Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 50: 50: Ôn Nhu Tận Hưởng




Ngày hôm sau, đạo diễn đã phải bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ nhà đầu tư, yêu cầu hủy đi các phân cảnh kia, nếu không sẽ bị khai trừ.

Loạt tin tức gán ghép cũng theo đó mất đi, không còn lại bất cứ dấu vết nào.

An Ngọc trang điểm cho Khương Nhã cũng hơi bất ngờ về những điều này, xem như một câu chuyện để cả khu trường qua tán gẫu.

Kết thúc bộ phim, vừa trở về khu khách sạn đã thấy cửa mở.

Khương Nhã kéo cao khóe môi, dường như cũng đoán ra được người nào.

Vừa bước vào, người đàn ông hiện lên thật đúng như những gì cô nghĩ.

Ôn Thiệu Phong nhìn Khương Nhã từ trên xuống dưới, ánh mắt hằn lên những tia máu như khẳng định cho việc rất tức giận, thật có chút không ngờ, chỉ vừa mới không gặp lại mà đã nhiều chuyện xảy ra đến thế.

Khương Nhã nhìn người đàn ông, cô chẳng mảy may quan tâm đến biểu cảm.

Cô lựa trong tủ đồ lấy ra một bộ, lười biếng nói với Ôn Thiệu Phong.

“Ngài Ôn, đêm nay tôi đi dự tiệc, không thể phục vụ nên ngài cứ tìm kẻ khác.”

Khương Nhã đứng cạnh tủ đồ, bàn tay kéo khóa áo xuống, kéo đến giữa chừng đã quay lại mà nhìn.

“Nhưng nếu ngài muốn, tôi cũng có thể phục vụ ngài trong giây lát.”

Trán Ôn Thiệu Phong nổi đầy vạch đen, gương mặt âm u từ đầu đến cuối, vừa bước lại gần, bàn tay đã tự động kéo khóa áo xuống tận bên dưới, nhưng không để nó buông xuống mà giữ lại.

Ôn Thiệu Phong siết chặt eo Khương Nhã kéo lại gần, cúi xuống cắn vào vành cổ cô một cái để lộ dấu hằn, bàn tay cũng không dừng lại mà chu du khắp cơ thể.

Người phụ nữ trước mặt anh giờ đây, chỉ cần buông lỏng là có thể mất ngay lập tức.

“Không được uống rượu, nếu không thì tôi sẽ không cho em bất cứ dự án phim nào nữa."

Bàn tay mân mê trên cơ thể, hơi thở của Ôn Thiệu Phong cũng theo đó mà trở nên nặng nề, anh cau mày với một ngữ khí cực kì không vui.

“Nếu em và tên nam nhân đó còn tiếp xúc, tôi không ngại giết chết hắn ta đâu.”

Khương Nhã lúc này như đoán ra sự tình, cái biểu hiện này, là đang ghét với việc đồ vật của bản thân bị đụng chạm.

Khương Nhã xoay người đối diện tầm nhìn, lại nhón chân chạm nhẹ lên đôi môi kia, nụ hôn kéo dài chưa được vài giây Ôn Thiệu Phong đã biến nó thành nụ hôn sâu, Khương Nhã không chịu được liền cắn vào khiến Ôn Thiệu Phong buông ra, đến lúc này cô mới lên tiếng.

“Ngài muốn thì tôi sẽ thực hiện, nhưng ngài nên nhớ giữa chúng ta cũng chẳng không hơn không kém đâu.”

Bàn tay buông chiếc váy xuống, cơ thể theo đó lộ ra, cô nương theo ánh mắt Ôn Thiệu Phong, lấy ra một chiếc váy hai dây.

Nhưng chưa kịp chạm thì Ôn Thiệu Phong đã giật phăng lại.

“Sao vậy, đồ của tôi, chẳng lẽ tôi lại không được phép.”

Khương Nhã vừa nói dứt câu, cửa bên ngoài cũng được đẩy ra, An Ngọc vừa mới bước vào đã nhất thời trợn tròn mắt, Khương Nhã đang bị người đàn ông ép vào tủ quần áo.

Cô nàng mấp máy môi, Ôn Thiệu Phong xoay người che chắn Khương Nhã, tức giận nạt lên một tiếng khiến An Ngọc hồn vía như bay lên mây chạy ra ngoài, cái tình huống ban nãy, cái giọng người đàn ông ban nãy, nếu so với đợt trước, rõ ràng là cũng một người.

Ôn Thiệu Phong cởi chiếc váy của Khương Nhã một cách thô bạo, bàn tay lấy ra một chiếc váy khác kín kẽ hơn mà mặc vào cho cô.

Khương Nhã nhìn Ôn Thiệu Phong, từ lúc nào mà mọi thứ của cô lại đến lượt người đàn ông này quản như thế.

Tuy nói là bữa tiệc, nhưng Khương Nhã lại đến dự rất nhanh rồi trở về.

Hiện tại bộ phim này đã kết thúc, ngày mai có thể trở về lại thành phố.

Lúc trở về người đàn ông cũng đã ngủ, khắp người Khương Nhã lúc này cũng đã ám toàn bộ mùi thức ăn ám lên, cô lười biếng cởi hết ra mà bước vào nhà tắm ngâm người.

Ngâm mình trong nước rất lâu, lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Những ngày trước, vì để bắt kịp tiến độ Khương Nhã rất ít nghỉ ngơi, đến nỗi có khi bản thân phải ở lại cả trường quay ngủ.

Vô thức chìm trong giấc ngủ, chưa được bao lâu đã cảm nhân nhiệt độ nước lại ấm hơn, dòng nước theo đó dập dềnh lên xuống tuôn ra ngoài.

Khương Nhã dựa vào vòm ngực ấm nóng, bên vành tai truyền đến hơi ấm quen thuộc, không ngừng day đôi tai trắng hồng của cô qua lại đến khi đỏ ửng lên.

Ôn Thiệu Phong nhìn bộ dáng Khương Nhã lúc này, mái tóc dài bồng bềnh trên mặt nước, thân thể lại chìm nổi, mọi thứ như mơ hồ hiện ra.

Thật rất muốn làm gì đó, nhưng trông bộ dạng mệt mỏi như thế anh cũng không muốn cô bị hành hạ.

Vòng tay siết chặt đôi eo thon nhỏ lại, kéo đôi môi nhỏ nhắn lại gần, Ôn Thiệu Phong hôn ôn nhu từng chút một, không để cô bị ảnh hưởng.

Khương Nhã giờ phút này, chỉ cảm nhận rõ bản thân đang bị người nào đó khiêu hứng, đôi môi lại cảm nhận vật ẩm ướt chạm lên, trong vô thức cô cũng đáp trả.

Ôn Thiệu Phong trông bộ dạng mơ màng đến câu hồn này có chút không chịu được, dần dà nụ hôn lại kéo dài, vụ vặt vươn lại trên chiếc cổ trắng ngần, rồi cứ thế, rơi dần xuống dưới….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.