Ấn tượng của Hàn Mạc đối với Tiêu Linh Chỉ chưa tới mức quá tốt, tuy Tiêu Linh Chỉ rất đẹp, rất kiêu ngạo, rất lạnh lùng, thậm chí có chút tự cho mình đúng, cũng không phải Hàn Mạc thích tính cách này, lúc Tiêu gia muốn phái người hại hắn, Tiêu Linh Chỉ âm thầm phái Truy Phong đến báo tin, coi như có một phần ân tình đối với mình.
Hắn phất tay, vài tên kị binh chắp tay rời đi.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Ngài đang lo lắng cho nàng?
- Ai?
- Quân sư trong miệng bọn họ!
- Ai nói!
Hàn Mạc bĩu môi, cô nàng lạnh lùng, kiêu ngạo kia sống hay chết liên quan gì tới mình, huống chi đó là người của Tiêu gia, từ trước tới nay mình không có thiện cảm đối với Tiêu gia.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Trên mặt ngài có vẻ rất lo lắng.
- Hóa ra cậu còn có thể xem tướng.
Hàn Mạc trắng mắt nhìn hắn, nhìn xung quanh, nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Ta nghe nói thành Hàn Diệp có một loại hạnh trà, là đặc sản quận Bột Châu, ta mang mấy người đi nếm thử, lúc mới đến, ta gặp một quán trà.
Chu Tiểu Ngôn, Hàn Tất Đồ cùng ba gã đội trưởng Phong Kỵ theo Hàn Mạc đi vào quán trà, mặt tiền cửa hiệu rất nhỏ, cửa đóng một nửa, lúc Hàn Mạc đẩy cửa, chủ quán bên trong cả kinh xách bình trà phòng bị, thấy Hàn Mạc tươi cười thân thiện, hỏi:
- Các vị…các vị muốn gì? ta… ta đã giao bạc.
Hàn Mạc dẫn Chu Tiểu Ngôn mấy người ngồi xuống, ném đi một thỏi bạc, cười nói:
- Ngươi đừng sợ, đem hai bình hồ hạnh trà cho chúng ta!
Chủ quán tuổi khoảng năm mươi lão nhân, nhìn thấy thỏi bạc, có đến bốn năm lượng, hơi khó tin, xoa xoa con mắt, thấy giáp trụ trên người Chu Tiểu Ngôn, vội hỏi:
- Các vị chờ chút, già đây đi pha trà ngay bây giờ, bạc này già không dám thu.
Hắn vội đi pha trà, Hàn Mạc cũng không nói nhiều, chỉ vuốt vuốt đồ uống trà, dường như nghĩ đến điều gì.
Đường lớn ngõ nhỏ Tây thành, lúc này đang truyền bá tin tức Hàn Mạc phân xử cho kỹ nữ, xử vài tên binh tướng Hàn gia theo quân pháp, điều này khiến binh sĩ Hàn gia trong thành tây càng thêm nghiêm túc, không dám làm bậy lung tung, để cho dân chúng hoảng sợ trong lòng sau khi thành bị phá thoáng được yên ổn.
Ức hiếp kỹ nữ cũng phải chết, nếu ức hiếp dân chúng, tất nhiên càng thêm nghiêm khắc.
Cho nên cục diện hỗn loạn trong thành, từ lúc Hàn Mạc nghiêm trị Hàn Tư Viễn mà ổn định lại, dân chúng tự nhiện ca tụng "Ngũ Thiếu Gia", tướng sĩ Hàn gia dựa theo quy củ lục soát lấy bạc theo đội ngũ, vàng bạc trước khi nộp lên đều được đánh dấu, để tránh nhiễu loạn, xem như cũng có trật tự, đâu vào đấy, vàng bạc thu được đều chuyển đến quân doanh Hàn gia Tây thành, tích trữ lại.
Các nơi nghe ngóng tình huống tây thành, đều chạy về tây thành, tuy nói khu vực Hàn gia kiểm soát rất khoan dung, nhưng không thể bảo đảm các gia tộc khác sẽ không bóc lột giết hại người vô tội.
Quân thế gia có quy củ, nếu Hàn gia khống chế tây thành, như vậy quân đội các gia tộc khác sẽ không tới gây rối.
Hạnh trà pha xong rất nhanh, hai bình trà đặt ở trên bàn, hương trà thơm nồng, không gian pha trộn mùi hạnh nhân, chủ quán cẩn thận rót trà cho mấy người, thấy mấy người Hàn Mạc hiền lành, trái tim không yên mới ổn định lại..
- Các vị quan gia từ từ dùng.
Chủ quán nói:
- Không đủ thì lấy thêm, nơi này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu trà.
Hàn Mạc mỉn cười nói:
-Trà của ngươi rất thơm.
Nhẹ nhàng uống một ngụm, mùi hương thoang thoảng trong miệng, pha trộn vị hạnh nhân, không khỏi gật đầu nói:
- Mùi vị không tệ. Lại đây, cầm lấy bạc, không có người đến thu thêm.
Chủ quán hơi nghi ngờ Hàn Mạc, không biết lời hắn là thật hay giả, bình trà này mười lăm văn tiền, vị công tử lấy ra mấy lượng bạc, thật đúng là xa hoa.
- Nhận lấy đi!
Hàn Mạc mỉm cười:
- Ta có chuyện hỏi ngươi.
Chủ quán thấy Hàn Mạc vẻ mặt chân thành, run run cầm bạc, nói:
- Quan gia muốn hỏi gì? Chỉ cần già biết, nhất định nói thật!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, liếc Chu Tiểu Ngôn một cái, mới hỏi:
- Thành Hàn diệp của các ngươi, có lang y nào nổi danh không?
Chu Tiểu Ngôn ung dung, uống hạnh trà.
Hàn Mạc tự nói trong lòng: "dù saoTiêu Linh Chỉ cũng phái người báo tin tức cho ta, ta là đàn ông, ân oán phân minh, đối với ân tình người ta, tự nhiên phải báo đáp, nếu có thù oán, tất nhiên cũng phải báo.
Chủ quán lập tức nói:
- Quan gia hỏi thầy thuốc sao? Đúng là già biết trong thành có một vị lang y khá nổi danh, quý danh Thi Ân, chúng ta đều gọi hắn là thánh thủ, hắn không phải người Yến Quốc, hơn 10 năm trước chạy tới từ nước Nam Phong, định cư ở đây. Năm kia quận chúa đại nhân bệnh nặng, thiếu chút nữa…uhm, chính là được thánh thủ cứu trở về.
- Vậy là thánh thủ rất lợi hại?
Hàn Mạc suy nghĩ một chút hỏi.
Chủ quán thấy Hàn Mạc ôn hòa, e ngại lúc trước giảm đi không ít, lại gần thêm một chút, nói:
- Là có chút bản lãnh, Đại tông chủ…à, tông chủ Diệp gia trước kia còn mời hắn ăn cơm.
- Hắn còn ở trong thành không?
Chủ quán nói:
- Chiến tranh loạn lạc, tôi thật không biết hắn còn ở thành hay không. Nếu không như vậy, các vị quan gia uống trà, tôi đi xem một cái, hắn ở con phố này, cách đây vài bước chân.
Hàn Mạc đứng dậy nói:
- Ta theo ngươi đi!
Sau đó hắn nói với Chu Tiểu Ngôn nói:
- Mấy người ở đây uống trà.
Hắn theo chủ quán ra cửa, đi theo hướng đông một lát, thấy tới trước một cửa hiệu, trên cửa không có biển hiệu, lúc đầu mới nhìn, còn không biết làm nghề gì bên trong nữa.
- Đây là nhà của thánh thủ, hắn y thuật cao minh, không cần treo biển, tất cả mọi người biết hắn ở đây.
Chủ quán giải thích, đang muốn đi vào, chợt thấy có người đi từ trong ra, thất tha thất thiểu, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Người này mặc áo xanh, tuổi ngoài năm mươi, râu tóc bạc trắng, mới nhìn có phần tiên phong đạo cốt, hắn vẻ mặt bất mãn, than thở nói:
- Cầu y có cầu như vậy cầu sao?
Khi nói chuyện, một đám người từ trong phòng đi ra, trên người đều mặc áo giáp, trong tay cầm đại đao, dẫn đầu dáng người khôi ngô, Hàn Mạc biết người này, đó là Tần Sơn thân tín của Tiêu Linh Chỉ.
Chủ quán trà thấy binh lính xuất hiện, giật mình hoảng sợ, vội chạy trở về.
Tần Sơn cũng không chú ý đến Hàn Mạc, tiến đến kéo thánh thủ áo, hung dữ quát:
- Nếu còn nói nhiều, ta chém đầu của ngươi, còn không mau đi, nếu để vết thương nặng thêm, mạng này của ngươi không còn nữa.
Tú tài gặp binh, có lý nói không được, ánh đao sáng loáng bên cạnh, cho dù là thánh thủ cũng không dám nói thêm gì, tuy trên mặt rất không tình nguyện, hắn ở thành Hàn diệp cũng tính là có danh tiếng.
Hàn Mạc ho khan hai tiếng, Tần Sơn nghe được, quay đầu lại nhìn, nhận ra là Hàn Mạc, giật mình cả kinh, mở lớn miệng, nhưng không nói câu gì.
Lúc này hắn tự nhiên biết, vị công tử trẻ tuổi gặp ở nhà trọ hoang vu, chính là đệ tử trực của Hàn gia, lần này gặp Hàn Mạc tại đây, Tần Sơn rất là kinh ngạc.
- Các ngươi là binh sĩ Tiêu gia?
Hàn Mạc nhìn Tần Sơn sắc mặt âm trầm, thản nhiên hỏi.
Tuy Tần Sơn biết Hàn Mạc, nhưng vài tên binh lính khác không biết, có người vung đao nói:
- Ngươi là người phương nào? Còn không mau cút, muốn xen vào việc của người khác sao? Ngươi có mấy cái đầu?
- Ta chỉ có một cái đầu.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn chém đầu của ta?
Tần Sơn quay lại chửi:
- Con mẹ ngươi kêu la cái gì? Đây là Ngũ công tử Hàn gia.
Tuy rằng xưng hô " Ngũ công tử" đối với binh lính nghe rất xa lạ, nhưng các binh sĩ thấy Tần Sơn sắc mặt nghiêm nghị, vị tuổi trẻ này hiển nhiên là quý tộc, bọn họ tuy là tướng sĩ Tiêu gia, nhưng đối với quý tộc, đều không dám đắc tội.
Tuy rằng tính tình Tần Sơn thẳng thắn, cũng không phải là không hiểu thế sự, chính mình chỉ là người hầu bên Tiêu Linh Chỉ, còn chưa đủ tư cách kêu Hàn Mạc .
Hàn Mạc hỏi:
- Tần Sơn, tây thành là quân Hàn gia kiểm soát? Ngươi biết hay là không biết?
- Tôi…tôi biết!
Tần Sơn lúng túng nói.
- Nếu biết, binh sĩ Tiêu gia các ngươi có tư cách gì bắt người tại tây thành?
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Nếu vị lang y này ở tây thành, vậy do Hàn gia bảo vệ, ngươi nói mang là mang, chỉ sợ cha ta biết, sẽ rất không thoải mái!
Tần Sơn cau mày, tiến đến ôm quyền nói:
- Ngũ thiếu gia, người này tôi nhất định phải mang đi, cho dù ngài giết tôi, Tần Sơn tôi cũng phải mang hắn đi!
Hàn Mạc làm ra vẻ nghi hoặc nói:
- Vì sao? Chẳng lẽ Tiêu Đại tướng quân muốn các ngươi đi cướp vị tiên sinh này?
Tần Sơn đôi mắt hơi phiếm hồng, đường đường bẩy thước đàn ông, hồng con mắt nói: "
Ngũ thiếu gia, tiểu thư nguy cơ một sớm một chiều, nếu lang y không đến, chỉ sợ…chỉ sợ!
Hắn nắm chặt bàn tay, thở dài một tiếng.
- Ngươi nói là quân sư?
Hàn Mạc hỏi.
Tần Sơn gật đầu nói:
- Đúng vậy. Trên đường chúng ta hành quân, thích khách hóa trang thành binh lính, đột nhiên ra tay ám sát Đại tướng quan, bọn họ có không ít người, lại rất bí mật, chúng ta không ngờ đến, bị bọn họ đánh lén…
- Ám sát Đại tướng quân, sao quân sư bị thương?
Hàn Mạc khó hiểu hỏi.
Đôi mắt Tần Sơn hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng không nói thêm, chỉ cúi người ôm tay nói:
- Ngũ thiếu gia, người và tiểu thư từng chung hoạn nạn… Xin ngài nương tay, cho phép chúng tôi mang Thi Ân đi.
Hàn Mạc cũng biết thương thế không thể để lâu, nói:
- Như vậy đi, Thi Ân tốt xấu gì cũng là ở khu vực Hàn gia quản lý, lần này hắn đi, nếu có cái gì không hay xảy ra, ta cũng không dễ nói chuyện với phụ thân, ta theo các người đi, dù sao cũng không thể để lão mất mạng ở chỗ các ngươi.
Tần Sơn cũng chỉ mong Thi Ân cứu Tiêu Linh Chỉ, vội nói:
-Vậy vất vả Ngũ thiếu gia.
Hắn xoay người hướng phía Thi Ân quát:
- Còn không mau đi!
Thi Ân vẻ mặt đau khổ, hai tay thả lỏng :
- Dù sao cũng phải đem hộp thuốc mới được!