Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 62: 62: Trở Về Nơi Vốn Thuộc Về




Trợ lý Quyết đúng canh bên ngoài, vừa trông thấy Khương Nhã bước ra, gương mặt có vẻ phẫn nộ, khóe môi thì đỏ ửng, phần má hình như có vết cắn.

Ngay lập tức liền đoán được không khí bên trong cũng không ổn gì mấy.

Khương Nhã đi chưa được bao lâu Ôn Thiệu Phong đã bước ra ngoài, lần này trông sắc mặt ông chủ, cậu ngay lập tức mà tự cảm thấy sợ hãi.

Làm việc bao nhiêu năm, chưa bao giờ đứng tim vì những lần như vậy thì may ra.

Dáng vẻ khi xử lý công việc của ông chủ rất ổn thỏa, nhưng sao cứ dính dáng đến Khương Nhã là sự việc lại thành ra nửa dở thế này chứ.

Từ cái ngày có tin tức Ôn thị lấn thân sang giới giải trí, đó gần như là tin tức động trời.

Kẻ ngoài cuộc thì sẽ lấy điều đó mà ngưỡng mộ, nhưng kẻ trong cuộc thì lại là vấn đề khác nữa.

Ôn Thiệu Phong đó giờ tuy mặt sáng là lớp vỏ bọc nhà tài phiệt hoàn hảo, nhưng mặt tối tàn độc sát phạt quyết đoán thế nào mọi người lại không biết chứ.

Không ít kẻ suy đoán Ôn Thiệu Phong lại có dự tính gì mới trong tương lai, nhưng đâu ai biết lấn vào giới giải trí chỉ để quản lý việc hoạt động của một người con gái.

Trước giờ chưa có sự nương tay đối với những kẻ phản bội, nói chi là người lợi dụng.

Thế nhưng vẫn luôn bị dẫn dắt dưới tay Khương Nhã.

Khương Nhã nhìn đống vật dụng trang điểm sắp xếp gọn gàng thành hàng dài trên bàn, vừa nhìn lại có vẻ bực.

Cô thật sự ghét cái thái độ quan tâm đó của Ôn Thiệu Phong, người như cô tồn tại đã là một điều khó khăn rồi, vậy mà dạo gần đây Ôn Thiệu Phong còn liên tục ra tay giải quyết hết thảy sự việc những kẻ hãm hại cô gây ra.

Nếu như sau này mối quan hệ kết thúc, Khương Nhã làm gì có cơ hội mà đến tìm chứ.

Cô làm gì có quyền hưởng lấy những sự quan tâm đó.

Như người ta nói, sự dịu dàng này chỉ khiến cho cô thêm phụ thuộc, nếu một lúc nào đó sa ngã, lại chẳng thể đứng lên.

Lưng dựa vào thành ghế, trong đầu tự tái hiện lại hình ảnh của Nghiên Tâm lúc trước, bàn tay Khương Nhã bất giác nắm chặt lại.

Bọn họ vẫn luôn tìm cô, thậm chí còn đã tới nơi đây rồi.

Gương mặt ban đầu khi còn ở tổ chức với gương mặt bây giờ tuy khác nhau, nhưng chỉ cần nhìn thấy, sẽ không khó để nhận ra.

Bộ phim này, chỉ e là không thể tham gia, trước đó đã được Ngạo Trần Bách đẩy dự án, nhưng đêm đó xảy ra việc như thế nên hiện tại vẫn chưa đặt bút vào mà thực hiện.

Huống hồ chi Ngạo Trần Bách biết thân phận hiện tại, ai mà biết hắn sẽ làm gì với cô

Có lẽ thời gian ở lại mặt sáng này của Khương Nhã thật sự đến đây là đã kết thúc!

Trở về mặt tối của thế giới kia, chừng nào cô còn sống, lúc đó họ vẫn sẽ tìm tiếp, sẽ không thể buông tha.

Khương Nhã làm sao có thể trốn, trốn được bây giờ nhưng tương lai thì lại ra sao, cái hào quang bây giờ chỉ là giả, cô không thể để mạng sống lại rơi vào tay họ, vẫn là nên để bản thân giành lấy.

Mạng của cô có thể rơi vào tay bất kì ai, nhưng đối với những lũ người kia thật sự không cần

Còn lời đe dọa của Ngạo Trần Bách, hắn bảo yên phận ở bên cạnh Ôn Thiệu Phong.

Nhưng nếu cô trốn đi, họ căn bản cũng chẳng thể tìm được.

Vừa trở về khu chung cư, Khương Nhã đã gọi thẳng cho chị Trân.

Cứ ngỡ chuyện gấp gáp, nào ngờ vừa đến nơi Khương Nhã đã vào chủ đề chính.

“Hợp đồng của em và chị đến đây thì kết thúc được rồi.”

Chị Trân cau mày, dường như có chút không tin.

Tuy thời gian làm việc với Khương Nhã chưa lâu nhưng cũng đã rất hiểu ý và thân thiết.

“Em nói lại, tại sao lại hủy hợp đồng?”

Khương Nhã là người của thế giới khác, sao có thể kéo những người như chị Trân vào cuộc được.

“Em sẽ rút khỏi giới giải trí.”

Khương Nhã đứng thẳng dậy, không để chị Trân cơ hội phản bác.

“Vẫn là nên để chị hợp tác với một người khác, kẻ mà chỉ có vai diễn bằng cách lên giường như em không thể làm việc được với chị.”

Chị Trân bàn tay vò nát xấp hợp đồng, cái gì đây, chủ động hủy?

“Khương Nhã, chị nói cho em biết…”

Lời chưa dứt Khương Nhã đã không đoái hoài mà đi ra ngoài, cửa phòng vang lên một tiếng rầm rõ lớn, chị Trân chưa giải quyết xong bắt gặp cái thái độ này liền cau mày khó chịu.

Hủy hợp đồng sao? Thời gian bên nhau như vậy mà lại ngang nhiên hủy hợp đồng.

Chị Trân nhìn tờ giấy hợp đồng, lại bực tức với thái độ ban nãy, vừa đặt bút lên, thế nhưng chữ kí đến cuối lại khựng lại, đành bực tức nhét tờ giấy vào trong túi.

Khương Nhã vừa ra khỏi căn phòng không kiềm được mà cau mày, thời gian gấp rút, con đường sau này cả hai không thể đi cùng.

Người tốt như chị Trân, sao có thể vì cô mà ảnh hưởng sự nghiệp.

Hai mặt đen tối vốn nên phân biệt rõ, Khương Nhã không thuộc về là không thuộc về, chẳng thể có chuyện mà cố lấn sang, chỉ có thể làm cho mọi thứ rối tung lên thôi.

Nhưng trước khi đi, vẫn là nên giải quyết những kẻ đã âm thầm gây ảnh hưởng đến cô lần trước..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.