- Con mẹ nó là ai làm thế?
Trong kinh hãi, có người quát lớn:
- Con mẹ nó không muốn sống nữa sao?
- Mẹ nó, đây là đầu Nhiếp lão nhị… Không phải hắn đang dẫn người trông coi ở ngoại viện sao?
Trong đám người đã có người nhận ra thân phận đầu người, kinh hãi hô lên.
Đám binh sĩ này, tự nhiên không phải chưa gặp qua người chết, cũng không phải chưa chém đầu người, chỉ có điều ở thời khắc này, đột nhiên xuất hiện đầu đồng bạn máu chảy đầm đìa, dù bọn người đã giết người nhưng cũng giật mình.
- Leng keng!
Tiếng leng keng vang lên, đám binh lính có vũ khí trong phòng đều rút bội đao ra, đều đưa mắt lên người tướng quân trẻ tuổi ngoài cửa, trong đôi mắt mỗi người đều tràn đầy oán giận, dưới oán giận, lại cất dấu sự hoảng sợ.
Ngoài cửa, binh sĩ Ngự lâm quân cũng vọt vào như thủy triều, ánh đao lóng lánh, trong nhất thời, trong phòng vốn náo nhiệt một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở ồ ồ của binh sĩ hai bên.
Hạ Miễn thu hồi nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng, nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm vị tướng quân trẻ tuổi không xa trước mặt.
Hắn nhìn khôi giáp tướng quân trẻ tuổi, trong ánh mắt phát ra vẻ không dám tin.
- Ngươi muốn đánh cuộc?
Không khí yên lặng chết chóc rốt cục bị Hạ Miễn phá vỡ, hắn buông nắm tay, không ngờ trên mặt lộ ra nụ cười:
- Rất tốt, đám huynh đệ này của ta đã thua bạc gần hết, đang lo không có người đánh bạc với ta, ngươi có nhã hứng này, ta bồi tiếp!
Hắn dừng lại, chắp tay nói:
- Lại không biết ngươi xưng hô thế nào?
Tướng quân trẻ tuổi thản nhiên cười, nhìn Hạ Miễn nói:
- Ta gọi Hàn Mạc, ngươi hẳn đã nghe qua tên của ta!
- Ồ, hóa ra là Hàn tướng quân của Ngự lâm quân, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Hạ Miễn cố gắng ngăn chặn nỗi khiếp sợ trong lòng, cười nói:
- Đại danh của Hàn tướng quân như sấm bên tai, ta sớm đã nghe thấy, chỉ hận vô duyên gặp được, không thể nghĩ được hôm nay lại có thể thấy được tướng quân, thật sự là thỏa ước muốn!
Hàn Mạc vuốt cằm cười nói:
- Chẳng qua, tên Hạ Miễn của ngươi ta quả thật chưa từng nghe qua… Nhìn thấy ngươi, chẳng qua là muốn đánh cuộc một keo với ngươi mà thôi!
Hạ Miễn cười rất miễn cưỡng:
- Ta là hạng người vô danh, Hàn tướng quân chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường… Chẳng qua, ta thật không ngờ Hàn tướng quân cũng ham mê con đường này, thật là người trong nghề.
Hắn bày tay:
- Mời!
Binh sĩ hai bên đều hơi ngạc nhiên, vốn nghĩ chắc chắn gặp nhau bằng binh đao, đánh ngươi chết ta sông, lại không thể tưởng được tướng lãnh hai bên bỗng nhiên có nhã hứng đánh cuộc.
Hàn Mạc thản nhiên tiến lên, binh lính phòng thành nhìn thấy tướng quân tuổi nhỏ cười ha ha tiến tới, không ngờ cảm thấy sởn tóc gáy. Hàn Mạc cười càng ôn hòa, bọn họ càng cảm thấy trên người lạnh lẽo, tránh ra một con đường, trên chiếu bạc nhất thời chỉ còn lại Hạ Miễn.
Hàn Mạc ngồi xuống ghế đối diện Hạ Miễn, nhìn chiếu bạc, cười nói:
- Hóa ra so lớn nhỏ à, vừa khẩu vị của ta, có lẽ các ngươi không biết, lúc ta ở Đông Hải, năm tuổi đã chơi trò này, rất am hiểu!
Hạ Miễn nhìn đầu người trên bàn, vẫn cười nói:
- Hàn tướng quân, đây là tiền đặt cược ngài mang đến?
- Không sai, không biết Hạ giáo úy có đồng ý tiếp hay không?
- Tiền đặt cược của Hàn tướng quân, ai dám không tiếp? Chẳng qua không biết Hàn tướng quân muốn ta bỏ ra tiền đặt cược gì?
Hạ Miễn nhìn bạc trước mặt mình:
- Sẽ không phải Hàn tướng quân nhìn trúng những vật này chứ?
- Đầu người đánh cuộc đầu người, già trẻ không gạt, công bình công chính, Hạ giáo úy cảm thấy thế nào?
Hàn Mạc cười tủm tỉm nhìn Hạ Miễn, hòa nhã nói:
- Sẽ không phải Hạ giáo úy luyến tiếc một cái đầu người chứ?
- Hàn tướng quân muốn đầu của ta?
- Đầu của những người khác, ta chướng mắt!
- Hàn tướng quân lấy đầu bộ hạ của ta đánh cuộc đầu của ta, có ý tứ, có ý tứ!
Hạ Miễn cũng không biến sắc, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Không biết vì sao đầu vị huynh đệ này của ta không ở trên cổ hắn, lại trở thành tiền đặt cược của Hàn tướng quân?
Hàn Mạc thở dài:
- Vốn cũng không có chuyện của hắn, ta chỉ muốn tiến vào thăm hỏi Hạ giáo úy, không ngờ hắn không cho ta vào cửa, lại rút đao với ta… Ngài cũng biết, Hàn Mạc ta là con dòng cháu giống, một tên đầy tớ ti tiện càn rỡ vô lễ trước mặt ta, đúng là không để con cháu quý tộc chúng ta vào mắt, lại không để Ngự lâm quân ta vào mắt. Kẻ không biết tôn ti, ngoan cố không đổi như vậy, ta nghĩ nên giết hắn, để mọi người hiểu được như thế nào là tôn ti mới đúng chứ? Lại không biết… ta giết đúng hay không?
- Đáng chết!
Hạ Miễn lập tức nói:
- Nói như vậy, Nhiếp lão nhị đáng chết! Hàn tướng quân không giết, ta cũng muốn giết, dạy hắn quy củ làm người, cho hắn biết cái gì là tôn ti… Tiền đặt cược này, ta tiếp, chỉ có điều… Khó có thể đánh cuộc một trận với Hàn tướng quân, chút tiền đặt cược này không khỏi quá ít, không bằng chúng ta đánh cuộc nhiều hơn vài thứ!
- Hạ giáo úy có mấy cái mạng?
- Một!
- Vậy chỉ sợ tiền đặt cược của Hạ giáo úy là không đủ.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ta chỉ cảm thấy hứng đối với đầu người!
Hạ Miễn cười nói:
- Hàn tướng quân yên tâm, tuy rằng ta chỉ có một cái đầu, nhưng tiền đặt cược của ta còn hơn mười cái đầu. Ta còn có cha mẹ, còn một vị chính thê, một vị bình thê, bốn phòng tiểu thiếp, còn hai con trai ba con gái, không biết đầu những người này có đủ không?
- Hạ giáo úy thật đúng là khí phách!
Hàn Mạc híp mắt nói.
Hạ Miễn nói:
- Nếu dám ngồi ở chỗ này, phải bỏ ra đủ tiền đặt cược… Nếu đã đánh cược, thì phải có chuẩn bị táng gia bại sản… !
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Hạ Miễn hỏi.
Hiện giờ hắn quả thật cảm thấy hứng thú đối với Hạ Miễn, người này xem ra quả thật là một kẻ vô cùng hung ác nham hiểm, ngay cả tính mạng người nhà mình cũng mang ra đánh cuộc, quả nhiên rất độc ác.
Xung quanh cho dù là quân phòng thành hay là Ngự lâm quân, nghe Hạ Miễn tươi cười nói ra những lời này, đều hơi kinh hãi.
Tâm tính người này quả thật vô cùng độc ác.
- Đầu người đổi đầu người, Hàn tướng quân cảm thấy ta muốn cái gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Ta hiểu được, nói vậy Hạ giáo úy cũng muốn đầu Hàn Mạc ta!
- Không biết mười ba đầu người nhà ta có thể đánh cuộc đầu Hàn tướng quân một keo hay không?
Hạ Miễn nhìn chằm chằm Hàn Mạc, chậm rãi nói.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Còn thiếu một chút… ngươi nên biết cho dù nhiều đầu hơn, so với thân phận của ta, nhưng đầu người đó vẫn không đủ, chẳng qua… Hạ giáo úy chân thành như thế, có lòng đánh cuộc một trận với ta, không bằng thêm một chút đồ vật, ta sẽ tiếp trận đánh cuộc này, ngươi xem thế nào?
Hạ Miễn hỏi:
- Không biết còn phải thêm cái gì?
- Một câu mà thôi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ cần ngươi thêm một câu, tiền đặt cược này ta tiếp… Ngươi thắng, đầu ta là của ngươi!
Trong mắt Hạ Miễn lóe ra ánh sáng quái dị, hơi trầm ngâm mới hỏi:
- Không biết là câu nào?
- Trên thực tế, là muốn ngươi trả lời ta một vấn đề.
Hàn Mạc vuốt cằm cười:
- Ta thắng, ngoại trừ mười ba đầu người kia, ngươi chỉ cần nói đáp án cho ta là được!
- Vấn đề gì?
Nụ cười trên mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Hạ Miễn, thản nhiên nói:
- Nếu ta thắng, ta muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi điều động quân phòng thành như thế nào?
Hắn thốt ra lời này, binh sĩ phòng thành đều ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đôi mắt Hạ Miễn lóe ra ánh sáng quái dị, lập tức nói:
- Tất nhiên là dùng Lang Phù điều động quân phòng thành, muốn dùng Lang Phù, chỉ cần lệnh phù của Quận thủ đại nhân và Chỉ huy sứ hợp nhất, tất nhiên có thể điều động quân phòng thành… Điểm này, Hàn tướng quân hẳn phải rõ ràng, cần gì phải hỏi!
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ta không muốn đáp án này, nếu ngươi thật sự muốn đánh cuộc cái đầu này của ta, ta hy vọng ngươi dùng đáp án khác làm tiền đặt cược, Hạ giáo úy, ngươi xem thế nào?
Mắt Hạ Miễn co giật, trong nhất thời cũng không nói gì.
Sau một lát, Hạ Miễn rốt cục nói:
- Hàn tướng quân, Hạ mỗ đánh bạc, cho dù thắng thua, tiền đặt cược không thể thay đổi, nên trả tiền đặt, tuyệt không thể quỵt nợ!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Hạ giáo úy yên tâm, cho dù Hàn Mạc ta làm chuyện gì, nói một là một, nói hai là hai, huống chi ở chiếu bạc này còn hơn mười vị huynh đệ có thể làm chứng, thắng thua thấy rõ ràng, tiền đặt cược lập tức trả!
- Được!
Hạ Miễn cười ha ha:
- Hàn tướng quân, quy củ do ngài định, nói đi, đánh cuộc gì?
- Quy củ ta định?
- Không sai, Hàn tướng quân là khách, ta làm chủ tất nhiên phải tận chức chủ nhân!
Hạ Miễn nói.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Rất tốt, một khi đã như vậy, chúng ta liền đánh cuộc lớn nhỏ… Không phải vừa rồi các ngươi chơi cái này sao?
- Được, liền so lớn nhỏ!
Hạ Miễn đẩy xúc xắc tới:
- Hàn tướng quân, mời ngài trước!
Hàn Mạc lắc đầu, đẩy xúc xắc về:
- Hạ giáo úy là chủ, tất nhiên do Hạ giáo úy đổ trước… Huống chi ta còn muốn nhìn bản lĩnh đổ xúc xắc của Hạ giáo úy một chút!
Hạ Miễn đè xúc xắc lại nói:
- Hàn tướng quân, ai đổ trước là nhà cái, cùng một điểm nhà cái thắng, quy củ này ngài nên biết chứ?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Có quy củ này, ta biết!
- Nếu biết, Hàn tướng quân còn để ta đổ xúc xắc trước sao?
Hàn Mạc nói:
- Vừa rồi ta mới nói qua, ta nói một là một, nếu ta cho ngươi đổ trước, vậy ngươi sẽ đổ trước, tuyệt đối không đổi!
Hạ Miễn cười ha ha nói:
- Được, sảng khoải!
Hắn nắm lấy xúc xắc, khuôn mặt hắn tươi cười, trong đôi mắt hiện lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hàn Mạc xuất hiện, thậm chí trực tiếp tiến vào phòng đánh cuộc này, Hạ Miễn sao có thể không biết chuyện lớn không ổn, càng biết chỉ sợ Hàn Mạc sớm đã bày ra thiên lao địa võng bên ngoài huyện nha.
Vốn tướng phải đánh một hồi, lại không thể tưởng được sau khi Hàn Mạc tiến vào, có vẻ mây trôi nước chảy, tươi cười chân thành, thậm chí đề xuất đánh bài.
Hạ Miễn thuận theo dòng, trong hai ba câu, không ngờ dùng ván bài đánh cuộc đầu người.
Ván cuộc này, với hắn mà nói, tự nhiên có thể nhận, tuy rằng tiền cược thật sự quá tàn khốc một chút.
Chẳng qua hắn cũng rõ ràng, tới lúc này rồi, Hàn Mạc dám công khai tiến vào, thật sự muốn đánh, chỉ sợ mình tuyệt đối không còn đường sống, hơn nữa… một khi chuyện đó bại lộ, hiển nhiên người nhà mình cũng khó lòng thoát chết.
Chính mình đánh cuộc ở hiện thưc, có lẽ đã thua, đánh bạc trên chiếu bạc, có phải còn có thể thắng trở về?
Nếu Hàn Mạc thật sự giữ lời, chính mình hoàn toàn có thể đánh bại Hàn Mạc trên chiếu bạc, khiến cho tình thế gần như khó có thể thay đổi một lần nữa đổi chiều.
Cho nên hắn nhắm mắt lại, làm bản thân cố gắng ôn định lại.
Đối với đổ xúc xắc, hắn rất tin tưởng, ở trong quân, dựa vào thủ đoạn này thắng không ít bạc, đây cũng là một bộ phận kiếm tiền quan trọng của hắn.
Nắm xúc xắc trong tay, Hạ Miễn hít sâu một hơi, ném vào cốc.
Xúc xắc và đầu cốc va chạm phát ra tiếng vang trong trẻo, trong phòng mấy chục người, không ngờ lại vô cùng rõ ràng, chui vào tai mỗi người.
Xúc xắc rốt cục dừng lại, ba viên xúc xắc nằm trong cốc.
Mọi người ở đây đều vội vàng muốn biết số điểm xúc xắc, vài tên phòng thanh bên cạnh, lại thò đầu muốn nhìn một chút rốt cuộc là bao nhiêu!
Hạ Miễn nhìn cốc, thở dài một hơi!
- Ba điểm sáu, con báo, nhà cái ăn hết!