Quyền Thần

Chương 292: Tâm sự của giai nhân




Hàn Mạc nghe Tiểu Quân nói lập tức cảnh giác. Thật ra hắn vẫn lo rằng sẽ có người tập kích đoàn xe nhưng hắn tin tưởng 2000 Ngự lâm quân, dù sao đây đều là tinh binh, không phải ai cũng dám động thủ. Tuy nhiên nghe Tiểu Quân nhắc nhở Hàn Mạc hiểu ra rất có thể có người không màng tới sự yên ổn của nước Yến mà ra tay phá hoại, bất chấp thủ đoạn.

Còn về địch quốc thì trong thời gian ngắn tổ chức đủ người để tập kích 2000 Ngự lâm quân hộ lương hoặc là cực khó mà khả năng thành công rất thấp.

Nhưng cần phải cảnh giác, đây là lương thực, một mồi lửa là sẽ đốt rụi, dân chúng không có lương sẽ tạo phản. Dù không đốt lương thành công mà giết được ngựa thì cũng đồng dạng tác dụng, thiếu ngựa vận chuyển thì lương cũng không đến được quận Nghi Xuân, kết quả cũng là dân chúng tạo phản.

Hàn Mạc cảm giác chính mình mồ hôi lạnh chảy ra, không thể tưởng hộ lương là chuyện khó khăn nhường vậy, tưởng là nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành là hoàn toàn sai lầm. Công thì không có bao nhiêu, thất bại thì sẽ rất thảm, tương lai mịt mù, còn có vô số nạn dân chết vì mình.

Xem ra mình còn rất nhiều điều phải học, hơn nữa nhiệm vụ như thế này so với âm mưu quỷ kế không kém nguy hiểm.

Tiêu Linh Chỉ phái Tiểu Quân đến nhắc nhở mình cảnh giác, so ra nàng kinh nghiệm hơn mình nhiều.

Hàn Mạc triệu kiến 3 vị phó tướng, dặn dò một hồi đề phòng có người phóng hỏa đốt lương, tăng cường người âm thầm canh gác ở chuồng ngựa.

- Có người dám động thủ?

Tiết Thiệu tay nắm chặt:

- Ai dám động vào lương thực lão tử bẻ gãy cổ hắn.

Hàn Mạc nghiêm nghị:

- Tiết đại ca, chúng ta phụ trách lần vận lương phải đề cao cảnh giác, tinh thần tập trung cao độ. Dù người ta không đến chúng ta vẫn phải cẩn thận đề phòng. Các vị đều biết trách nhiệm lần này trọng đại, chúng ta không thể thất bại. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tiết Thiệu nghe thế cũng trở lên nghiêm túc.

- Hộ bộ cho chúng ta vận lương đến trấn Nghi Xuân.

Hàn Mạc suy nghĩ nói:

- Theo tiến độ hành quân của ta thì khoảng 4 ngày nữa sẽ đến nơi. 4 ngày này sẽ là thử thách lớn với chúng ta. Ta tin rằng nếu giết địch chúng ta là những tướng sĩ hạng nhất sẽ ít có địch thủ, nhưng hiện tại chúng ta không đối mặt với kẻ thù, mà chúng ta đối mặt với những tên chuột nhắt chuyên làm chuyện mờ ám, ta không thể xác định họ bao giờ hành động, hành động ở đâu… Chúng ta hoàn toàn không biết gì về họ, cho nên chỉ có thể toàn lực cẩn thận ứng phó.

- Nguyện cùng đại nhân tiến thoái!

Ba người đồng thanh nói.

Hàn Mạc cười nói:

- Vậy phiền các vị, đợi xong việc dù có thiếu thốn ta cũng đãi các vị một bữa ra trò.

Ba người đều cười rộ, không nói thêm mà thi lễ rồi ra ngoài hướng chỗ canh gác đi đến.

Tiêu Linh Chỉ ở trong một nhà trọ tốt nhất trong trấn, dù sao cũng là nữ nhi, đãi ngộ khác bình thường là tất nhiên.

Tiêu Linh Chỉ ngồi trước đèn, cánh tay trắng mịn đang dựa vào má, đôi mắt thanh tú xinh đẹp nhìn về ngọn đèn, cả phòng yên ắng vô cùng.

Cửa phòng mở ra, Tiểu Quân đi vào sau đó đóng cửa, lúc này mới lên tiếng:

- Tiểu thư, nô tì đã nhắc nhở Hàn thiếu gia.

Tiêu Linh Chỉ chỉ ừ một tiếng, không lên tiếng.

- Tiểu thư…!

Tiểu Quân nhìn Tiêu Linh Chỉ muốn nói lại thôi:

- Tiểu thư vì sao không tự mình đi nhắc nhở Hàn thiếu gia?

Mày Tiêu Linh Chỉ nhướng lên, nhìn Tiểu Quân rồi nói:

- Ngươi… hỏi nhiều làm gì?

Tiểu Quân không sợ hãi, ngược lại châm cho Tiêu Linh Chỉ trén trà nói:

- Tiểu thư, trong lòng của tiểu thư luôn lo lắng cho Hàn thiếu gia, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi!

Tiêu Linh Chỉ lườm Tiểu Quân, tỏ ra giận dữ:

- Nha đầu xấu xí, ngươi… ngươi nói gì bậy bạ đó? Hắn làm gì có quan hệ cùng ta, dù hắn bị người chém thành trăm mảnh cũng không liên quan tới ta!

Nàng cắn môi, mang theo tia oán hận thầm nói:

- Hắn làm gì có quan hệ với ta… làm gì có quan hệ với ta?

Vẻ mặt Tiểu Quân có chút buồn, thấp giọng:

- Tiểu thư, có phải tiểu thư trách hắn đính hôn cùng nhà họ Phạm. Tiểu thư không muốn hắn kết thân với người đó?

Sắc mặt Tiêu Linh Chỉ trở lên lạnh lùng, định tát Tiểu Quân một cái nhưng khi thấy Tiểu Quân cũng ảm đạm nên không nỡ tay đánh xuống, chỉ nhìn ngọn đèn không lên tiếng.

- Tiểu thư, dù tiểu thư đánh nô tì cũng muốn nói.

Tiểu Quân ngang bướng:

- Tiểu thư lo lắng cho Hàn thiếu gia, nếu không, sao sai nô tì đi nhắc nhở. Tiểu thư biết nếu đoàn xe xảy ra chuyện, Hàn Mạc sẽ mất đi tương lai, tiểu thư làm vậy là giúp hắn, thái sư nếu mà biết…

Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:

- Ta không giúp hắn mà là giúp Tiêu gia mà thôi. Hiện giờ đoàn xe ở địa bàn Tiêu gia, nếu tại đây xảy ra chuyện thì Tiêu gia làm sao không khỏi liên quan.

- Ra khỏi địa giới tiểu thư sẽ không giúp hắn?

Tiểu Quân hỏi.

Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu:

- Ta cũng không biết…

Tiểu Quân thở dài:

- Tiểu thư, Hàn thiếu gia cứu tiểu thư nhiều lần, tiểu thư nhẫn tâm nhìn Hàn thiếu gia bị hại sao?

Tiêu Linh Chỉ nhìn Tiểu Quân, nói:

- Ngươi xem thường người khác, ngươi cho rằng hắn dễ bị người khác hại sao? Nếu dễ mắc phải bẫy như vậy hắn không phải là Hàn Mạc.

Tiểu Quân tròn mắt hỏi:

- Tiểu thư, bên quận Nghi Xuân thật sự rất nguy hiểm sao?

Tiêu Linh Chỉ không trả lời, bình tĩnh giải thích:

- Tuy Hắc kỳ và Tử y vệ chắc chắn sẽ trà trộn vào, kể cả những người đó không đến thì cũng không đáng sợ, chỉ lo là nội bộ nước Yến mà thôi. Tô Quan Nhai lần này phái quan viên Lại bộ đến chắc chắn muốn hãm hại Hạ gia, mục đích cuối cùng nhằm vào Tiêu gia chúng ta. Tiêu gia và Hạ gia sẽ không cam tâm mà đối phó với những quan viên này, mà quận Nghi Xuân còn có Phạm gia, giờ cả Hàn Mạc đi vào ngươi nói không loạn sao? Đây không phải kinh thành ngươi không hiểu thủ đoạn của bọn họ?

Tiểu Quân tở ra khó hiểu:

- Nô tì đều cảm thấy hồ đồ, một đám người không lo lắng cho dân, còn muốn làm cái gì?

- Đương nhiên muốn làm!

Tiêu Linh Chỉ nói tiếp:

- Nhưng chèn ép được thì sẽ chèn ép, vì gia tộc của mình nên sẽ có đấu tranh. Được rồi, ngươi không nên biết quá nhiều!

- Nếu nguy hiểm như vậy sao thái sư lại cho tiểu thư lại đây?

Tiểu Quân cố hỏi:

- Ngài luôn để tiểu thư làm chuyện nguy hiểm!

- Không được nói bậy!

Tiêu Linh Chỉ quát:

- Gia gia với ta có ân!

Nàng vừa nói xong thì nghe thấy Tần Sơn gõ cửa bên ngoài nói:

- Tiểu thư, Hàn thiếu gia đến thăm người!

- Không gặp.

Tiêu Linh Chỉ không do dự trả lời.

Bên ngoài yên tĩnh, rồi lại nghe tiếng của Hàn Mạc:

- Quân sư, ta có công vụ cần phải thương lượng, muốn nhờ quân sư chỉ giáo!

Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:

- Hàn đại nhân nếu bày mưu tính kế sẽ có tinh binh cường tướng, cần gì nhờ một cô gái chỉ điểm, chẳng lẽ định chế nhạo tiểu nữ?

Hàn Mạc biện minh:

- Quân sư đừng hiểu lầm, thật sự có chuyện quan trọng, thỉnh quân sư không nên trách cứ!

Tiêu Linh Chỉ hơi trầm ngâm, sau nói:

- Có việc ngài mai nói, giờ…ta nghỉ rồi!

Hàn Mạc thở dài:

- Nếu quân sư mệt mỏi, Hàn Mạc không dám quấy rầy, chỉ là dọc đường có nhiều phiền toái mong quân sư chỉ điểm.

Hắn gặp Tiêu Linh Chỉ không được, cũng đành miễn cưỡng quay lui. Chợt nghe cọt cẹt, cửa mở ra, là Tiểu Quân mở, Tiêu Linh Chỉ hung hăng lườm Tiểu Quân một cái.

- Đại sự làm trọng, Hàn thiếu gia mau vào thỉnh giáo tiểu thư của nô tì.

Tiểu Quân mở cửa, nháy mắt với Hàn Mạc rồi kéo Tần Sơn rời khỏi.

Hàn Mạc mỉm cười, nhìn cánh cửa ngập ngừng một lát rồi quyết định đi vào. Hàn Mạc thấy Tiêu Linh Chỉ hình như có một khối u uất, không biết phải ngày đó mình nói câu "tay của nữ nhân không nên dính máu" mà làm nàng giận hay không?

Vào trong Hàn Mạc thuận tay khép cửa lại, nhưng không khóa, dù sao cô nam quả nữ trong phòng, Hàn Mạc có thể không sợ, nhưng người ta phận nữ nhi, bị đồn ra không tốt, cho nên chỉ khép lại cửa sẽ khiến cho hai người bớt cảm thấy xấu hổ.

Nhìn Tiêu Linh Chỉ thấy nàng mặc bộ quần áo rất đơn giản sạch sẽ nhưng không che nổi đường cong quyến rũ của nàng. Nàng vận quần áo như vậy càng khiến cho khí chất lạnh lùng hơn, nhưng lại mang vài phần khí chất cao quý.

Dưới ngọn đèn khuôn mặt nàng rất trắng, cổ nàng trắng mịn như ngọc, cảm giác như có thể phát sáng.

Hàn Mạc không thể không thừa nhận dù Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nhưng quả là một giai nhân tuyệt sắc.

- Ăn cơm hay chưa?

Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi.

Tiêu Linh Chỉ không để ý đến hắn, chỉ là bờ vai run nhẹ một chút.

Hàn Mạc mỉm cười:

- Đi một ngày rồi chắc mệt mỏi?

Tiêu Linh Chỉ khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, nghe Hàn Mạc hỏi han tự nhiên thấy trong lòng rất là ấm áp, lại thấy buồn cười, rốt cuộc quay lại trừng mắt Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng:

- Hàn đại nhân muốn thảo luận chính sự chính là chuyện này sao?

Mỹ nhân dưới đèn mắt ngọc mày ngài, tuy lạnh lùng nhưng cực kiều diễm, mùi thơm cơ thể thoang thoảng, bộ dạng nàng giận hắn càng nhìn lại càng thấy cuốn hút, càng xinh đẹp, Hàn Mạc nhìn nàng, bỗng thất thần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.