Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 5: 5: Quy Tắc Ngầm




Cậu chủ, chỉ cần nghe hai chữ đã biết được người này vẫn còn trẻ.

Chắc cũng sẽ không đến nổi như lão già Nhật tổng đó.

“Nghe nói, cậu ta cũng hiện đang ở Thượng Uyển, tầng dành cho khách VIP.

Em không vào được đâu.”

Trước khi tắt máy, chị Trân lại không quên nhắc nhở.

Tuy biết Khương Nhã thông minh, nhưng nếu so với lũ người đó làm sao sánh nổi.

“Đừng có liều nhé, không được thì không cần, dù gì...”

Cô không nghe kịp câu nói đó đã tắt máy nhưng vẫn hiểu ý tứ.

Nhìn bản thân đẹp đến kiều diễm trong gương.

Đôi môi vẫn đỏ mọng, vẫn đôi mắt long lanh hớp hồn người khác.

Để leo lên, cô thật sẽ không ngại.

Nhưng cũng không đến nổi phải bán thân, chẳng qua là ‘hợp tác’ thôi.

Cô vừa mới bước ra đã trông thấy lão già Nhật tổng say xỉn đi từng bước loạng choạng trên đường.

Phía bên cạnh Khương Hân đang mặt nhăn nhó mà dẫn đường.

Bàn tay lão vẫn không quên ôm lấy cô ta mà x0a nắn liên tục.

Vừa trông thấy cô, ánh mắt lão liền sáng rực.

“Bảo bối à, bộ phim lần này đã do Khương Hân lấy được.

Nhưng nếu em phục vụ anh đêm nay, chắc chắn lần sau anh sẽ cho em làm nữ chính.”

Từng câu từng chữ đến sởn cả gai ốc.

Khương Nhã đi lại phía lão, bàn tay vừa định nắm lấy, định thần sẽ dạy dỗ một bài học dù gì lão cũng đang say.

Nào đâu, từ phía sau một cánh tay rắn chắc đã chặn lấy, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mềm mại trắng mịn của cô, người đó dùng một lực rất mạnh.

Ánh mắt cô di chuyển dần từ bàn tay, vài giây sau, cô đã cả kinh.

Là người quen!

Mà lão già Nhật tổng trông thấy nam nhân cũng vì thế mà co cẳng chạy đi, để lại Khương Hân liền đứng lặng.

Cô ta e dè nhìn nam nhân phía trước.

Nhân vật huyền thoại của cả thành phố, sao cô ta có thể không biết chứ.

Khương Hân quay sang nhìn cô, giọng trông có vẻ tủi thân.

“Chị, Nhật tổng đã đi rồi.

Bộ phim đó chẳng phải chị muốn sao?”

Câu nói rất bình thường, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Tròng mắt nam nhân cũng vì câu nói này trở nên u ám, không ngủ với hắn liền kiếm ngay một kẻ khác để ngủ cùng.

Hai năm gặp, lại không ngờ gặp nhau trên hiện trường quy tắc của giới giải trí.

Khương Nhã không đáp vội, quay sang nhìn người đàn ông phía sau gỡ tay anh ra, nhưng càng gỡ bàn tay lại càng nắm chặt, ánh mắt cao ngạo, nuốt trọn lại vẻ mặt của cô.

Người này, cô không chọc nổi.

Hai năm trước anh ta đã cảnh cáo, lần này gặp lại, chẳng lẽ lại muốn giết cô?

Khương Nhã bị nắm đến đau, cuối cùng quay sang nhìn Khương Hân.

“Đúng vậy, Nhật tổng đã đi.

Em phí sức như vậy chẳng lẽ không đuổi theo.

Coi chừng lại bị kẻ khác hứng tay trên giống chị đấy.”

Cô ta tái mét không đá động đến Khương Nhã, lại quay sang nhìn nam nhân bên cạnh.

“Chào Ôn tiên sinh, em là Bạch Hân.”

Bàn tay cô ta giơ đến giữa không trung thì hơi khựng lại, vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt từ đầu đến cuối, không có ý muốn gì là sẽ bắt tay.

Khương Nhã hơi ngây ra vài giây, đã đổi họ rồi.

Chẳng lẽ mụ kia đã kiếm được cây cột mới, cũng không tệ!

Khương Hân cô ta nhìn nam nhân trước mặt, cuối cùng liền buông tay xuống.

Khương Nhã vừa định giật tay ra đã bị người đàn ông bế phắt lên.

Cô chưa kịp thích ứng đã nằm gọn trong vòng tay.

Bàn tay cũng vì thế theo quán tính mà vòng qua cổ hắn giữ vững.

Trực tiếp thuê hẳn một căn phòng, thô lỗ ném cô xuống chiếc giường mềm mại.

Khương Nhã nhìn gương mặt u ám liền có chút sợ hãi lùi dần ra sau.

Cô còn chưa được gặp tên Hạo Thiên cơ mà.

“Ôn thiếu...không định giết tôi đấy chứ?"

Người đàn ông cau mày, cứ nghĩ đến việc thân thể hắn chung đụng bốn năm qua vậy mà lại vì một vai diễn mà lên giường của kẻ khác.

Cứ nghĩ đến lại không khỏi tức giận.

Suy cho cùng, cô tiếp xúc với hắn chỉ vì trả thù lật đổ Khương gia, nay thành sự, hắn tha cô một mạng lại thành ra cô chỉ coi hắn là một công cụ.

Bàn tay miết cằm cô đến đau nhói, người đàn ông này, thật sự có thể giết cô ở trên giường lúc nào không hay.

Cô nằm vật ra, chiếc dây váy tìm được điểm dựa liền lỏng lẻo, buông trên làn da trắng sứ.

Từng lọn tóc đen nhánh vươn trên chiếc cổ cao trắng ngắn, đan xen với làn da trắng sứ của cô càng thêm động lòng người.

Thấy cô buông thân thể xuống, hắn liền cau mày.

Đôi môi nhanh chóng áp lấy môi cô, bàn tay đan qua mái tóc kéo gáy cô lên, bắt cô tiếp nhận với nụ hôn điên cuồng này.

Giữa cả hai chẳng còn gì xa lạ, hương vị quen thuộc như hòa vào nhau.

Thân thuộc, ngủ với nhau bốn năm, sớm đã ăn đến nghiện.

Nếu thật sự thay đổi, e là không tiếp nhận được.

Từ trước đến nay, Ôn Thiệu Phong luôn tự khống chế h@m muốn rất tốt.

Cho dù người phụ nữ khác đứng trước mặt anh, thậm chí là trêu chọc, bản thân vẫn luôn giữ được.

Vậy mà đứng trước người con gái này, anh thật sự lại không khống chế được, ngay cả cảm xúc cũng vì cô mà liên tục thất thường.

Ánh mắt hắn thay đổi liên tục, câu nói mang theo vẻ cợt nhã chế giễu.

“Chẳng phải cô muốn thực hiện quy tắc ngầm sao? Bán thân thể của cô mà phục vụ tôi, những thứ cô muốn sẽ có.”

Thật ra cũng không cần nói bán, hắn đem cô nhốt làm thú vui cũng chẳng kẻ nào đá động.

Như bốn năm cô dây dưa với hắn, cũng là đang phục vụ bán thân chỉ để trả thù đấy thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.