Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 27




Dịch: Kogi

Tôi và Lâm Dung quần nhau hơn một tiếng mới kết thúc. Tắm xong, Lâm Dung nằm trên giường kéo tôi vào lòng vuốt ve mặt tôi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rất lạnh, khi chiếu vào phòng ngủ lại trở nên ấm áp. Tôi nằm trong vòng tay Lâm Dung, bỏ qua vụ giới tính, thoải mái tận hưởng khoảnh khắc bản thân được dựa dẫm vào ai đó này.

Tôi rụt người trong lòng Lâm Dung, anh ôm chặt tôi từ phía sau, khẽ nói sau tai tôi: “Xứng đáng.”

“Cái gì xứng đáng?”

Lâm Dung cười đáp: “Tất cả.”

Tôi hít mũi, sau đó quay lại vắt cả tay lẫn chân lên người anh như thể quấn lấy chiếc gối ôm hình người vậy.

“Ngủ nhanh lên.”

“Vâng thưa bà xã đại nhân.”

“…”

Hôm sau tôi thức dậy trong mùi thơm của thức ăn. Tôi mặc quần ngủ, nhìn đồng hồ thấy vừa đúng bảy giờ.

Tôi rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, trông thấy Lâm Dung đang ở trong bếp nấu cơm. Anh mặc quần thể thao màu đen, thân trên phối với áo T shirt xám, nhìn bờ vai rộng, vòng eo chắc khỏe và cánh tay trần đang bưng nồi lẩu của anh, tôi bất giác muốn nuốt nước miếng.

Lúc xoay người Lâm Dung đã nhìn thấy tôi, anh cười nhẹ, thế là tôi nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng. Tôi ngắm khuôn mặt dưới tóc mái màu đen tuyền của anh, ngơ ngẩn nói: “Thơm ghê.”

Lâm Dung đặt bánh bao chiên xong xuống bàn trà kêu cái “cạch”, lúc này tôi mới hoàn hồn, thầm nghĩ mình cũng phải nuôi tóc mái mới được, đẹp trai vl.

“Thơm thì ăn nhiều vào.”

Tôi chạy đến bên cạnh Lâm Dung xem anh rán thịt xông khói. Thịt xông khói ở trên chảo nóng phát ra tiếng lách tách mê người. Tôi nhéo thịt trên người mình, đau khổ nói: “Lâu lắm rồi em không đi tập gym, béo ra rồi…”

“Béo chút tốt mà.” Lâm Dung lật mấy miếng thịt trong chảo, “Chịch vậy mới thích.”

“Đù…”

Nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn, tất cả đều là món tôi thích. Sandwich Lâm Dung làm lần này quả nhiên không bỏ cà chua, còn cho thêm mấy lát thịt nguội và mấy lớp cheese nữa, cắn một miếng nó đã gì đâu.

Tôi nhìn bữa sáng trước mặt Lâm Dung: một cốc sữa, một quả trứng gà, ba lát bánh mì, một quả kiwi.

“Sao bữa sáng của anh không giống của em?”

Lâm Dung tao nhã cắn một lát bánh mì: “Nhu cầu của chúng ta không giống nhau.”

“Không giống chỗ nào?”

“Em cần béo hơn, anh cần khỏe hơn.” Nói xong Lâm Dung cười nhìn tôi như đang hỏi: Em hiểu ý anh chứ?

Tôi tức giận ăn hết sạch chiếc sandwich trước mặt.

Nhân lúc Lâm Dung dọn dẹp, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm lại mở nhật ký ra.

[Ngày 11 tháng 1]

Lại là một ngày nhớ em.

Tôi nhớ đôi mắt to tròn của em, nhớ gò má ửng đỏ của em, nhớ mái tóc thơm nức của em, nhớ cổ chân mảnh khảnh của em, nhớ từng sợi lông tơ của em, nhớ lông mi của em, nhớ đầu ngón tay em…

[Ngày 12 tháng 1]

Nhớ bánh ngọt em từng ăn, nhớ bia em từng uống, nhớ chiếc T shirt vịt vàng của em, nhớ giày thể thao màu đỏ của em, nhớ dáng đi của em, nhớ hòn đá em từng đá…

Tôi lật từng trang đọc, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, nhật ký hai tháng liền của Bành Thành Trạch đều viết về nỗi nhớ dành cho đối phương, cuối cùng còn viết đến cả “nhớ không khí em từng hít thở”, “nhớ thành phố em sinh sống” các thứ… Tôi cạn lời lật tiếp, sau một đống nỗi nhớ kỳ quặc cuối cùng cũng xuất hiện một trang khác biệt.

[Ngày 4 tháng 3]

Hôm nay khai giảng rồi, tốt quá, cuối cùng cũng được nhìn thấy em.

À nói cho em biết một bí mật, tầng hầm sửa xong rồi.

Tim tôi hẫng một nhịp, đột nhiên sau lưng vang lên giọng Lâm Dung: “Tô Đống, em đang làm gì thế?”

Đù, nhất định phải nói chuyện với tôi vào lúc này hả? Tôi ôm tim, sợ hết cả hồn, vội gập nhật ký giấu vào trong chăn rồi đứng dậy, thấy Lâm Dung đang nhìn tôi cười.

Tôi bỗng nhận ra hình như Lâm Dung là người rất thích cười, chỉ là vì sao tôi cứ có cảm giác những nụ cười này cứ là lạ nhỉ…

“Không có gì, mấy giờ rồi? Đến giờ đi học rồi nhỉ?”

Lâm Dung nhìn đồng hồ: “Giờ đến trường vẫn hơi sớm.”

“À.”

Lâm Dung đi tới cạnh tôi, vươn tay xoa cổ tôi hỏi: “Hôn chút?”

“Hả?”

Lâm Dung áp môi lên, tôi hết nói nổi, sao cái tên này chẳng biết chán là gì thế nhỉ.

Quả nhiên khi đến trường thì đã muộn mẹ rồi (*).

(*) Nguyên văn: 果然, 再赶到学校的时候, 就tm的迟到了. Chắc nhiều bạn cũng biết “tm” là viết tắt của phiên âm “tama” (tiếng chửi thề). Vì truyện viết bằng ngôi thứ nhất của thụ mỏ hỗn nên đôi khi giọng văn sẽ hơi bỗ bã chứ không phải mình tự ý thêm đâu ạ, sợ có bạn đọc nghĩ mình cố tình thêm chữ “mẹ” nên chú thích raw cho rõ, sau này nếu thấy câu văn (không phải thoại) có chèn tiếng chửi kiểu “cmn”, “vl”… thì là giọng thụ không phải giọng mình nha:”)

Tôi lẻn vào từ cửa sau tìm bừa một chỗ ngồi xuống, nghe một lúc thì lấy điện thoại ra, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn Bành Thành Trạch gửi.

[Bành Thành Trạch: Đang làm gì đó Rong Biển?]

[Rong Biển Caribe: Đang trên lớp học.]

[Bành Thành Trạch: Lần trước cậu bảo tôi cậu học ở đại học B phải không? Hôm nay tôi về trường, trường tôi cạnh trường cậu, gặp nhau tí không?]

Tôi đọc tin nhắn Bành Thành Trạch gửi thấy hơi lưỡng lự, đây là người sửa tầng hầm có khuynh hướng giam cầm đó…

[Rong Biển Caribe: Tôi học cả ngày]

[Bành Thành Trạch: Tôi về mỗi mình chán quá à, cậu đưa tôi vào trường cậu đi dạo cũng được.]

Vì lần trước ăn chùa của người ta rồi nên tôi cũng không tiện từ chối, ban ngày ở trong trường của mình chắc cũng không sao, thế là tôi đồng ý.

Tôi hẹn Bành Thành Trạch trưa 12 giờ gặp nhau ở nhà ăn, đó là thời gian và địa điểm yên tâm tuyệt đối. Trước khi tan học Lâm Dung hẹn tôi cùng ăn nhưng tôi đã từ chối, sau đó nói với Nghị Nghị là trưa nay Bành Thành Trạch đến chơi. Hình như Nghị Nghị tạo khoảng cách với tôi thật rồi, thế mà lại không trả lời.

Buổi trưa lúc gặp Bành Thành Trạch, anh ta đang thêm Wechat của một bạn gái bên dưới nhà ăn. Nhìn anh ta thả thính bạn gái đó mà không hiểu sao tôi lại thấy hết sợ, đây là người có khuynh hướng giam cầm thật ư? Có giống đâu!

Trông thấy tôi, Bành Thành Trạch cầm điện thoại vẫy vẫy nói: “Người anh em, tối nay tôi lại có diễm phúc rồi.”

Tôi dẫn Bành Thành Trạch đi ăn cơm trộn ở quán nổi tiếng nhất trường tôi trên tầng hai, chờ gần nửa tiếng mới được ăn, Bành Thành Trạch vừa ăn vừa gật gù.

“Ngon đấy, ngon hơn trường tôi nhiều.”

Hôm nay Bành Thành Trạch hơi khác hôm trước, anh ta mặc một chiếc áo rất giống áo khoác của tôi nhưng trông ngầu hơn hẳn, không trang điểm nhưng lại trẻ ra nhiều, tôi phát hiện có kha khá cô gái nhìn về phía chúng tôi, còn cười trộm nữa.

“Con gái bây giờ thiếu tế nhị quá.” Tôi không nhịn được nói.

Bành Thành Trạch nhìn quanh một vòng rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

“Nụ cười của họ rõ ràng không phải kiểu cười muốn xin Wechat của chúng ta.”

Tôi khó hiểu hỏi: “Thế thì cười gì?”

Bành Thành Trạch vặn nắp chai nước khoáng uống một ngụm, đáp: “Chắc nghĩ hai ta là một đôi.”

Tôi tròn mắt nhìn anh ta: “Là sao?”

Bành Thành Trạch chỉ vào quần áo của bọn tôi: “Quần áo của chúng ta quá giống nhau, chắc họ hiểu lầm chúng ta mặc đồ đôi nên tưởng là một cặp.”

Tôi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bành Thành Trạch, nói: “Nhưng chúng ta đều là con trai mà…”

“Con trai thì sao? Con trai thì không được là một cặp hay gì? Cậu có phải người hiện đại không thế?” Bành Thành Trạch nhìn tôi bất lực, “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải gay, nhưng tôi cũng biết con trai yêu nhau rất bình thường.”

Tôi phát hiện ra mình lại có thiện cảm với Bành Thành Trạch thêm một chút, tôi lấy đũa khẩy khẩy bát cơm, cúi đầu nói: “Vẫn có rất nhiều người không chấp nhận.”

“Kệ người ta, nếu cậu làm gì cũng phải nghĩ xem người khác nghĩ thế nào thì riêng người Trung Quốc đã mấy tỷ rồi, cậu làm hài lòng được hết không?”

Tôi bị Bành Thành Trạch chọc cười, nhưng bỗng lại thấy suy nghĩ thông suốt hẳn ra.

“Này, Rong Biển…” Đột nhiên Bành Thành Trạch gọi.

Tôi ngẩng đầu: “Sao?”

Bành Thành Trạch nhìn sau lưng tôi, tôi đầu đầy chấm hỏi ngoảnh lại theo ánh mắt của anh ta.

Ủa? Anh chàng cao cao diện một cây đen đang bưng cơm lạnh lùng nhìn tôi kia hình như trông quen quen.

Kogi: Đổi xưng hô sang “anh-em” cho tình củm. Mọi người đọc truyện nếu phát hiện ra chỗ nào lỗi typo hoặc trình bày thì nhắc mình sửa nha, vì có nhiều đoạn tin nhắn, nhật ký phải in đậm in nghiêng, lúc đăng mình mới làm nên có thể bỏ sót:”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.