Khi Cố Lập Hiên từ bên ngoài trở về, vẻ mặt hắn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, sự bình tĩnh này khiến người ta không khỏi cảm thấy bất an.
Mẹ Cố đè nén sự hoảng sợ, không dám hỏi chuyện đến nha thự hôm nay, sau khi chuẩn bị bữa cơm xong, liền gọi mọi người vào đại sảnh dùng bữa.
Thẩm Vãn lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang buông xuống của hắn, vốn định nói sơ sơ với hắn chuyện mà nàng trù tính ngày hôm nay, không ngờ nàng vừa chạm vào bàn tay hơi lạnh của hắn, thì hắn lập tức né tránh.
Cố Lập Hiên bước nhanh vào sảnh, không đợi nàng một phút nào.
Thẩm Vãn ngơ ngác, qua một lúc mới im lặng đi theo.
Không nghi ngờ gì bữa ăn diễn ra trong sự áp lực và im lặng.
Cố Lập Hiên gắp hai miếng cơm ăn tượng trưng rồi dừng đũa, không nói lời nào đứng dậy đi về phòng ngủ,.
Mẹ Cố cũng không có tâm trạng ăn. Bà ấy vừa cảm thấy chóng mặt vừa cảm thấy hoảng sợ, dặn dò vài câu đơn giản với Thẩm Vãn, sau đó đặt bát đũa xuống, rồi được má Lưu đỡ đi nghỉ ngơi.
Trên bàn ăn, chỉ còn lại cha Cố đang buồn rầu ăn cơm và Thẩm Vãn ăn không ngon.
Đối mặt là cha Cố không biết là vô tâm hay là bất cần, Thẩm Vãn thật sự không có tâm trạng ăn uống.
Đưa ngón tay xoa xoa trán, Thẩm Vãn rũ mắt xuống, trong lòng có đủ loại suy nghĩ ngổn ngang, không biết có phải là ảo giác không, nhưng nàng luôn cảm thấy từ sau khi tướng công trở về, luôn mang tia oán hận mơ hồ với nàng.
Là ảo giác sao? Thẩm Vãn cười khổ, nói theo cách này ngay cả bản thân nàng cũng không lừa được.
“Xuân Đào, lấy cho lão gia ta thêm một bát cơm nữa.” Cha Cố đột nhiên nói khiến Thẩm Vãn giật mình.
Thẩm Vãn lại xoa thái dương, thầm thở dài. Khóe mắt liếc nhìn cái miệng đầy dầu của cha Cố, thực sự không còn sức để trêu chọc nữa, gia đình vì ông ấy mà gặp phải biến cố, ông ấy vẫn có thể ăn ngon miệng như mọi khi, đúng là một người cha kỳ lạ.
Ánh mắt Thẩm Vãn hơi ngưng lại.
Đúng rồi, sao nàng có thể quên được cái tên cha Thẩm kỳ lạ chứ?
Nhà họ Cố đang trong lúc nguy nan, loại tiểu nhân vì tư lợi, gió chiều nào nghiêng chiều đó như cha Thẩm, làm sao có thể ngồi nhìn mà không quản chứ? E rằng ông ta sớm đã nóng lòng muốn tới cửa phủi sạch quan hệ, để tránh đắc tội Hoài Âm Hầu làm ảnh hưởng đến bản thân.
Thẩm Vãn vô thức nhìn ra ngoài cửa, đến giờ này rồi vẫn chưa tìm đến cửa, thực sự không giống tác phong thường ngày của cha Thẩm.
Xem ra chỉ có một lý do, sợ là cha Thẩm đó đã đi sớm một bước tìm đến Cố Lập Hiên trước rồi.
Thẩm Vãn chắc chắn có thể tưởng tượng ra cảnh mà cha Thẩm kiêu căng ngạo mạn làm khó tướng công nàng ở bên ngoài nha thự.
Lửa giận lập tức bốc lên! Khóe môi của Thẩm Vãn tái nhợt vì tức giận, đôi mắt đẹp long lanh lúc này như ngọn lửa bùng cháy, cả người như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
Cha Cố bị hù giật mình, ông ấy chẳng qua chỉ ăn thêm một chén cơm, không đến nỗi như vậy chứ?
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, cha Cố không quay đầu lại bước ra khỏi sảnh trở về viện trốn, kể từ khi xảy ra chuyện, người trong nhà người này còn kỳ lạ hơn người kia, thực sự khiến người ta sợ hãi.
Thẩm Vãn: …
Phân phó cho người dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, sau khi Thẩm Vãn bình tĩnh lại, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong lý do, mang theo sự áy náy liền đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm tướng công.
Không ngờ vừa mở cửa đã bị siết chặt cổ tay kéo đến trước án thư.
Lần lôi kéo lúc nãy đã làm ảnh hưởng đến ngón tay bị thương chưa lành của nàng. Thẩm Vãn hơi rên nhẹ, hít vào một hơi khí lạnh, nhịn đau ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy tướng công nàng đã thay đổi trạng thái suy sụp im lặng trước đây, thay vào đó là khuôn mặt tuấn tú sáng ngời, vì kích động nên khuôn mặt hơi ửng hồng.
“Vãn nương, Vãn nương! Nàng có biết, nàng có biết binh pháp mà nàng viết có ý nghĩa gì không?” Tay kia của Cố Lập Hiên nắm chặt bản thảo, giọng hắn run lên vì kích động.
Thẩm Vãn chuyển động cổ tay không chút lưu tình, xoay hướng tránh khỏi chỗ bị thương, đợi khi dễ chịu rồi mới nói: “Cố lang, hôm nay phụ thân của thiếp có từng…”
Cố Lập Hiên ngắt lời nàng: “Tạm thời không nhắc đến chuyện khác, đều là những chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi. Vãn nương, nàng viết những bản thảo này, có phải là đã có tính toán rồi không?”
Đối mặt với ánh mắt phát sáng của Cố Lập Hiên, Thẩm Vãn đành nuốt xuống lời muốn nói, chuyển chủ đề câu chuyện theo ý hắn: “Trước đây đã định nói với tướng công. Cái gọi là tạm thời cách chức thực ra vẫn để lại một con đường sống. Khi đó, tướng công dựa vào tài năng mà làm quan, bây giờ sao không lấy tài năng để phục khởi? Hoài Âm hầu phủ lấy quân công để lập nghiệp, Hoài Âm Hầu tuổi còn trẻ đã theo quân xuất chinh, bây giờ lại đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư, chắc chắn rất xem trọng sách lược binh pháp. Nếu chàng có đóng góp cho phương diện này, chẳng lẽ Hoài Âm Hầu có thể vì việc tư phế việc công?”
Cố Lập Hiên ngày càng kích động.
Thẩm Vãn dừng lại và nhìn vào bản thảo: “Thượng chi sở hảo, hạ tất tòng chi*. Chàng cũng từng nói rằng các đồng liêu của chàng trong Binh bộ thường ngày cũng ít khi suy nghĩ mấy cái sách lược binh pháp, lúc về cũng thường nói vài lời với thiếp, dần dà thiếp cảm thấy cũng rất hứng thú nên khi rảnh rỗi thiếp cũng thầm suy nghĩ một chút. Nội dung bản thảo chỉ là một số ý tưởng, nói đúng ra cũng không hẳn là sách lược binh pháp, chỉ là câu chuyện về các nhân vật vào thời chiến tranh, coi như là một cuốn sách tổng hợp tiểu sử của các nhân vật. Đây chỉ là bản nháp sơ bộ, phần chi tiết tướng công chàng cần phải xem xét cẩn thận.”
*上之所好, 下必从之 (Thượng chi sở hảo, hạ tất tòng chi): Người ở trên thích cái gì thì người ở dưới nhất định sẽ làm theo.
Cố Lập Hiên gật đầu, hắn đương nhiên nhìn thấy trong đó có nhiều sơ hở, phần chi tiết cần phải xem xét cẩn thận nữa. Nhưng cũng không thể phủ nhận, những sách lược binh pháp được đề cập trong truyện thực sự rất mới lạ, và thậm chí một số chiến thuật còn đi theo con đường khác khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Quan viên Binh bộ thường tác chiến với tướng lĩnh quanh năm chinh chiến, bọn họ không có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đối với sách lược binh pháp cũng chỉ là nói trên giấy mà thôi. Nhưng để giành được sự chú ý của quan trên, thường ngày bọn họ thường treo chiến thuật trên miệng, nghĩ sơ qua được vài cách là liền lấy ra để khoe khoang khoác lác, nào ngờ sự nông cạn trong lời nói lại làm trò cười cho người khác.
Cố Lập Hiên nhìn bản thảo trong tay, ánh mắt càng ngày càng nóng, chỉ cần chỉnh sửa hoàn tất thì có thể cầm đến thư cục in ấn thành sách, một khi được bán ra, người của toàn Binh bộ đều sẽ tôn sùng hắn. Thậm chí ngay cả Hoắc Hầu gia cũng sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác!
Chỉ cần hắn lọt vào mắt xanh của Hoắc Hầu gia, hắn còn lo gì không phục khởi được?
Cố Lập Hiên đắc ý, xắn tay áo, nhúng bút lông sói, sau một lúc suy nghĩ liền vung bút viết, dáng vẻ hăng hái đó rốt cuộc cũng không phụ tài danh niên thiếu.
Thẩm Vãn lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế gỗ hoa lê cạnh án thư, mu bàn tay chống cằm trên lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt hoa đào lay động lòng người dần dần hiện lên sự dịu dàng.
Đã bao lâu rồi nàng không thấy vẻ mặt phấn chấn như vậy của hắn? Trong lòng Thẩm Vãn vừa vui mừng vừa chua xót, hắn vốn nên hăng hái như vậy, dáng vẻ huy xích phương tù*, giống như lần đầu tiên gặp hắn, chàng thiếu niên đó phong thái đẹp đẽ giống như gió mát trăng thanh, chỉ đứng chắp hai tay sau lưng cũng khiến người khác tự ti mặc cảm. Sau đó hắn đột nhiên cố gắng xông vào vũng lầy sâu thẳm của nàng, ra sức giữ chặt nàng, không chút do dự kéo nàng khỏi vũng lầy không thấy ngày mai đó…
*Huy xích phương tù (挥斥方遒): Trích từ tập thơ ‘Thẩm Viên Xuân – Trường Sa’ của Mao Trạch Đông. Ý chỉ thanh niên nhiệt huyết không thể bị ngăn cản lại, sức mạnh đang ở độ đủ đầy nhất. (Nguồn: Phong Hoa Các)
Thu lại suy nghĩ, ánh mắt Thẩm Vãn từ trên khuôn mặt thanh tú kia chậm rãi chuyển sang bản thảo. Cũng là do kiếp trước, lãnh đạo của nàng thích đọc mấy cuốn sách chiến thuật tùy cơ ứng biến như “Tam quốc diễn nghĩa”, nàng làm trợ lý đương nhiên phải làm theo sở thích của lãnh đạo, tuy không muốn đọc tiếp nhưng cũng ép bản thân đọc trọn hai lần “Tam quốc diễn nghĩa”. Nếu nói nàng thuật loại toàn văn là hoàn toàn không thể, nhưng nói nàng trích câu chuyện cơ bản của một nhân vật trong đó ra viết thì không thành vấn đề. Trong Tam Quốc người mà nàng có ấn tượng sâu sắc nhất đó là Gia Cát Lượng, vì vậy trong bản thảo này nàng đã chọn một vài câu chuyện của Gia Cát Lượng. Cũng vô cùng may mắn là thời đại giả tưởng này không có Tam Quốc.