễn trừ thuế ruộng.

Phủ binh không có quân lương, nếu có việc cần tiêu dùng thì tự mình bỏ tiền ra, trừ phi lập được công lao, mới được ban thưởng.

Quy tắc này vẫn được duy trì cho đến thời Nam Bắc triều thống nhất.

Đại Tề lập triều đã hơn 200 năm, vẫn thi hành Phủ binh chế, nhưng tới cuối Đại Tề, ruộng đất ngày càng hẹp, Phủ binh chủ yếu dựa vào nông dân nên cũng mất đi nền tảng kinh tế. Trong tình huống đó, Phủ binh tan tác mỗi người một ngả. Tới trước khi Đại Tề bị diệt vong, biên quan không có quân phòng thủ, binh lính bất mãn, không tuân quân lệnh.

Sau khi Đại Tề diệt vong, ngoại thích thành lập nước Khánh, liền bắt đầu thực thi chế độ mộ lính. Binh – Nông phân tách. Lấy thuế nông nuôi quân. Mà nước Ngụy và nước Yến cũng lần lượt thực thi chế độ mộ lính như vậy.

6 quận nước Yến đều có Dịch binh phủ của Bộ binh, chuyên môn chọn lựa tuyển mộ quân sĩ, bất luận xuất thân đều có thể nhập ngũ.

Nếu được tuyển mộ, hằng tháng đều được lĩnh hướng ngân của triều đình, hơn nữa, vũ khí đều được trang bị.

Trở thành binh sĩ, một bộ phận được vào Thành Vệ Quân, một bộ phận đưa được lên biên giới bổ sung cho Tây Bắc đại doanh, trong đó, những tinh binh mới được vào kinh nhập Ngự Lâm Quân.

Được bố trí vào Ngự Lâm Quân, tất nhiên phải là những tráng sĩ thể lực rất tốt, hơn nữa, Dịch binh phủ cũng sẽ điều tra hoàn cảnh thân thế, qua được khảo nghiệm này cũng khiến người ta phải ao ước rồi.

Ai nấy đều biết, Ngự Lâm Quân nước Yến là binh chủng quý tộc, phụ trách bảo hộ Yến Kinh, bảo hộ Hoàng tộc. Một khi trở thành Ngự Lâm Quân, người nhà có thể được giảm một nửa thuế má, hơn nữa, Ngự Lâm Quân hướng ngân cũng cao nhất trong các quân binh.

Bộ binh dựa theo quê quán của binh lính mà phân phối tới các nơi đóng quân của Thành Vệ Quân, trong tình huống bình thường, Thành Vệ Quân đều trú ở quận khác. Ví dụ như ở quận Đông Hải, Thành Vệ Quân đều xuất thân từ các quận khác, rất ít khi có binh sĩ người bản quận. Đó là phòng ngừa thế gia các quận khống chế được Thành Vệ Quân.

Trấn Phủ Quân quận Đông Hải là một ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.