Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 75: 75: Ngạo Trần Bách Và Đan Hạ




Khi tập đoàn SF chính thức lên tiếng hủy dự án với Dụ thị, khoảng thời gian nhận được số tiền bồi thường khổng lồ kia, Dụ Minh đã trở nên kiêu ngạo, bên tay thu mua không ít các cổ phiếu của nơi khác.

Thế nhưng việc gì đến cũng sẽ đến, đúng hơn một tháng sau, mọi thứ đã đi theo đúng chiều hướng đặt ra ban đầu.

Bàn tay cầm lấy tờ báo, trên đó đầy những dòng tin tức cổ phiểu của Dụ thị suy giảm, khách hàng lần lượt kéo đi, Dụ Minh theo đó điên đầu, đến lúc này mới nhận ra là đã rơi vào bẫy.

Hắn xé nát tờ báo, đồ đạc trong phòng cũng vì thế mà trở thành công cụ trút giận, ném loạn cả lên.

Khoảng thời gian suy sụp xảy đến, Dụ Minh không còn tâm trạng mà vui chơi nữa.

Lúc đầu khi nhận lấy những xấp thùng đầy mùi tiền, hắn không do dự mà xài lấy, nay tiền cũng hao hụt một lượng lớn, nhân viên lại đòi lương, đầu tư lại lần lượt rút dự án.

Sáu người vợ của Dụ Minh trông biểu cảm như phát điên, người nào kẻ nấy cưới đến chỉ để có thể ăn sung mặc sướng, vậy mà gần đây lại bị cắt xén chi tiêu không khỏi tức giận, không ít người đã tự tìm niềm vui mới.

Dụ Minh trông những người vợ như thế, lại chợt nhớ đến Đan Hạ, từ lúc cưới về, hắn vẫn chưa làm gì cô.

Hắn suy nghĩ lại, mọi việc dần dần mở ra, tập đoàn SF vốn là nơi hợp tác lâu năm, vậy mà lại ngang nhiên hủy bỏ.

Hơn nữa Ôn Thiệu Phong có mối quan hệ rất mật thiết với Ngạo Trần Bách.

Sự việc này, chẳng phải do Ngạo Trần Bách làm ra sao? Hắn làm vậy rõ là đang trả thù, đang cảnh cáo.

Thẳng đường đến thẳng cửa phòng của Đan Hạ, Dụ Minh một tay tát thẳng vào gương mặt khiến cô không kịp thích nghi, hai má cô nhanh chóng trở nên phiếm hồng đến lạ.

“Là mày, là mày gây ra, do thằng Trần Bách vẫn còn tình cảm nên mới muốn dạy dỗ lại tao.”

Đan Hạ bị Dụ Minh tát một cú đau điếng, khóe môi nhanh chóng cảm nhận thứ chất lỏng đang dần chảy ra, một tay đưa lên vuốt lại mái tóc rối tung.

Ngạo Trần Bách với cô sớm đã kết thúc, nên nếu sự việc xảy ra, làm sao có thể liên quan đến được.

Nhưng… sâu trong thâm tâm, thật sự là mong như lời Dụ Minh nói.

Nếu Ngạo Trần Bách làm như vậy, là vì vẫn còn tình cảm với cô.

Đan Hạ nở nụ cười, không có vẻ gì là ảnh hưởng từ cú tát ban nãy, mặc cho bên má đang đỏ, vết máu dưới khóe môi càng làm nụ cười thêm phần quyến rũ.

“Ngài Dụ, ngài chèn ép gia tộc của tôi, nay bị ảnh hưởng như thế, rất xứng đáng với những gì ngài đã làm.”

Bốp!

Một cú tát nữa vang lên, Dụ Minh giọng trở nên khàn đặc, gào lên từng chữ với lũ vệ sĩ đứng canh bên ngoài.

“Đem cô ta xuống hầm, tốt nhất nên giết chết, không cần giữ làm gì.”

Lũ vệ sĩ nghe lệnh bước tới trói tay Đan Hạ, một đường kéo lê mặc cho cô vùng vẫy, cái nơi mà Dụ Minh nói đến, e là lần này có thể vào mà không thể ra.

Hôm nay Đan Hạ chết sao? Cũng tốt lắm, chết là hết rồi, cuộc đời sống như thế là được rồi.

Cô vẫn còn nhớ những lần bên cạnh Ngạo Trần Bách, Đan Hạ vẫn rất còn yêu anh.

Mọi việc xảy ra ngày hôm nay, đều là lỗi của cô, căn bản đều là thứ cô phải chịu.

Người đàn ông tốt như Ngạo Trần Bách, vẫn là nên tìm một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc, tình yêu đối với Đan Hạ căn bản đã quá xa xỉ rồi.

Căn hầm tối đen, lũ người cầm sợi roi da vẫn còn mới, từng đợt đánh đến, máu thấm vào da, mang theo cơn đau nhói truyền ra cả người, mỗi một cú quất mang theo cả tiếng gào rít đến đáng sợ.

Dụ Minh từ trên nhìn xuống, liên tục ra hiệu đánh mạnh hơn.

“Thân là vợ của Dụ Minh, tâm tư lại thuộc về kẻ khác.

Có lẽ hôm nay tao nên dạy dỗ lại cho mày biết rõ tôn ti trật tự của cái nhà này.”

Đan Hạ thân hình nhỏ bé, cả người co quắp lại cố giảm thiếu tốt đa đòn đánh đến, nhưng tất cả chỉ là vô dụng.

Da thịt tứa máu, máu đỏ thấm vào vạt váy trắng, rỉ ra từng chút, trông bắt mắt người nhìn đến đáng sợ.

“Đạt được mục đích ban đầu là đem tôi về, lợi dụng chèn ép, nay hết giá trị liền khai trừ, nhưng có làm gì, cái kết của ngài sớm muộn cũng sẽ như tôi.”

Đan Hạ từng câu một khiêu khích, chẳng hề có ý sẽ là nhường.

Đã xuống đến nơi đây, kết cục cũng phải nghĩ đến, cô đương nhiên cũng chẳng ngại chết, quan trọng là sớm hay muộn mà thôi.

Dụ Minh tức đến nỗi nghiến chặt răng, bàn tay giật lấy sợi dây từ tay của kẻ đang cầm, tiến hành vụt thật mạnh.

Trước mặt hắn người hiện tại chẳng là cái gì, chẳng qua chỉ là món đồ, nay hết giá trị vẫn là nên xử lý.

Ở bên ngoài, một kẻ người đứng canh gác chú ý hết thảy sự việc.

Vốn trước đó đã được Ngạo Trần Bách sai để trà trộn vào, nay cũng nhanh chóng gọi điện báo lại tin tức ở đây.

“Ngài Ngạo, tên Dụ Minh đã đem cô Đan Hạ xuống hầm, đang tiến hành xử lý…”

Lời chưa nói đầu dây bên kia đã tắt máy hiểu chuyện, thái độ gấp gáp.

Ngạo Trần Bách sắc mặt sa sầm, người của hắn còn dám đụng, lần này Dụ Minh đừng mong giữ lại cái mạng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.