Quyền Thần Tái Thế

Chương 15: Học Vài Chiêu Hiểm Phòng Thân




Ở phía tây Thiên Bộ Lang, gần Thừa Thiên Môn – cổng chính của hoàng thành, Bắc Trấn Phủ ti như một con hổ dữ chiếm giữ địa bàn, phủ đô đốc của ngũ quân kế bên, đối diện với lục bộ ở phía đông, nằm ở vị trí trung tâm quyền lực của quốc gia.

Khi một tiểu kỳ dưới trướng phụng mệnh đi đến, thiên hộ Thẩm Thất đang đốt một tờ mật báo trên ngọn lửa nến, nhanh chóng cháy thành tro tàn.

Trên mật báo chỉ có hai hàng chữ ngắn: "Thương thế không đáng ngại.

Dự vương muốn cợt nhả, bị đánh lên đầu, hậm hực mà đi."

Tàn tro bị nghiền thành bụi giữa khe hở ngón tay, Thẩm Thất ung dung thổi một hơi rồi hỏi: "Đã cài ám tiêu vào trong nhà Vu Thành, con trai của Vu Dũng giữ chức ti nghiệp Quốc Tử Giám chưa?"

Tiểu kỳ quỳ xuống bẩm báo: "Có hai nô bộc, thường ngày hay tới lui ở chợ tây, cũng đã nhận chút lợi lộc."

Thẩm Thất dặn dò: "Ngươi thay thường phục đi gặp hai người này, dạy bọn họ trộm thư từ bút tích của nhà chủ nhân tới."

Tiểu kỳ ngầm hiểu trong lòng, phụng mệnh rời đi, chỉ một hai canh giờ sau đã đem về một chồng giấy.

Thẩm Thất đọc lướt từng tờ, phần lớn là thư nhà, thỉnh thoảng có mấy tờ được viết nguệch ngoạc, đợi khi nhìn ra câu "giếng ngô đồng dưới trăng, ánh nước nhảy lên bức tường hoa dâm bụt[1]", thì phát ra tiếng cười khẽ khiến người ta khiếp sợ: "Thì ra là ở đây."

[1] Tiếng Hán của hoa dâm bụt: Chu cẩn

Hắn cầm bút thêm bộ "mộc" trước chữ "cẩn", sau đó viết một tờ trình, tố cáo Vu Thành "không tránh tên húy của hoàng đế, phỉ báng quân thượng", rồi sai người gửi cho chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Khứ Ô.

Hóa ra tên của Cảnh Long đế là Chu Cẩn Đường, người ở thời này tuyệt đối không thể dùng hai chữ "cẩn, đường" để tránh tên húy của vua, buộc phải đổi từ hoặc để trống.

Dù cho nhất định phải dùng, thì cũng phải viết thiếu nét[2].

Nếu không cẩn thận mà phạm phải điều kiêng kị, nặng thì vào ngục, nhẹ thì ăn gậy.

[2] Chữ trên tờ giấy đã viết thiếu nét, nhưng Thẩm Thất đã thêm bộ mộc vào, thành tên của hoàng đế

堇: Trên giấy

槿: Tên hoàng đế

Không lâu sau tờ trình được truyền về, quả nhiên đã phê một chữ "bắt".

Thẩm Thất lập tức chọn ra hai mươi đề kỵ, phi nước đại đến Vu phủ, lấy dây thừng trói Vu Thành về, đeo gông rồi trực tiếp giam vào ngục.

Vu Thành đeo gông cùm đã mất đi vinh quang của con cháu thế gia, vừa khóc lóc vừa kêu "oan uổng quá".

"Bộ mộc to như vậy, không đổ oan cho ngươi chứ?" Thẩm Thất giũ bản thảo của hắn, nghiêm nghị nói, "Không dừng lại ở việc phạm điều kỵ.Ánh sóng nhảy lên có nghĩa hoa dâm bụt kia ở dưới, thiên tử là vạn thừa chi tôn, chí cao vô thượng, mấy chữ này không phải phỉ báng quân thượng thì là gì! Xem ra nếu không dùng hình thì ngươi sẽ không biết được quân uy."

Phải biết sự tàn khốc của hình phạt trong ngục của Cẩm Y Vệ, người trong thiên hạ vừa nghe tên đã mất hồn mất vía, ví như cắt xương, móc lưng, lột da, rút ruột..

có không dưới mấy chục loại, chỉ nghe thôi đã khiến người ta muốn vỡ tim, dọa cho ba hồn bảy vía của Vu Thành đều bay mất, khấu đầu như giã tỏi.

Thẩm Thất khinh thường chẳng thèm nhìn, khóa cửa phòng giam lại, trở về công đường.

Không bao lâu sau, ti nghiệp Quốc Tử Giám Vu Dũng vội vã chạy đến, cả triều phục cũng không kịp thay.

Loại chuyện như án chữ viết này có thể lớn có thể nhỏ, phải xem người phụ trách xử lý như thế nào, Vu ti nghiệp tin rằng có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, rất thức thời mà đem theo hai rương vàng bạc và ngân phiếu đến để chuộc con trai.

Đáng tiếc, lần này thiên hộ Cẩm Y Vệ lại không theo lẽ thường, không nhận tiền, cũng chẳng thả người, rõ ràng là muốn dồn con hắn vào chỗ chết.

Nếu là vụ kiện bình thường, dù có liên quan đến mạng người, Vu ti nghiệp vẫn có thể nhờ vả các mối quan hệ, lo lót được ít nhiều.

Nhưng với tội danh phạm vào điều kỵ và phỉ báng quân thượng này, ai mà dám nhúng tay chứ? Lỡ như bị vạch trần lên trên thì chính là tội chết, e rằng còn liên lụy đến gia tộc nữa.

Bị ép đến mức hết cách, đường đường là một quan văn chính lục phẩm, mà phải quỳ xuống khổ sở cầu xin đám chó săn bọn họ vừa kiêng dè vừa xem thường.

Thẩm Thất thình lình nói: "Trác Kỳ mà chết, chức tế tửu sẽ trống, chẳng phải theo lý thì ti nghiệp là ngươi sẽ lên thay sao?"

Vu Dũng chấn kinh: "Ngươi..

ngươi nói.."

Thẩm Thất cúi người, dùng đuôi vỏ đao vỗ nhẹ lên mặt hắn: "Mạng của con trai và mạng của cấp trên, bên nào nặng bên nào nhẹ?"

Vu Dũng run giọng: "Trác tế tửu có ơn trọng dụng với ta.."

"Cho nên lúc ngươi vì việc nghĩa quên người thân, lời khai sẽ có sức nặng hơn." Thẩm Thất cười, như sắc máu lạnh tanh ánh trên lưỡi đao, "Ngươi không làm, cũng có đầy người tranh nhau làm.

Không thì cứ về nhà đợi nhặt xác cho con trai đi."

Vu Dũng đờ đẫn trong chốc lát, nét mặt đau khổ đấu tranh, cuối cùng nằm sấp trên đất khóc lớn.

* * *

Nằm trên giường dưỡng thương cả tháng, vết thương trên người Tô Án dần dần chuyển biến tốt hơn, đã đi đứng bình thường trở lại.

Thuốc Dự vương tặng vô cùng hiệu quả, vết sẹo để lại đã mờ đi nhiều, chắc hẳn qua khoảng thời gian nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Thương thế của Ngô Danh nặng hơn hắn rất nhiều, nhưng vì thể chất mạnh mẽ và có nội công trong người nên tốc độ khỏi bệnh còn nhanh hơn cả hắn.

Mười ngày đã có thể xuống giường đi lại, tự mình tháo băng vải vướng víu ra luôn rồi.

Lúc đó Tô Án mới nhìn rõ, đối phương là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người gầy khỏe, không cao lắm, nhìn có vẻ cỡ một mét bảy lăm.

Ngũ quan cân đối kiên nghị, ánh mắt lại lạnh lẽo u ám, như gai nhọn tích lực đợi bắn ra trong bóng tối, vừa như đầm lầy tĩnh lặng sau cơn cuộn trào, tướng mạo không thể gọi là anh tuấn nhưng rất có cá tính.

Ngô Danh kiệm lời ít nói, trừ cái đêm ở cùng phòng đã thổ lộ với hắn chuyện hành thích ra, thì một ngày nói không quá năm câu.

Những hành động thường ngày như ăn cơm, uống thuốc, đả tọa, đi ngủ vừa quy tắc vừa khô khan, chỉ mong vết thương khỏi hẳn với thời gian nhanh nhất, tự tay giết chết kẻ thù, giống như một tù nhân bị bó buộc hành động trong mối hận khắc cốt ghi tâm vậy.

Tô Án cũng đang dưỡng thương thì nhàn rỗi buồn chán, không nhịn được mà muốn chọc ghẹo để hắn nói chuyện.

"Ngươi là sát thủ thật à? Giết một người phải trả bao nhiêu bạc vậy, khách hàng liên lạc với ngươi bằng cách nào?"

"Sát thủ các ngươi có tổ chức hay bang hội gì không, ví dụ như Thanh Y Lâu nè, U Linh Sơn Trang nè.."

"Trên giang hồ có bảng xếp hạng mười sát thủ đứng đầu không? Ngươi xếp thứ mấy?"

"Vũ khí của ngươi là kiếm hả? Chắc còn có chiêu cuối và át chủ bài nhỉ, mấy loại như binh khí kì dị hay bí thuật sư môn gì đó?"

"Ôi, nói một câu đi mà! Chỉ cần mỗi ngày ngươi nói chuyện với ta một lát, thì miễn hết phí ăn ở thuốc men khoảng thời gian này cho ngươi luôn."

Ngô Danh biết Tô Án chỉ muốn giết thời gian, thỏa mãn sự tò mò của mình, chứ không thật sự muốn thăm dò thủ đoạn và bí mật hành nghề của hắn, hơn nữa đều đứng ở phía đối địch với Phụng An hầu, do đó đặc biệt nhân nhượng, không rút kiếm ra bắt hắn im miệng.

Khi bị quấn đến mức hết cách, thì "ừm, ồ" hai tiếng qua loa cho xong chuyện.

Trong lòng mỗi nam nhân đều có một giấc mộng võ hiệp, Tô Án không biết đủ mà truy hỏi: "Thân thủ ngươi thế nào, có thể dạy ta vài chiêu không? Kiểu chiêu thức không cần nội lực, mà lúc nguy cấp vẫn có thể làm kẻ địch bị thương trong vô hình ấy.."

Ngô Danh bất lực mở miệng: "Có."

"Có thật hả?" Tô Án vui mừng, "Là chiêu gì, dạy ta đi!"

"Tên là nằm mơ giữa ban ngày."

Tô Án: "..."

Được thôi, hắn cũng hiểu mấy đạo lý như không tích lũy từng bước thì không thể đi được ngàn dặm, bảo kiếm sắc bén phải trải qua mài giũa mới có, với thân thể hiện giờ của hắn, một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, hằng ngày có thể kiên trì chạy bộ, chống đẩy và đu xà đã đủ khó rồi, cứ rèn luyện thể chất trước rồi tính tiếp.

Ngô Danh thấy Tô Án lộ ra vẻ mặt tiu nghỉu, không biết vì sao lại nhớ đến cảnh tượng dưới tán hoa đào trong sân mấy hôm trước.

Khi đó hắn đang nhìn trộm qua ô cửa sổ, gần như sắp rút kiếm đứng dậy, nhưng lại ý thức được đối phương không phải tên háo sắc bình thường, mà là bào đệ của thiên tử, thân vương đương triều.

Nếu giết hay làm Dự vương bị thương, bản thân hắn cũng chẳng sợ gì, cá xuống biển chim vào rừng, thiên hạ rộng lớn thiếu gì nơi ẩn thân.

Nhưng Tô Án là quan viên trong triều, chắc chắn sẽ bị liên lụy mà mất chức quan, thậm chí mất mạng.

Trừ khi Tô Án cầu cứu hắn, nếu không hắn sẽ không ra tay ngay lúc đó.

Nếu như Tô Án muốn hành thích Dự vương, vậy thì hắn sẽ nhận mối làm ăn miễn phí này sau khi báo thù xong, xem như báo đáp ơn cứu mạng, từ đó không ai nợ ai nữa.

Thế nhưng Tô Án không cần mượn tay người khác, chỉ dùng bàn cờ trong tay đã dọa Dự vương phải lùi bước.

Quan viên thiếu niên này có vẻ ngoài mỹ lệ phong lưu, nói chuyện vô cùng khôn khéo, trong cơ thể lại ẩn chứa khí phách rắn rỏi thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, giống như khi hắn mạo hiểm vạch tội quốc thích trên triều vậy, đáng để kính phục-- Ngô Danh nghĩ như vậy.

Nếu Tô Án có thể nghe được tiếng lòng lúc này của sát thủ, nhất định sẽ vỗ bàn kêu lên: Ta có thể không phản kháng trong tình huống đó sao, hả? Y sờ ta hôn ta! Y còn muốn ngủ với ta! Mẹ nó ta đúng là một đứa trai thẳng thật thảm, đầu có thể đứt máu có thể rơi, nhưng cúc hoa tuyệt đối không thể thất thủ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.