Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 18: Mưu tính sâu xa




Liên Mị bị chăn mỏng che lại hơn phân nửa tầm mắt, bên tai nghe thấy một âm thanh nức nở nghẹn ngào, dần dần từ xa tới gần, mơ hồ có thể trông thấy một cậu bé năm sáu tuổi bị một bà cô tráng kiện xách tới ,cậu bé lờ mờ hồ đồ, không hiểu đây là nơi nào, vì sao có nhiều người như vậy.

Lâm lão phu nhân cười to, cực kỳ sung sướng: "Điện hạ phần hậu lễ này, ta sẽ nhận."

"Chậm đã, " Hiên Viên Thần đột nhiên mở miệng, ngăn trở Lâm lão phu nhân muốn đoạt lại đứa bé .

Lâm lão phu nhân mất hứng, lạnh lùng hỏi: "Như thế nào, điện hạ chuẩn bị thay đổi rồi?"

"không, làm sao có thể ?" Hiên Viên Thần thấp giọng cười, chậm rãi nói: "Phần hậu lễ này vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, kính xin Lâm lão phu nhân chờ một lát."

"A? thì ra là như vậy, vậy ta sẽ kiên nhẫn mà đợi ." Lâm lão phu nhân chăm chú nhìn cậu bé , thấy cậu toàn thân sợ hãi, co ro cúm rúm lui về phía sau hai bước, lại bị Lâm phu nhân ngăn trở, té ngã xuống trên mặt đất.

Xa xa có thêm 1 người thiếu phụ tóc tai bù xù bị 2 bà cô dẫn đi lên, hai tay hai chân bị trói , liều mạng giãy giụa, trong miệng bị đút khăn, chỉ có thể kêu loạn "Ô ô".

Trông thấy cậu bé, thiếu phụ là kích động, giãy giụa loạn xạ .

"Mẫu thân, " cậu bé trông thấy thiếu phụ, muốn chạy tới,lại bị người khác níu lại.

Hiên Viên Thần nhíu mày, một hắc y thị vệ lấy ra một cái bình sứ, hướng thiếu phụ mà bỏ 1 viên thuốc vào trong miệng bà ta , thiếu phụ bị hắn cằm chặt buột nuốt xuống: "Các ngươi cho ta ăn cái gì... Con ta, con ta a... Tướng quân đâu, tướng quân sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Lâm lão phu nhân hừ cười: "Lâm lão tướng quân trong phòng, ngươi nói hắn dám phản kháng điện hạ?"

Thiếu phụ chính là hồ ly tinh được Lâm lão tướng quân bên ngoài nuôi , còn được Lâm lão tướng quân đón hồi phủ, ai biết vừa mở mắt đã bị người trói trên ván gỗ, con trai cũng bị người mang đi.

Hôm nay trông thấy Lâm lão phu nhân, bà ta rốt cục hiểu, hết thảy đều là vị này phu nhân này tính kế .

"Phu nhân, van cầu ngươi, đây là cốt nhục tướng quân ! Lúc trước tướng quân say rượu, mới có thể vô tri vô giác sủng hạnh nô tỳ. Nô tỳ thật sự không liên quan, bị chủ nhà bỏ thuốc đưa lên giường với tướng quân, tướng quân cũng không biết, nếu không phải có bầu, tướng quân cũng sẽ không thu nhận mẹ con chúng ta."

Thiếu phụ khóc đến mặt mũi tràn đầy nước mắt , gào thét nói: "Phu nhân, cầu xin ngươi tha cho con ta , nô tì tình nguyện chịu tội .

"hahaha ,chịu tội ?" Lâm lão phu nhân khinh thường cắt đứt lời nói nàng, đáy mắt tràn đầy điên cuồng: "con của tướng quân ? Ngươi biết ta lúc đầu con ta ra sao không?"

Lâm phu nhân nói giọng từ tốn , ngữ điệu trở nên ôn nhu, lại làm cho thiếu phụ trừng to mắt, lòng tràn đầy ớn lạnh: "con ta, chính là bị tướng quân, đích thân đưa đến trong tay hoàng thượng , hành hạ đến chết ,đối với tướng quân mà nói, con cái thì tính cái gì? Hôm nay ta đã giúp điện hạ chuyện tốt , , bất kể đối đãi đứa bé này thế nào, tướng quân cũng không dám nói một tiếng, ngươi tin hay không?"

Thiếu phụ bị lời nói Lâm lão phu nhân dọa đến sợ hãi , nếu là con trai vợ cả cũng bị tướng quân không coi tính mạng ra gì , huống chi là con ngoài giá thú?

"không tin sao? Nhìn một chút, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tướng quân vẫn không đi ra coi một cái. Ngươi cho rằng hắn không biết chuyện?" Lâm lão phu nhân "Ha ha" cười, đột ngột tiếng cười làm cho thiếu phụ một đôi mắt ảm đạm xuống, hiển nhiên là tin, từ từ trở nên tuyệt vọng.

Nhưng thiếu phụ vẫn muốn cầu xin: "Phu nhân, dù nói thế nào, trẻ con là vô tội, tướng quân định đem đứa nhỏ này nuôi nấng , về sau sẽ hiếu thuận với bà và tướng quân ..."

"Hiếu thuận ta, ta không dám!" Lâm lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói, Lâm lão tướng quân, hại chết một đứa con trai, sau đó trả lại cho ta một đứa con mà mình ngoại tình sao?

không đợi thiếu phụ tiếp tục cầu khẩn, hắc y thị vệ lấy ra một cái bình, bỏ thêm viên thuốc vào miệng cậu bé .

"không - -" thiếu phụ mặc dù không biết là cái gì, nhưng là trực giác nói cho thiếu phụ biết chắc chắn không phải chuyện tốt : "Cầu xin các ngươi buông tha cho nó , ta cầu xin các ngươi..."

Hiên Viên Thần lạnh lùng nhìn xem màn kịch, Lâm lão phu nhân cũng thế, Liên Mị chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu .

Hắc y thị vệ lấy ra một thanh đao, vẽ một cái nhẹ nhàng trên mặt thiếu phụ.

Thiếu phụ sớm biết rằng Lâm lão phu nhân sẽ không dễ dàng buông tha nàng, chỉ là trên mặt một chút xíu đế đau nhức, có thể thấy được thị vệ kia cũng không có dùng sức, chẳng lẽ là thương cảm chính mình?

Tâm còn nghi hoặc, liền nghe đến con mình khàn giọng nứt ra tiếng la khóc, thiếu phụ không khỏi sửng sốt.cậu bé khóc đến thê lương, trong miệng la hét "Đau", thấy thiếu phụ vành mắt ửng hồng.

Lâm lão phu nhân lại nở nụ cười, đáy mắt vui vẻ, nàng tiến lên một bước, nháy mắt, sau lưng má má đưa tay liền cho thiếu phụ một cái tát tai, thiếu phụ nửa bên mặt sưng lên, khóe miệng tràn ra máu tươi .

Thiếu phụ nhịn đau, lại nghe thấy con mình che lấy chính mình gò má khóc đến cổ họng khàn khàn, trên mặt đất lăn lộn, lăn qua lăn lại, co quắp sau đó bất động.

Thiếu phụ hai mắt trở nên đỏ ngầu : "không, không - - "

"Mang đi, " Lâm lão phu nhân phất phất tay, vài người đem thiếu phụ cùng cậu bé hôn mê nam đi, Liêm phu nhân nhìn Hiên Viên Thần cười cười: "Điện hạ phần này hậu lễ, ta hết sức hài lòng."

"Phu nhân nhận là tốt rồi, " Hiên Viên Thần khóe miệng khẽ giơ lên, ôm Liên Mị chậm rãi chạy ra ngoài.

Tuy được bao lấy chăn mỏng, nhưng không che dấu được sự run sợ của Liên Mị.

Hiên Viên Thần bên môi vui vẻ , bàn tay thăm dò vào cảnh xuân bên trong , chạm vào da thịt mềm mại , vòng tay sau lưng dịu dàng vuốt phẳng, dán bên tai Liên Mị nói nhỏ: "Mẫu hậu đừng sợ, ta đâu nỡ làm nàng như vậy ?"

Liên Mị mặt bị tấm chăn che 1 phần, trên hàm răng run lẩy bẩy, đáy lòng chỉ cảm thấy lo sợ .

Sau cậu be kia , có lẽ chính là nàng.

Hôm nay Hiên Viên Thần không động tới mình, bất quá là bởi vì mình có thể làm cho thân thể hắn dần dần tốt.

Chờ hắn hồi phục sức khỏe thì sao ?

Ngày nào đó,nàng cũng chết thảm như cha .

Liên Mị hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt hỏi: "không nghĩ tới Lâm lão tướng quân, lại là một tên sợ chết ,tên hèn nhát, tiểu thiếp cùng con trai đều phải chết , hắn lại chẳng quan tâm."

"hắn xác thực là người nhu nhược,nàng quản nhiều làm gì ." Hiên Viên Thần ôm nàng lên xe ngựa, vung rèm cửa sổ, chỉ vào phủ tướng quân nói: "Lâm lão phu nhân dự định cho một kẻ khác thừa kế Lâm phủ. Lâm lão tướng quân đối với bà ta mà nói, đã không có chỗ dùng."

"Lão phu nhân ... điên rồi sao?" Liên Mị không thể tin, Lâm lão phu nhân tìm một kẻ không có máu mủ thừa kế lâm gia sau đó bỏ rơi Lâm lão tướng quân?

"Nữ nhân mà đã gen ghét thì thật là đáng sợ, đặc biệt là năm đó bà ta đau xót mất con, vẫn luôn ghi thù trong lòng ." Hiên Viên Thần sâu kín nói,: "Nàng cho rằng, tỳ nữ kia vì sao có thể im hơi lặng tiếng bò lên giường nhỏ tướng quân mà quan hệ?"

Liên Mị toàn thân run lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hiên Viên Thần.

Nhiều năm trước, Hiên Viên Thần cũng đã mưu toan hết thảy.

Khi đó hắn mới mấy tuổi , ẩn thân thâm cung, lặng lẽ sai người ra ngoài làm việc , gài bẫy Lâm lão tướng quân?

thật đáng sợ, tâm tư cẩn thận, chỉ sợ Lâm lão phu nhân cho tới hôm nay cũng không biết, hết thảy đều là Hiên Viên Thần một tay bày ra.

hắn bắt được nhược điểm Lâm lão tướng quân không có con, cho nên đưa nô tì, dùng thuốc thụ thai làm cho no tì kia nhất định mang thai .

hắn rõ ràng là người khiến Lâm lão phu đau xót, , nếu không phải Lâm lão phu nhân ám hại Lâm Li Triệt, chỉ sợ Hiên Viên Thần cũng không thể dễ dàng bắt được người .

Hết thảy đều trong dự liệu của hắn, tất cả chuyện hắn đều nắm giữ trong lòng bàn tay , Liên Mị cảm thấy tất cả mọi người giống như một con cờ, tùy ý Hiên Viên Thần sắp đặt, cuối cùng hắn dự đoán vị trí, trong lòng dự liệu kết quả!

Liên Mị kinh hồn, bị Hiên Viên Thần trực tiếp ôm trở về hoàng cung.

Nàng rốt cuộc nàng đã trở lại, hoàn toàn không thể rời xa.

Trong nhà Liên phu nhân cùng Liên Thúy chắc chắc sẽ lo lắng không yên, thình lình bị người mang đi, chỉ sợ mẫu thân lo lắng đến bỏ ăn .

Thoáng nhìn cửa cung, Hương Lam đã đứng chờ sẵn, Liên Mị chậm rũ mi mắt.

Chưa trở lại Cam Lộ điện, Hiên Viên Thần nhấc chân bước vào Vĩnh Thọ điện, nơi nghỉ ngơi của Hoàng thượng .Mạnh tổng quản đã sớm biết Lâm Li Triệt bị trói trở về hoàng cung, trong lòng biết Lâm Li Triệt đã bại, ngoại trừ thần phục Hiên Viên Thần, không có chọn lựa khác, cung kính trước điện, quỳ hàng lễ .

Đối với việc hắn thức thời, Hiên Viên Thần có chút hài lòng: "Phụ hoàng hôm nay như thế nào?"

"Thái Y viện dùng kim châm phong bế bốn mươi chín huyệt đạo , tạm thời ổn định bệnh tình." Mạnh tổng quản đàng hoàng quay đầu lại, không dám ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Thần trong ngực ôm nữ nhân.

"Rất tốt, lui ra đi." Hiên Viên Thần đuổi đi Mạnh tổng quản, cho người đem Lâm Li Triệt ném vào một chỗ không xa.

Hiên Viên Thần đem Liên Mị ngồi yên trên ghế dài , từ trong lòng ngực lấy ra một thanh đao, cắt nhẹ tay nàng,dùng cái chén nhỏ hứng máu . sau đó lại dùng biện pháp đó , lấy máu Lâm Li Triệt.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Lâm Li Triệt bị Lâm lão phu nhân len lén đổ thuốc, toàn thân vô lực, chỉ có thể mặc người chém giết, nhưng lại không cam lòng.

"Làm cái gì?" Hiên Viên Thần cắt đầu ngón tay Hoàng thượng ,từng giọt máu rơi vãi xuống đất , một đường nhỏ xuống bên cạnh Liên Mị: "Ta không bỏ được mỹ nhân, không làm sao nàng cùng ngươi chết được ." ( đại khái chắc là phá giải mẫu cổ của LLT và LM, hoàng thượng đi đời )

Liên Mị ngẩn ra, Lâm Li Triệt đã hiểu dụng ý hắn, không khỏi tức miệng chửi ầm lên: "Ngươi lại muốn hành thích vua? Đừng quên, hắn là cha ruột chúng ta!"

Mặc kệ như thế nào, hắn cũng là phụ thân mình , cho nên Lâm Li Triệt có hận, cũng không có ra tay.

"Phụ thân?" Hiên Viên Thần buồn cười, "Ban cho cái chết Vương hoàng hậu, xử tử ngươi, như vậy người ngươi cũng nguyện ý gọi hắn một tiếng phụ thân?"

"Đối với ta mà nói, kể từ mẫu hậu Lý hoàng hậu trước mặt ta chết đi, người này cũng không xứng làm cha!"

Liên Mị dần dần nghe không rõ lời nói hai người, trên người tựa hồ có cái gì muốn phá kén ra, làm cho nàng toàn thân nóng lên , há miệng run rẩy. Đột nhiên máu trên cổ tay chảy ra màu đen giống kén côn trùng, giống như một tia sét đánh, chui vào đầu ngón tay Hoàng thượng .

Nàng toàn thân vô lực, cũng hiểu mẫu cổ trong cơ thể đã vào thân thể hoàng thượng .

"Mẫu cổ sẽ không bài xích chủ tử . Nơi này bốn người, ngoại trừ Hoàng thượng , mẫu cổ căn bản không sẽ chọn khác."

hắn xoay người, đối với Lâm Li Triệt như cười như không nói: "Kế tiếp, em trai thân ái, ngươi đi hưởng thụ địa ngục đi ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.