Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 36




Nghị Nghị thuần thục đánh tay lái rẽ theo dòng xe, ánh sáng khuất bóng để lại trong xe khoảng tối trong chốc lát.

“Đống Đống có thể ra nước ngoài? Lại còn được học bổng nữa?”

Giọng nói kích động của mẹ tôi từ phía sau truyền lên, tôi bất lực nhắm mắt lại, thôi xong, mẹ tôi bắt đầu thấy hứng thú rồi.

“Thật sao? Là trường nào thế? Không phải lừa đảo chứ?”

Nghị Nghị cười rộ lên, tông giọng cũng cao hơn: “Tô Đống chưa nói gì với cô ạ?”

Mẹ tôi bất mãn nói: “Nó chưa nói gì với cô cả, cái thằng ranh này, chuyện quan trọng như thế mà không nói cho bố mẹ biết.”

Tôi nghiêng đầu lườm Nghị Nghị, tiếc là cậu ấy không nhìn tôi, nếu không chắc chắn tôi có thể bắn thủng một lỗ trên mặt cậu ấy. Mẹ tôi cũng thật là, đi tin lời nói dối của Nghị Nghị mà không nghĩ lại trình độ con trai mẹ, lại còn học bổng nữa chứ, tự túc chưa chắc đã đi nổi ấy.

Tôi tức giận lầm bầm: “Đã đâu vào với đâu, hơn nữa cũng chưa chắc đã được.”

“Đó là trước đây, bây giờ thì chắc rồi.” Nghị Nghị nhếch miệng nói tiếp, “Đây là dự án trao đổi sinh viên do ngành chúng ta lập ra, toàn bộ chi phí đều do nhà trường tài trợ, trường đi trao đổi là đại học nổi tiếng của Mỹ, cơ hội rất hiếm có, tổng cộng chỉ có năm suất, trong đó Tô Đống được một suất.”

“Có mỗi năm suất, con trai, con nhất định phải nắm chắc đấy nhé!”

Tôi thở dài nói: “Mẹ, chuyện này con vẫn chưa nghĩ kĩ…”

“Còn nghĩ ngợi gì nữa? Tuy mẹ không học cao nhưng cũng biết đây là cơ hội tốt mà.”

“Đúng đấy.” Bố tôi cũng phụ họa, vừa cười vừa hỏi Lâm Dung: “Tiểu Lâm hiểu biết nhiều, cháu nói thử xem, người bình thường muốn đi Mỹ du học còn không đi được ấy chứ, phải không?”

Trong gương chiếu hậu, Lâm Dung đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy bố tôi hỏi thì quay qua mỉm cười lễ phép: “Vâng, là cơ hội tốt… Hơn nữa, chắc hẳn Tô Đống muốn đi lắm nhỉ?”

Giọng Lâm Dung rất nhẹ nhưng tôi nghe mà lòng nặng trĩu.

“Tôi…”

“Đương nhiên là nó muốn đi rồi!” Bố cười cắt lời tôi, “Thấy bạn cùng lớp sang Thái Lan giao lưu nó ước ao suốt một tuần liền cơ mà.”

“Bố ơi đừng nói nữa…” Để lại đường sống cho con trai bố đi.

Bố vỗ vai tôi, nói: “Bố thấy hôm nay con rất hay nghĩ một đằng nói một nẻo, Đống Đống, có phải con có bạn gái rồi, không biết nói với con bé thế nào không?”

Không phải bạn gái, tôi nhìn góc nghiêng gợi cảm của Lâm Dung, mà là một anh bạn trai khó nhằn hơn bạn gái trăm nghìn lần.

“Bố mẹ ơi, chuyện này vẫn xa vời lắm, tạm thời mình đừng nói về nó nữa được không ạ?”

Trong gương chiếu hậu, bố mẹ tôi nhìn nhau không biết đang nghĩ gì.

Trên đường đi, bố mẹ cứ hỏi về chuyện du học suốt, Nghị Nghị kiên nhẫn trả lời từng câu, hai ông bà hào hứng đến độ tưởng như muốn trẻ ra 30 tuổi để đi thay tôi vậy. Trước khi Lâm Dung xuất hiện, tôi sẽ không đi, có Lâm Dung rồi tôi lại càng không đi. Vì vậy dọc đường tôi không tham gia câu nào, tựa lưng vào ghế giả vờ ngủ, cuối cùng không ngờ lại ngủ thật.

Lúc tỉnh dậy thì bọn tôi đã đến nơi.

Nghị Nghị dẫn bọn tôi đến một nhà hàng Trung phong cách thư hương, cảnh quan bố trí trang nhã, nhân viên phục vụ trang điểm nhẹ, sườn xám màu vàng nhạt tôn lên cơ thể duyên dáng của các cô gái. Tôi nhìn cặp chân dài ẩn hiện của họ, cảm thán sườn xám đúng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của Trung Quốc, người xưa nói quả không sai.

Đột nhiên tôi bị gõ đầu một cái rõ mạnh, tôi ôm đầu quay lại: “Sao lại đánh tôi?”

“Xem thực đơn.”

Tôi trừng mắt nhìn Nghị Nghị, ném thực đơn xuống trước mặt cậu ấy: “Ông đề cử chỗ này mà. Quy tắc cũ, ông gọi món.”

Nghị Nghị trừng lại tôi, sau đó hỏi bố mẹ tôi thích ăn gì. Vì bố mẹ tôi cũng mới đến nên không biết rõ về ẩm thực ở đây lắm, thế là nhờ Nghị Nghị chọn luôn.

Nghị Nghị không nhìn thực đơn mà quay sang gọi nhân viên phục vụ tới nói: “Phiền cô gợi ý cho chúng tôi vài món đặc sắc ở đây.”

Kể cả là mỹ nữ chân dài đi nữa thì lúc đọc tên món ăn cũng không có gì thú vị, tôi ngáp dài đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.

Đúng là nhà hàng nổi tiếng có khác, đến cả nhà vệ sinh cũng trang trí độc đáo, không những thế còn thơm nữa. Tôi nhìn chính mình trong gương, hình như dạo này hơi gầy, tôi cười thử, quả nhiên thịt hai bên má ít hơn trước.

“Vui thế cơ à? Một mình chạy vào nhà vệ sinh cười trộm.”

Lâm Dung bước ra từ sau một buồng vệ sinh, tôi hơi giật mình nhưng cũng chỉ hai giây mà thôi, chẳng có gì lạ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị anh chặn ở nhà vệ sinh.

Lâm Dung tựa vào cánh cửa gỗ kiểu cổ trông như một công tử nho nhã cổ đại, tiếc là không biết nói tiếng người.

“Mắt nào của anh thấy em vui? Em sắp mệt chết rồi đây này.” Tôi xoay người lại định giải thích với Lâm Dung, nhưng vì có quá nhiều chuyện nên bỗng không biết bắt đầu nói từ đâu, “Chuyện du học kia…để về em nói với anh sau.”

“Nói gì?” Ánh mắt Lâm Dung đột nhiên lạnh như băng, “Nói khi nào em đi? Hay là nói ngoại trừ tiến sĩ ra nhà trường không có dự án tài trợ du học nào khác? Hay là nói em muốn ra nước ngoài với cậu bạn cùng phòng thân yêu kia?”

Lâm Dung vừa đi về phía tôi vừa nở nụ cười rất quái dị.

“Sao cậu ta lại muốn tạo điều kiện cho em ra nước ngoài du học? Em lên giường với cậu ta rồi đúng không?”

Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Dung, không thể tin rằng anh có thể nói ra được những lời này.

“Lâm Dung, anh nói linh tinh gì thế hả!”

“Anh nói linh tinh ư?” Lâm Dung túm lấy cánh tay tôi, “Nếu hôm nay Vương Nghị không nói thì em định chờ khi nào mới nói với anh? Buổi tối trước ngày ra nước ngoài sao?”

Lâm Dung khỏe đến mức đáng sợ, cánh tay bị anh bóp đau không chịu nổi, nhưng so với đau đớn thể xác thì hình như trái tim tôi còn nhức nhối hơn.

“Vốn dĩ em đã không hề nghĩ đến chuyện ra nước ngoài rồi nên mới không nói cho anh biết, buông em ra!”

Mắt Lâm Dung đỏ sọc như bị ma nhập: “Em nói dối, nếu em từ chối từ lúc cậu ta nói thì hôm nay cậu ta đã không khơi ra.”

Tôi không phản bác Lâm Dung ngay vì nhớ ra lúc Nghị Nghị gợi ý chuyện đó đúng là tôi không từ chối thẳng, đó là vì tôi không hề muốn đi nên mới nói qua loa lấy lệ như vậy. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt né tránh của tôi, Lâm Dung liền kéo tôi vào một buồng vệ sinh rồi khóa cửa lại.

“Lâm Dung, anh định làm gì?”

“** em.” Dứt lời liền xé áo tôi.

Tôi vừa tức giận vừa xấu hổ, trong lúc hoảng loạn đã đấm một phát vào mũi Lâm Dung.

“Xin…xin lỗi…” Hình như vừa rồi đấm hơi mạnh tay.

Lâm Dung ngước mắt lên, bàn tay với những khớp xương rõ ràng sờ nhẹ sống mũi, sau đó đột nhiên cười nhạt.

“Anh… Em không cố ý, ai bảo anh định cởi quần áo của em, bố mẹ em với Nghị Nghị… A!”

Nắm đấm cứng như sắt của Lâm Dung chào hỏi bụng tôi, tôi cảm thấy mọi thứ trong dạ dày lộn nhào hết cả lên, may mà chưa ăn gì chứ không nôn ra là cái chắc.

Lâm Dung xách cổ áo kéo tôi lên, tôi vội giơ tay che đầu trốn phía sau theo phản xạ.

“Đau không?”

“Đau…”

Lâm Dung gỡ tay tôi ra buộc tôi nhìn thẳng vào anh.

“Cảm giác trong dạ dày em bây giờ bằng một nửa cảm giác…” Lâm Dung cười hai tiếng rồi noit tiếp, “Trong tim anh.”

“Gì? Đm!” Bụng tôi lại ăn thêm một đấm nữa, tôi đau quá ngồi thụp xuống đất, một tay ôm bụng một tay giơ lên ý bảo Lâm Dung dừng lại.

“Lâm Dung… Anh điên rồi à?”

Lâm Dung vừa lôi vừa kéo tôi dậy: “Em không biết à? Anh vốn dĩ là một thằng điên.”

Tôi dựa vào bức tường trong buồng vệ sinh, không đứng thẳng người được, đột nhiên cảm thấy Lâm Dung hơi đáng sợ.

Tôi biết nếu là một thằng con trai thì lúc này phải cố gắng đánh trả, dù đánh không lại cũng phải giữ được tự trọng, nhưng thực sự là Lâm Dung đấm quá đau, tôi dứt khoát mặc kệ cái lòng tự trọng của nợ kia đi.

“Anh…anh từng nói sẽ đối xử tốt với em mà.”

Lâm Dung sững người, ánh mắt dịu hơn rất nhiều. Anh ôm tôi vào lòng, nói: “Tô Đống, anh…”

“Mộc Đông?”

Tôi nghe thấy ngoài cửa có người gọi tên tôi, cơ thể vừa mới thả lỏng của Lâm Dung lại cứng ngắc.

“Mộc Đông, ông ở đâu vậy?”

Lâm Dung đẩy tôi ra xa, anh nhìn tôi bằng đôi mắt hẹp dài, tôi đứng im dựa vào tường, hai tay giữ chặt cánh tay Lâm Dung lắc lắc đầu. Anh đáp lại tôi bằng nụ cười nhạt, sau đó túm lấy tôi hôn ngấu nghiến, lúc anh buông ra tôi cảm giác môi hơi đau, hình như bị cắn rách rồi.

Lâm Dung mở cửa, tôi nhìn thấy Nghị Nghị với khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc đang đứng ở góc tường.

“Bọn tôi đang bận, chuyện gì?”

Ánh mắt Nghị Nghị chuyển từ Lâm Dung sang tôi, sau khi quan sát tôi một lượt thì hỏi: “Anh ta bắt nạt ông à?”

Tôi phủi thẳng áo phông và quần bò hơi nhăn nhúm, lắc đầu.

Lâm Dung phát ra tiếng hừ lạnh hàm ý khinh thường: “Kể cả tôi bắt nạt cậu ấy thật thì cũng liên quan gì đến cậu?”

Câu này của Lâm Dung sặc mùi thuốc súng, tôi sợ hai người họ sẽ đánh nhau ngay trong nhà vệ sinh nên vội nhịn đau đi ra cửa, nói: “Nghị Nghị, tôi không sao, ông cứ về trước đi, còn Lâm Dung, anh nhịn vài câu thì chết à?”

Nhà vệ sinh yên tĩnh lại, Lâm Dung dựa tường lạnh lùng nhìn tôi và Nghị Nghị.

“Không có việc gì thì mau về phòng ăn ăn cơm đi, nếu không cô sẽ lo cho ông đấy.” Nghị Nghị đi ra cửa, đột nhiên quay đầu lại nói với tôi: “Mộc Đông, dạo này tôi biết được khá nhiều chuyện về một người, chắc là ông sẽ có hứng thú đấy, khi nào rảnh chúng ta nói chuyện đi…” Nói rồi Nghị Nghị vừa cười vừa nhìn Lâm Dung, “Cũng rất chào đón anh đi cùng đấy, anh Lâm hot boy ạ.”

Nói xong Nghị Nghị đi thẳng, tôi nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, ngoảnh lại thì thấy Lâm Dung hình như đang run rẩy.

Tôi vội đi tới ôm vai anh hỏi: “Lâm Dung, anh đang run à, anh sao vậy?”

Lúc này có hai người đàn ông cười nói đi vào nhà vệ sinh, tôi đỡ Lâm Dung đi ra ngoài rồi dừng lại ở một khúc quanh.

Mặt Lâm Dung tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy, tôi vuốt cánh tay anh trấn an.

“Thuốc.”

“Cái gì?”

“Ba lô, hộp thuốc.”

Lần này thì tôi nghe hiểu rồi, nhưng tôi lại không yên tâm để anh ở đây một mình.

“Chúng ta về phòng ăn đã.”

Lâm Dung ngồi dưới đất, trán lấm tấm mồ hôi: “Không, không về.”

“Vậy anh chờ em ở đây.”

Thấy Lâm Dung gật đầu, tôi cuống cuồng chạy về phòng ăn, kể từ khi quen Lâm Dung đến giờ, anh vẫn luôn đeo một chiếc ba lô màu đen, thì ra bên trong đựng thuốc sao? Tôi không kịp suy nghĩ sâu hơn, chạy vào phòng liền mở ba lô Lâm Dung treo trên ghế ra luôn, bên trong cũng không có nhiều đồ, chỉ có máy tính, một túi giấy ăn, một ví tiền… Cuối cùng cũng sờ thấy một chiếc hộp thiếc tinh xảo, chắc đây là hộp thuốc rồi.

“Sao giờ mới quay lại, Đống Đống, Tiểu Lâm đâu?”

Tôi không trả lời mẹ, cầm được đồ là chạy ngay đi, sau đó lại xin quầy lễ tân một chai nước suối nữa. Lúc quay về khúc quanh thì Lâm Dung đang ngồi ôm gối, vùi đầu vào hai chân.

Tôi đau lòng ngồi xuống đưa hộp thuốc cho anh.

“Mở ra hộ anh…”

Tôi không biết mở kiểu gì nên đành cậy mạnh nắp hộp, mấy viên thuốc bên trong tung tóe rơi ra, tôi vội nhặt lên thổi bụi dính bên trên.

“Ở đây có sáu viên, anh uống viên nào?”

Lâm Dung ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, xòe tay ra nói: “Đưa hết cho anh đi.”

Kogi: Bảo yêu em mà lại đánh em >_< Chắc đọc đến đây nhiều bạn sẽ thấy khó chịu lắm, làm gì thì làm cứ bạo lực là không được rồi. Nhưng tác giả xây dựng anh ta là thằng điên, thằng thần kinh, đâm ra tình yêu của anh ta cũng toxic lắm, sau còn ác ôn nữa cơ, sắp xuống hầm rồi, ai cứng đọc tiếp, ai sợ thì đi về nhaaa 😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.