Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 23




Dịch: Kogi

Tôi ôm lấy thân cây há miệng rên rỉ, da bụng cứ bị cọ vào lớp vỏ khô sần sùi, Lâm Dung ở phía sau cật lực ** tôi, vừa ** vừa bảo tôi vểnh cao mông lên.

Màn đêm đã phủ xuống, với đôi mắt lờ đờ của mình, tôi nhìn thấy vách núi dựng đứng, quả núi trọc lốc và cành cây héo vàng trên cây tùng.

Mặt trời xuống núi rồi nhưng dường như tôi vẫn thấy vầng sáng vàng vàng của nó, Lâm Dung thúc vào chỗ sâu nhất, tôi nhíu mày nắm chặt tay. Sâu quá, tôi xoay tại lại muốn đẩy anh ta ra một chút nhưng Lâm Dung còn nhấn sâu hơn.

Trán tôi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, li ta li ti như cảm giác tê dại phía sau truyền lại. Bàn tay to của Lâm Dung vững vàng giữ chắc hông của tôi ấn mạnh vào dương v*t có thể nói là khổng lồ của anh ta, tôi nức nở khóc từng tiếng đứt quãng.

Lâm Dung ở phía sau trêu chọc tôi: “Có thế này đã không chịu nổi? Em phải mau quen với hàng của chồng em đi, nếu không sau này em chịu đủ.”

Lâm Dung lật tôi lại rồi ôm lấy tôi nói: “Quặp vào eo tôi.”

“Cút, mẹ nó còn lâu tôi mới…”

Tôi chặn miệng anh ta lại, anh ta không biết những lúc thế này nói chuyện rất phá bầu không khí à? Lâm Dung nhiệt tình hôn đáp lại, trong chốc lát liền đoạt lại quyền kiểm soát. Tôi bị anh ta làm đến nỗi choáng váng, nhìn rừng cây um tùm sau lưng anh ta, tôi loáng thoáng nghe thấy Lâm Dung nói.

“Tô Đống, đừng bao giờ rời xa tôi…”

Trên đường về bầu không khí trong xe khác hẳn lúc đến. Mặc dù Lâm Dung không nói cũng chẳng cười nhưng cảm giác toát ra vẻ thỏa mãn thấy rõ, ngọt đến nỗi có thể kéo thành sợi.

Tôi thì hơi lúng túng ngồi ở ghế phó lái, ngắm quang cảnh xẹt qua rất nhanh ngoài cửa sổ xe.

“Tối muốn ăn gì?”

“…Gì cũng được.”

Lâm Dung dừng xe trước một quán mì, chúng tôi xuống xe, trời hơi lạnh, Lâm Dung cầm một chiếc áo khoác từ ghế sau ra khoác lên vai tôi.

“Mặc vào đi, trời lạnh.”

Tôi đỏ mặt đi vào quán mì, có tuổi rồi mà vẫn đỏ mặt như gái còn tơ vậy.

Mặt tiền quán mì không rộng lắm nhưng cũng không nhỏ, từng bát mì bốc khói nghi ngút được bưng ra từ sau bếp, ngửi thấy mùi thơm của thịt bò, tôi bỗng thấy cũng hơi đói.

Tôi và Lâm Dung chờ hơn mười phút mới có chỗ ngồi, mà còn là ngồi ghép bàn với người khác. Tôi cởi áo khoác ra đặt trên đùi, thuần thục đổ chút dầu ớt và giấm vào bát mì thịt bò, đang cầm đũa lên định ăn thì bị Lâm Dung bê bát sang chỗ anh ta, sau đó đẩy bát của anh ta qua cho tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn, Lâm Dung nói: “Ăn ớt không tốt cho cơ thể em.”

Tôi bỗng đỏ mặt, cầm đũa lên bắt đầu ăn mì, chốc lát đã ăn hết sạch bò viên trong bát.

“Ngon không?” Lâm Dung hỏi.

Tôi gật đầu, thế là Lâm Dung cầm thìa múc hết bò viên trong bát của anh ta sang bát tôi. Đầu tôi cúi thấp như muốn ụp cả vào bát, chỉ sợ người bên cạnh phát hiện ra cái gì.

Nhà Lâm Dung nằm ở một tiểu khu rất cao cấp, số tầng tòa nhà siêu thấp, khoảng cách giữa mỗi tầng thì rất lớn, từ tầng một đi thang máy lên, không ngờ vừa mở cửa đã vào nhà anh ta, đúng là đồ tư bản độc ác.

“Ngồi tự nhiên, em muốn uống gì tôi đi lấy cho em.”

Tôi hơi dè dặt ngồi xuống ghế sô pha, bụng muốn uống Sprite hoặc bia lon, nhưng nhìn phong cách nội thất xung quanh thấy hơi khó mở miệng.

“Gì cũng được.”

Lâm Dung cười cười đi lấy.

Trong lúc chờ anh ta, tôi buồn chán lấy điện thoại di động ra xem, thấy Vương Nghị gửi cho tôi một tin nhắn Wechat.

[Vương Nghị: Mộc Đông, mấy giờ ông về?]

Lâm Dung từ xa lại gần, cẩn thận bưng một cốc nước trái cây.

[Tôi: Chắc tôi không về đâu, ông cứ ngủ sớm đi, đừng chờ tôi.]

Tôi vừa tắt điện thoại thì Lâm Dung cũng đi tới trước mặt tôi.

“Nước ép rau cần để lâu quá rồi, uống nước chanh đi.”

“Nước ép rau cần?” Tôi chợt nhớ tới cốc chất lỏng màu xanh lè anh ta cho tôi uống lúc trước.

“Đúng rồi, nước ép rau cần, có tác dụng cầm máu, chữa táo bón, tốt cho tuyến tiền liệt nữa.”

“…”

Lâm Dung ngồi trên ghế sô pha dựa sát vào tôi, gác đầu lên vai tôi, mái tóc mềm mại của anh ta chọc vào cằm làm tôi hơi nhột.

“Muốn xem phim không?”

Tôi nhìn chiếc ti vi màn hình rộng nhà Lâm Dung, gật gật đầu.

“Muốn xem phim thể loại gì? Phim cấp ba, nhân thú, some, SM…”

Tôi nhìn anh ta: “Anh gọi đấy là phim à?”

Lâm Dung bật cười: “Em không thích? Vậy chúng ta đổi cái khác, còn có cosplay, gã cuồng yêu trên tàu…”

Cuối cùng bọn tôi cũng không xem gì hết bởi vì rất rõ ràng, danh sách phim Lâm Dung cung cấp cho tôi đều không thích hợp với trẻ em và có mưu đồ bất chính.

Đột nhiên Lâm Dung nghĩ ra một ý tưởng, anh ta nhìn tôi hỏi: “Tô Đống, tôi có thể vẽ em không?”

“Vẽ tôi?”

“Chờ tôi đi lấy bảng vẽ.” Nói rồi Lâm Dung chạy vào trong khiêng một chiếc giá vẽ với bảng vẽ rất lớn đi ra.

“Được rồi, giờ em ngồi trên sô pha.” Lâm Dung ngồi sau bảng vẽ giơ tay chỉ huy tôi.

Tôi ngồi xuống sô pha, đây là lần đầu tiên có người vẽ tôi đó, tôi hồi hộp đến nỗi sống lưng cứng ngắc.

“Cho cả hai chân lên ghế, nằm nghiêng.”

Tôi nằm xuống, cảm thấy tư thế này quen quen.

“Đúng rồi, sau đó cởi quần áo ra.”

Tôi im lặng nhìn anh ta, mẹ nó anh tưởng đây là tàu Titanic à?

Cuối cùng tôi và Lâm Dung mỗi người lùi một bước, tôi cởi áo ngồi tựa vào sô pha, để đảm bảo khuôn mặt đẹp trai của tôi được phô ra một cách hoàn hảo, tôi giữ nguyên tư thế bất động, ánh mắt nhìn về phía Lâm dung.

Nhìn thế này thì đm lại thấy Lâm Dung đẹp trai quá thế. Tôi đây được cho ăn học mười bốn năm mà từ vựng lại nghèo nàn đến nỗi không thể miêu tả được dáng vẻ nghiêm túc cầm bút vẽ của anh ta, xem ra tôi phải đi học lại môn văn rồi.

“Nhìn gì? Đồ ngốc này.” Lâm Dung chợt mỉm cười với tôi.

“Bình hoa sau lưng anh đẹp đấy…”

Lâm Dung ngoảnh lại: “Bình này mẹ tôi mang về từ Tứ Xuyên, nếu em thích tôi có thể tặng cho em.”

“Bán được bao nhiêu tiền?” Xin lỗi, vô tình nói ra thắc mắc thật trong lòng rồi.

Lâm Dung ngẫm nghĩ, đáp: “Không rõ lắm, nhưng mấy trăm nghìn tệ chắc không thành vấn đề.”

Tôi cố nhịn ham muốn chôm chỉa, nếu tôi là phụ nữ thì có phải gần như vừa ôm được một cái đùi lớn không? Tôi không kìm được liếc mắt nhìn đùi Lâm Dung, khỏe khoắn chắc nịch, vừa nhìn đã thấy có lực.

“Lại nhìn gì nữa?” Lâm Dung cúi đầu cười, “Thấy quần đùi của tôi đẹp à?”

Tôi bối rối ngẩng mặt lên, có vài người đang sống bình thường tự nhiên bắt đầu nhìn lén đùi đàn ông ấy…

Lâm Dung cất bức tranh kia đi như cất báu vật, tôi về nằm trên ghế sô pha, đù má, ngồi tê cả xương cụt. Hôm nay tâm trạng cứ lúc lên lúc xuống, tôi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới mười giờ, thế mà đã buồn ngủ rồi.

Lâm Dung lấy cho tôi một bộ đồ ngủ, là loại đồ ngủ tơ tằm tôi chưa từng mặc, Lâm Dung thì mặc đồ ở nhà kẻ ca rô.

“Không có bộ khác à?”

Lâm Dung lắc đầu, tôi có chút do dự. Lâm Dung chỉ vào một căn phòng ngủ nói: “Em có thể vào trong đó thay, dù sao cũng chỉ tối nay thôi, sau này tôi sẽ cho em các kiểu khác.”

Tôi cầm lấy đồ ngủ vào căn phòng kia thay, đồ ngủ vô cùng trơn mượt, chất vải lành lạnh dán vào da thịt tôi, bên hông có một sợi dây lưng, tôi thử thắt nút vào nhưng vẫn lộ ra một mảng ngực lớn, nhưng cũng không sao, đàn ông để trần còn bình thường mà.

Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện sườn áo còn xẻ tà như sườn xám, tôi ngượng ngùng đi một bước dừng một bước.

Lâm Dung đứng từ xa nhìn tôi, đột nhiên chạy tới mò tay vào từ chỗ xẻ tà đó.

“Ủa mẹ nó anh định làm gì?”

Lâm Dung ấm ức nhìn tôi: “Em quyến rũ tôi.”

Anh giai, không phải là anh bảo tôi mặc sao?

Lâm Dung ôm tôi bế lên, nói: “Đáng lẽ định ăn chút hoa quả, nhưng tự nhiên tôi nhớ ra có chuyện quan trọng hơn phải làm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.