Hàn Mạc ngồi xuống dịu dàng nói:
- Lời nói thật của Hồ đại tẩu, lại làm cho rất nhiều người không thoải mái, nếu như tẩu vẫn lưu lại quận Nghi Xuân này, chỉ e có kẻ mượn cớ báo thù, cho nên mẹ con tẩu nhất định không thể ở lại đây được.
Hồ Tiền thị nét mặt ảm đạm, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Đương nhiên nàng hiểu được khi mình đem sự thật nói ra ở công đường, trong lòng tên Tư Đồ Tĩnh nhất định sẽ hận mình thấu xương, hôm nay nếu không có Hàn Mạc bảo vệ, có thể đã gặp bất trắc.
Tuy bây giờ tới quân doanh tạm lánh, nhưng đây không phải là kế lâu dài, nếu như Tư Đồ Tĩnh vẫn ôm oán hận trong lòng hắn chắc chắn sẽ ra tay với mình và con. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trả thù hai mẹ con, đối với đám người của Tư Đồ Tĩnh là việc dễ như trở bàn tay.
- Ta có một kế hoạch, không biết Hồ đại tẩu có đồng ý không.
Hàn Mạc nhìn Hồ Tiền Thị, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ tẩu không thể lưu lại quận Nghi Xuân, huyện Tịch Xuân lại càng không thể, đây là địa bàn của chúng, cho dù ta có lòng muốn che chở cho Hồ đại tẩu, nhưng chỉ cần ta sơ suất, e rằng chúng sẽ gây bất lợi cho Hồ đại tẩu. Cho nên… ta định sắp xếp cho Hồ đại tẩu rời khỏi quận Nghi Xuân, không biết ý đại tẩu thế nào?
- Rời khỏi Nghi Xuân?
Hồ Tiền thị có chút kinh ngạc xen lẫn mơ hồ, gượng cười nói:
- Ta có thể đi đâu đây?
- Đông Hải!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Quận Đông Hải là quê hương của ta, ở đó tuy dân không đông đúc, nhưng cuộc sống lại sung túc, mọi người đều rất thật thà chất phác, Hồ đại tẩu đến đó, có Hàn gia ta giúp đỡ, cũng có thể sống được.
Hồ Tiễn thị buồn bã không nói gì.
Nơi đây là quê hương của nàng, phải rời khỏi Nghi Xuân, đến quận Đông Hải xa xôi, nơi chưa từng đặt chân tới, trời nam biển bắc, lại phải thích ứng với nơi lạ lẫm, không có người thân, không có bạn bè, thậm chí không người quen biết, trong lòng cảm thấy có chút yếu đuối.
- Hãy vì đứa bé.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói.
Hồ Tiền thị ngẩng đầu, ôm đứa bé đứng lên nói:
- Tất cả đều nghe theo tướng quân sắp xếp, chỉ có điều…
Nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi.
- Hồ đại tẩu, có gì băn khoăn, tẩu cứ nói ra.
- Tướng quân, dân phụ có một chuyện muốn nhờ tướng quân giúp đỡ.
Giọng của Hồ Tiền thị rất nhỏ nhẹ, cũng rất bình tĩnh, mắt đẫm lệ chờ đợi.
- Tẩu nói đi!
- Dân phụ muốn nhờ tướng quân hỏi thăm tung tích của người nhà.
Hồ Tiền Thị hạ giọng nói:
-Lũ lụt ập đến, người nhà dân phụ đều ở bên trong lũ. Dân phụ biết họ có khả năng gặp chuyện chẳng lành là rất lớn, nhưng… nhưng vẫn chưa nhìn thấy xác của họ, ta vẫn không tin họ… họ đã chết…!
Hàn Mạc lập tức gật đầu nói:
- Về chuyện này, ta nhất định sẽ phái người đi thăm dò, nếu như họ vẫn còn sống, nhất định ta sẽ cho người đưa họ đến Đông Hải đoàn tụ với tẩu.
Hồ Tiền thị liền đặt đứa bé xuống, quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
- Đa tạ tướng quân, đại ân đại đức của tướng quân, cả đời dân phụ sẽ không bao giờ quên.
Hàn Mạc vội đỡ nàng đứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Bọn Tư Đồ Tĩnh hiện giờ đang gặp phiền toái với Lại bộ quan viên, tạm thời chưa tập trung đối phó với tẩu, cho nên đêm hôm nay, ta sẽ phái người đưa tẩu đi Đông Hải, đến được đó rồi, sẽ có người giúp đỡ mẹ con tẩu, điều này, tẩu không cần lo lắng.
- Đa tạ tướng quân!
Hàn Mạc đợi mẹ con Hồ Tiền thị rời khỏi, liền viết một bức thư, gửi cho Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn, đầu tiên hỏi thăm sức khỏe người nhà, dặn dò phải chăm sóc sức khỏe bản thân, sau đó kể sơ qua chuyện của Hồ Tiền thị, nhờ Nhị tông chủ thu nhận và giúp đỡ, chăm sóc mẹ con họ.
Viết xong bức thư, lập tức nghĩ tới cô gái sống cô tịch ở trong hoa viên phía sau Hàn gia tây phủ, trong lòng không ngăn được buồn bã, cũng không biết Liễu Như Mộng hiện giờ sống có tốt không.
Rời khỏi Đông Hải đã mấy tháng, ngày qua đêm tới, Liễu Như Mộng đều sống một cuộc sống cô độc.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lại phải chịu sự đau khổ như vậy, chịu đựng cảnh cô tịch, Hàn Mạc nghĩ tới cảnh Liễu Như Mộng cô độc bên cửa sổ, trong lòng có chút sầu não.
Hắn định bụng phải viết một bức thư dài cho Liễu Như Mộng, nhưng lại sợ… chẳng may… hay là không viết… dù sao Liễu Như Mộng cũng đang ở Hàn gia, đó là bí mật không thể tiết lộ, tất nhiên không thể để lại dấu vết gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn lấy ra một tờ giấy, viết một hàng chữ:
"Mong nhớ cố nhân, thuyền quyên ngàn dặm, đai lưng vẫn đeo!"
Viết xong, không khỏi sờ sờ đai lưng, đó là chiếc đai mà tự tay Liễu Như Mộng làm cho hắn, hắn luôn mang bên người
Bức thư không tên này cũng nhét vào cùng một phong thư, cơ trí như Hàn Chính Khôn, tự nhiên sẽ hiểu bức thư này viết cho ai, đến lúc đó nhất định sẽ giúp mình đưa cho Liễu Như Mộng.
- Hy vọng mọi việc đều tốt đẹp.
Ngồi trên ghế, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Hàn Mạc mới tự lẩm bẩm.
Màn đêm buông xuống, Hàn Mạc lặng lẽ giao mẹ con Hồ Tiền thị cho người của Tây Hoa Thính, phái hai tên lại viên của Tây Hoa Thính cải trang đưa mẹ con Hồ Tiền Thị đi Đông Hải, giao cho Hàn Chính Khôn, lá thư này cũng giao cho lại viên của Tây Hoa Thính, lệnh cho chúng nhất định phải giao tận tay Hàn Chính Khôn.
….
Đêm không trăng.
Hạ Học Chi đang ở trong thư phòng của y, gặp gỡ một vị khách từ phương xa đến, ánh đèn trong thư phòng lờ mờ, tỏa ra khí lạnh lẽo, cửa phòng đóng chặt, chỉ có Hạ Học Chi và khách.
Người khách của y lúc này đang cùng ngồi đối diện, vẻ mặt lãnh đạm, một đôi mắt sâu hoắm, giống như một con Ưng, thản nhiên chăm chú nhìn Hạ Học Chi.
Người này mặc quần áo vải bố, trên đầu đội mũ, mũi cao thẳng, hai mắt sâu hoắm, tuổi còn rất trẻ, đó chính là Nam Phong nhân mà Hàn Mạc nhìn thấy trong quán thịt dê, tên là A Địch.
Hạ Học Chi ngồi dựa vào ghế, trong tay cầm một viên ngọc như ý, nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc như vuốt ve da thịt ngọc nữ, quan sát A Địch một lượt, rồi nói:
- Anh hùng xuất thiếu niên, hậu sinh khả úy!
A Địch cất giọng lơ lớ của ngươi không sõi tiếng nước Yến nói:
- Hạ tháp ngang, lần này tới, Hạ tháp ngang biết tại sao không?
Ngữ khí của gã tuy rất bình tĩnh, nhưng cũng lộ ra vẻ khinh mạn.
"Tháp ngang" là một cách xưng hô của nước Phong, là cách xưng hô tôn trọng đối với bề trên là nam, đối với bề trên là nữ thì gọi là "Tháp nhan"
Hạ Học Chi khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên hiểu. Quận Nghi Xuân bây giờ là một mớ hỗn độn, ta chỉ không nghĩ, Hô Mã khắc an không ngờ lại cử ngươi đến đây vào lúc này.
"Khắc an", trong ngôn ngữ của người nước Phong có nghĩa là "huynh đệ", "Hô Mã" là tên người
A Địch thản nhiên nói:
- Hạ tháp ngang vẫn chưa hồi âm cho chúng ta, chúng ta chỉ có thể tìm tới đây.
Hạ Học Chi vuốt cằm, chậm rãi nói:
- Ngươi cũng thấy được tình thế hiện giờ, ta cũng không có nhiều tinh lực đi làm mấy chuyện đó.
- Nhưng trước đây chúng ta đã giao hẹn rồi.
Trong ánh mắt A Địch ánh lên sự phẫn nộ.
- Lô hàng thứ nhất bọn ta đã giao cho ngươi, nhưng ngươi phải cho bọn ta thứ gì đó, ngươi lại chậm chạp không có tin tức, đó là vi phạm giao ước. Chúng ta cần nghe kết quả, không phải lí do.
- Nghe ý của ngươi, có phải đang trách ta?
Hạ Học Chi thản nhiên nói, bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trong mắt A Địch tuy có vẻ phẫn nộ, nhưng kìm nén nói:
- Hạ tháp ngang, hàng không đến, ta không nói nhiều, chỉ là bọn ta nhờ ngươi tìm người, đến giờ có thể có tung tích gì không?
Hạ Học Chi đặt chén trà xuống nói:
- Có một chút tin tức, nhưng vẫn chưa điều tra rõ, vẫn còn phải tiếp tục.
- Ồ!
Ánh mắt A Địch sáng lên
- Tin tức gì? Người ở đâu?
Trên mặt Hạ Học Chi lộ vẻ cười, nói:
- Nếu biết người ở đâu, vậy đâu cần phải nói, chỉ có một chút tin tức, cũng không cần phải tiếp tục điều tra.
A Địch tỏ vẻ thất vọng.
- Nhưng các ngươi muốn tìm người, quả thực đang ở nước Yến, điểm này là không thể nghi ngờ.
Hạ Học Chi lại cầm viên ngọc như ý lên vuốt ve
- Người của ta vẫn đang tiếp tục điều tra, hễ có tin tức, ta sẽ nói cho các ngươi.
A Địch gật đầu nói:
- Vậy thì làm phiền Hạ tháp ngang rồi.
Dừng lại một lát, lại hỏi:
- Hạ tháp ngang, hàng mà ngươi giao cho bọn ta, khi nào có thế đến?
Hạ Học Chi thở dài nói:
- Ta nói sẽ giữ lời, ta giao hẹn với Hô Mã khắc an rồi, ta đã ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều, vì xảy ra lũ lụt, lại có kẻ rắp tâm muốn làm khó ta, cho nên mới trì hoãn chuyện với các ngươi, về điều này, sau khi ngươi trở về, phải thay ta giải thích với Hô Mã khắc an, ta tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân phản bội lời hứa, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi!
A Địch cau mày hỏi:
- Ai muốn làm khó ngươi? Ai trì hoãn chuyện của chúng ta?
Hạ Học Chi lắc đầu nói:
- Nói cho ngươi biết, ngươi cũng chẳng giúp được, chi bằng không nói thì tốt hơn.
A Địch lạnh lùng cười, đứng dậy, tới mở cửa thư phòng, ra ngoài một lát, sau đó cầm vào một cái bọc màu xám, đặt cái bọc lên trên bàn sách của Hạ Học Chi, rồi lại ngồi xuống.
Hạ Học Chi nhíu mày hỏi:
- Đây là cái gì?
- Hạ tháp ngang tự xem đi!
Hạ Học Chi mở cái bọc, bên trong là hai ống trúc màu xanh lục, thoạt nhìn trông bình thường, không có điểm gì đặc biệt. Hai ống trúc này toàn thân một màu xanh lục, giống như vừa mới được chặt từ gậy trúc, thân ống tròn vo, có tay tinh xảo, chỉ có ba cái ngón tay ngắn dài, nhìn qua, ngoài việc màu sắc rất bắt mắt, không có điểm gì đặc biệt.
Hạ Học Chi nhìn qua, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ khó có thể nói là hưng phấn, bình tĩnh hỏi:
- Đây là cái gì?
- Hạ tháp ngang không biết sao?
- Nhìn thì giống như Phong xảo nỗ, nhưng màu sắc của nó và 150 cái lần trước lại không giống nhau, không biết có gì đặc biệt?
Hạ Học Chi vuốt cằm, ánh mắt cầm ống trúc lên quan sát.
- Hạ tháp ngang muốn biết có gì khác nhau, cách tốt nhất là tận mắt chứng kiến một phen
A Địch bình tĩnh nói:
- Có vật gì còn sống không?
Hạ Học Chi đứng dậy khép chặt cửa sổ, thản nhiên nói:
- Dắt một con chó đến đây!
Nói xong, lúc này mới trở lại vào trong phòng rồi ngồi xuống, rất nhanh ngoài cửa vọng đến tiếng chó sủa. Hạ Học Chi đứng dậy ra khỏi thư phòng, nhanh chóng dắt vào một con chó săn lớn to khỏe như một con nghé con, nhe răng trông rất hung hãn.
A Địch nhấc lên một ống trúc màu xanh lục, nhắm thẳng vào con chó săn, không nói một lời, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, chỉ thấy từ đoạn ống bắn ra năm mũi tên rất nhỏ, loại tên này tuy rất nhỏ, nhưng được bắn ra với tốc độ kinh người, sau khi từ ống bắn ra, năm mũi tên bay ra theo hình năm góc, từ năm hướng úp lại, đồng thời cắm lên lên người con chó săn.
Trên đầu, trên lưng, bụng, đùi và trên cổ chú chó săn đều trúng tên, chỉ kêu lên hai tiếng, toàn thân đổ ụp xuống, sau đó co giật hai cái trên mặt đất, trong chớp mắt đã không hề nhúc nhích.
Nếu không xem xét cẩn thận , còn tưởng chú chó săn này đang ngủ.