Từ tiên sinh thở dài:
- Không sai. Thập phương danh tướng, võ học uyên thâm không lường hết được. Ta mặc dù võ đạo ạm xem là đại thành, nhưng đối mặt với bọn họ cũng không có ưu thế gì cả. Mười người này đối với võ đạo đã siêu trần thoát tục, người thường không có khả năng tưởng tượng được. Năm đó Khánh quốc hội tụ quần hùng khắp thiên hạ để luận võ, cuối cùng mới định ra Thập đại danh tướng
Hạ Học Chi chậm rãi nói:
-Thượng Kinh thánh tướng' Thương Chung Ly, 'Sơn Nam kim tỏa chùy' Tư Mã Kình Thiên, 'Tây địa thương lang' Đỗ Vô Phong, 'Nam xà' Bố Tô Cam, còn có 'Đông phương chi hổ' Tiêu Hoài Ngọc!
Từ tiên sinh khẽ cười, nói:
-Theo như chủ công nói, chỉ có năm người, năm người còn lại thì sao ?
Hạ Học Chi lắc đầu:
-Năm đó 'Thập phương danh tướng' ra đời , mọi người đều biết Thập phương danh tướng là mười người mạnh nhất thiên hạ , bọn họ mỗi một người đều mang tuyệt kỹ, thần quỷ khó lường. Năm người tại triều, thiên hạ đều biết, nhưng năm người còn lại hành tung quỷ dị, khó kiếm tung tích, tuy là khắp thiên hạ mọi người đều biết sự tồn tại của họ, nhưng danh tính chân thực lại không người nào biết!"
Từ tiên sinh nói:
- Chủ công nói đúng, năm người kia, ngay cả ta, cũng không biết rõ nội tình.
Hạ Học Chi chau mày :
-Tiên sinh, ngươi không phải nói, thích khách đêm trước, là một trong thập phương danh tướng chứ?
Trán hắn toát mồ hôi lạnh.
Thập phương danh tướng, đó là thần tồn tại ở thế gian, là người bề trên.
Nếu thật sự có một vị danh tướng thực sự muốn đối phó Hạ gia, tiền đồ Hạ gia quả thực rất nguy hiểm!
Từ tiên sinh tịnh không có chút bối rối, mà bình thản nói tiếp:
-Năm người tại triều , đều là nam nhân, nên không thể là bất cứ người nào trong bọn họ. Nhưng là năm người không danh tính còn lại,, ta tuy rằng không biết chi tiết, nhưng là ta lại biết là có nữ nhân.
-Nhưng . . . Hạ gia ta cùng thập phương danh tướng không hề có thù oán, bọn họ vì sao muốn làm khó chúng ta?
Hạ Học Chi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi:
-Năm người kia nếu không muốn làm quan, tự nhiên là không nguyện ý tham dự cuộc đấu tranh quyền đoạt lợi này, nếu như thế, vì sao họ muốn tiến vào vũng nước đục này chứ?
Từ tiên sinh thanh âm cũng có chút nghi hoặc:
-Đây cũng chính là điều tại hạ suy nghĩ. Về lý mà nói, năm người này hẳn sẽ không cuốn vào những phong ba bên trong, mà thiên hạ này hẳn cũng không có người có thể sai khiến bọn họ. Một khi đã như vậy, thì sẽ không có chuyện danh tướng làm khó Hạ gia. Nhưng mà, có thể đả thương ta, mà lại còn là nữ nhân, trừ thập phương danh tướng, quả thực tại hạ nghĩ không ra người nào khác!
Một hồi yên lặng
Rất lâu sau, Từ tiên sinh mới chậm rãi nói: "Chẳng qua chủ công cũng không nên lo nghĩ nhiều. Thân thủ thích khách kia , ta đã lĩnh giáo qua, tuy ta không thể thắng, nhưng y thị cũng không thắng được ta. Chỉ cần ba ngày, công lực ta có thể hoàn toàn khôi phục. Ta nghĩ y thị cho dù còn sống sót , cũng không có khả năng phục hồi nhanh như vậy. Chỉ cần chống đỡ qua ba ngày này, cho dù thị lại tới, tại hạ cũng sẽ không để cho thị chiếm được tiện nghi!
Từ tiên sinh vội nói: - Vậy làm phiền tiên sinh. Có tiên sinh đối phó thích khách kia, ta an tâm. Chẳng qua việc hôm nay nhìn ra, là chỉ sợ là Hàn Mạc dở trò gian trá.
- Ồ?
- Người này tuy còn trẻ , nhưng lại quỷ kế đa đoan,bụng dạ khó lường.
Hạ Học Chi cười lạnh nói:
-Hắn nói muốn cho người bảo hộ tên Tô Khắc Ung, theo ta thấy hắn muốn lấy danh bảo hộ để khống chế Tô Khắc Ung
Từ tiên sinh hơi trầm ngâm, nói:
-Ý chủ công là , Hàn Mạc trước mặt hòa thuận là diễn trò với chúng ta?
-Ta chính có cảm giác ấy.
Hạ Học Chi lành lạnh nói:
-Hắn ra tay cứu xuống Tô Khắc Ung, đã có giải thích, tuy nhiên đối với nguyên nhân này , ta lại không tin tưởng.
Từ tiên sinh suy nghĩ một chút, mới nói:
-Nếu như vậy, Hàn Mạc nhất định có quỷ kế!
- Nguyện nghe tiên sinh giải thích
- Ta nghĩ Hàn Mạc mấy ngày nay cùng chúng ta ra vẻ thân cận, là âm thầm phái người lén lút làm việc.
Từ tiên sinh chậm rãi nói:
- Hắn không muốn Tô Khắc Ung chết, đó là bởi vì Tô Khắc Ung sống sót, đối với hắn rất có lợi. Chí ít có thể khiến chúng ta lơ là hắn, từ đó, sẽ có sơ hở, hắn liền có thể âm thầm phái người gian lận.
-Tiên sinh, ý ngươi là tiểu tử này cũng đã hoài nghi đến sự tình kia?
- Chỉ sợ là như thế. Từ tiên sinh thản nhiên nói:
- Hắn cố ý yếu thế, trên thực tế là tạm thời lấy được lòng tin vủa chủ công
-Hảo tiểu tử!
Hàn quang trong mắt Hạ Học Chi hiện ra:
- Không ngờ dám dở thủ đoạn với lão tử , hắn thật sự lấy ta làm trò đùa, khiến ta hy sinh Mị Nương vô ích!
Từ tiên sinh nói:
- Đã như thế, chủ công, kế thứ nhất thất bại ta liền sử dụng kế thứ hai!
Hạ Học Chi vội hỏi.
- Tiên sinh, mời nói!
-Trói!
-Trói?
-Không sai.
Từ tiên sinh nói:
- Hắn rắp tâm làm hao mòn tinh lực của chúng ta, chúng ta tương kế tựu kế làm hao mòn tinh lực của hắn, khiến hắn không rảnh để mà dở trò tại Nghi Xuân
Hàn Mạc một đêm xuân tình nồng nhiệt, cùng Diễm Tuyết Cơ ân ái, sáng sớm đi ra, đã có người đi tới bẩm nói: - Hàn tướng quân, Quận thủ đại nhân cho mời, đang ở huyện nha môn chờ đợi!
Hàn Mạc ồ một tiếng. Hai ngày này chưa thấy đến Tư Đồ Tĩnh xuất hiện, cho dù hôm qua xảy ra biến cố Hạ Đạt, thân là quan đứng đầu quận Nghi Xuân, Tư Đồ Tĩnh cũng không lộ diện, lại không biết hôm nay đột nhiên mời mình đến. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Tuy nhiên hôm nay, Hàn Mạc cũng có một lễ vật muốn tặng cho Tư Đồ Tĩnh, Tư Đồ Tĩnh cho dù không tìm hắn, chính hắn cũng phải tìm đến y.
Hắn lên tiếng lệnh cho người chuẩn bị làm điểm tâm sáng đưa vào căn nhà nhỏ, rồi tự mình hướng huyện nha đi tới, trải qua một khu vườn, theo đường mòn đi ra, gặp ngay chủ tớ Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ phía trên mặc chiếc áo ngắn có đính hoa màu bạc, bên dưới váy dài màu hồng nhạt, lạnh tú thanh lịch, son phấn điểm nhẹ, đẹp một cách liêu trai thoát tục.
Sau khi đến hậu viên của huyện Tịch Xuân Huyện, Hàn Mạc đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Hàn Mạc đứng lại, Tiêu Linh Chỉ cũng dừng chân, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì, chỉ có lẳng lặng mà đứng. Tiểu Quân bất đắc dĩ thi lễ, rồi lên tiếng:
- Hàn thiếu gia!
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
- Quân sư mấy ngày nay vẫn khỏe chứ?
- Hàn tướng quân nhìn mặt đầy gió xuân, mấy ngày qua chắc hẳn là tốt lắm? Tiêu Linh Chỉ nhàn nhạt nói:
-Nghe nói Hàn tướng quân được Đại lão gia tặng tuyệt mỹ giai nhân, ta có phải hay không nên chúc mừng ngài?
Giọng điệu của nàng đúng là mang theo một vị dấm chua.
Hàn Mạc sửng sốt, cười ngượng:
-Hạ thế bá ưu ái, từ chối thì bất kính!
Tiêu Linh Chỉ lời vừa ra khỏi miệng, đã hối hận không ngừng. Nàng cũng là nhất thời không kìm lòng nổi mới buột miệng, trong lời nói kia đầy vị hỡn ghen, ngay cả chính nàng cũng thấy xấu hổ.
Hai cánh tay nàng xoắn lấy khăn tơ trong tay, tự trách: "Ta cùng hắn nói chuyện làm cái gì? Thật là hồ đồ, không ý tứ, ta. . ta ta đây là làm chuyện ngu ngốc rồi"
Thấy Tiêu Linh Chỉ im lặng, Hàn Mạc hòa nhã nói:
-Quân sư hôm nay cũng phải xuất môn sao? Hay chỉ là tùy tiện ở trong sân tản bộ?
Tiêu Linh Chỉ sắc mặt lãnh đạm:
-Không phiền Hàn tướng quân quan tâm. Ta làm cái gì, thì quan hệ gì đến ngài?
Hàn Mạc không khỏi cười khổ, nữ nhân này đúng là tâm tư thật khó dò, nói trở mặt liền trở mặt, chẳng qua nhìn bộ dáng nàng, tựa hồ tâm tình thật sự không tốt.
-Đúng là việc của quân sư, Hàn Mạc không dám hỏi đến.
Hàn Mạc sờ sờ cằm, ôn hòa cười nói:
-Chỉ là thị trấn Tịch Xuân này tuy nhỏ, nhưng này trên đường có nhiều tiệm bán hàng hóa rất đặc sắc, rất nhiều hàng hóa trong kinh cũng không chắc nhìn thấy, quân sư sao không đi ra ngoài xem để giải sầu?
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu thở dài:
-Hàn tướng quân tâm tình thật đúng là tốt! Nàng hơi khẽ nhắm mắt, mới chậm rãi mở ra, nhẹ tiếng nói: - Chẳng qua mấy ngày nữa, Hàn tướng quân tâm tình có lẽ sẽ không còn tốt như thế!
Hàn Mạc đến gần hơn:
-Quân sư, sao nói lời ấy?
Tiêu Linh Chỉ không trả lời liền, đôi mắt chớp động, dường như ở do dự cái gì, rốt cục nói:
-Hàn tướng quân lương thực trong tay còn có thể chống đỡ mấy ngày?
-Ý quân sư là?...
Hàn Mạc nhíu mày. Tiêu Linh Chỉ hỏi nghe như tình cờ, nhưng cũng khiến trong lòng hắn nổi lên điềm báo không tốt.
-Hàn tướng quân đến Nghi Xuân đã bốn ngày, không biết các nơi đã điều tới nhóm tai lương thứ hai chưa?
Tiêu Linh Chỉ nói tiếp :
- Lương khố cạn sạch, không còn lương thực cứu tế, đến lúc đó Hàn tướng quân thân là Hộ lương quan, lúc đó chỉ sợ sẽ không sống tốt. Dân chúng không có lương thực, không dám chắc là sẽ không nhảy vào trong thành tìm Hàn Tướng Quân đòi lương. Hàn tướng quân đến lúc đó là giết người hay là không giết người?
Hàn Mạc nghe vậy, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Có thể nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, Hàn Mạc mấy ngày nay tuy nhiên suy nghĩ rất nhiều, nhưng là một điểm này, lại tịnh không có nghĩ tới.
Theo lời Tiêu Linh Chỉ, nếu chẳng may lương thực các nơi thật sự không gửi đến, hiện giờ kho lương của Tịch Xuân mỗi ngày một ít đi, chống đỡ không được vài ngày, đến lúc đó dân chúng trong cơn đói khát , chỉ cần có người đi xúi giục một chút, rất có thể xông vào thành đòi lương. Nơi nạn dân tìm đến đầu tiên chính là kho lúa, mà Hàn Mạc thân là Hộ lương quan, nhất định là đối tượng chính yếu nạn dân tìm.
Trước đây , nạn dân còn chưa tới cảnh sơn cùng thủy tận, tuy rằng thực vật thiếu, nhưng có một chút cháo gạo có thể ăn, ngay thời điểm trước mặt cháo gạo đều không còn, bọn họ đã không có chờ mong, liền biến thành thùng hỏa dược, chỉ cần một chút đốm lửa, có thể bùng nổ.
Ngoài thành hơn mười vạn nạn dân, rút dây động rừng, một chỗ rối loạn, sẽ ảnh hưởng toàn bộ, đến lúc đó tất cả đều xung thành, Hạ Gia chin mười phần đứng ngoài cuộc, mà hai ngàn Ngự lâm quân ứng đối như thế nào với dân đói?
"Giết? Không giết?"
Đến cái lúc đó, chính Hàn Mạc là người nằm ở trong tình huống nguy hiểm.
Giết, hai ngàn Ngự Lâm quân cũng chưa hẳn có thể ứng đối mười mấy vạn tai dân, cho dù ngăn trở, tất bị buộc tội tàn sát nạn dân vô tội, không những chính mình chịu tội không nhỏ, cũng nhất định sẽ ảnh hưởng toàn bộ uy vọng Hàn gia
Không giết, không nói đến nạn dân có thể hay không thương hại chính mình, đến lúc đó nạn dân xung thành rối loạn, chức trách duy trì trật tự của Ngự lâm quân nếu án binh bất động, cũng sẽ bị buộc tội
Vô luận lựa chọn loại nào, mình đều bị đả kíchthật lớn, thậm Hàn gia cũng sẽ bị liên lụy thật lớn
Tiêu Linh Chỉ chỉ buông vài ba câu, liền đụng đến điều Hàn Mạc chưa kịp suy nghĩ cũng là tai hoạ ngầm với nguy cơ lớn không lường được.
Hàn Mạc nhíu mày, trở nên minh bạch, chính mình là ngồi ở trên miệng núi lửa , thời gian cho hắn thật sự không nhiều lắm.
Hắn lại tỉnh ngộ, Hạ Học Chi quả nhiên là âm ngoan cay độc, lấy thái độ thân thiết đối xử với mình, nếu mình bị hắn mê hoặc, suốt ngày chỉ có điều hộ lương phát lương, một khi lương tận, như vậy nguy cơ to lớn cũng đến.
Nơi nơi quỷ kế, bước bước âm chiêu!
Âm mưu thâm độc, chẳng khác gì địa ngục, , làm người ta sởn tóc gáy!