Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 70: Đại Thiếu Gia Kinh Ngạc




Lục Duệ nhàn nhạt nhìn Tất Thái Kiện sau khi tiếp điện thoại sắc mặt biến thành đần như heo, bình tĩnh nói: "Tất công tử, còn gọi người nữa không?"

Tất Thái Kiện thoáng cái mặt đỏ lên, hắn vừa rồi trong điện thoại bị bố già hung hăng mắng một lần, nghiêm lệnh hắn không được sinh sự cùng tên họ Lục này, nghĩ đến ý tứ trong lời nói vừa rồi của ông già, tựa như tên họ Lục này có bối cảnh, là mình không thể trêu vào.

Khẽ cắn môi, Tất Thái Kiện cười nói: "Lục bí thư, tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài đừng nóng giận."

Lục Duệ gật đầu, đối với Tất Thái Kiện thật ra có một tia khen ngợi, người này rất có thể nhịn, tối thiểu là người thức thời, biết mình là người hắn không có khả năng trêu chọc của, lập tức làm khuôn mặt tươi cười, chút nào nhìn không ra hình dạng vừa rồi chính là hắn kêu gào muốn đem mình đánh chết tươi.

Ho khan một tiếng, Lục Duệ nhàn nhạt nói: "Tất công tử nói đùa."

Ánh mắt chuyển động, Tất Thái Kiện đưa tay từ bóp da lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa cho Lục Duệ nói: "Trong thẻ này có chút tiền, coi như tiền thuốc men và bồi thường cho vị bằng hữu kia, ngài xem?"

Lục Duệ cũng không khách khí, đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua Tất Thái Kiện nói: "Đã như vậy, không tiễn.

Thay tôi vấn an Tất bí thư, nói cảm ơn ông ấy khiến cho tôi có thời gian đi dạo thị trấn Thuận An."

Mỗi nói một câu của hắn cùng Tất Thái Kiện, sắc mặt của Lâm Thiên Nam phía sau biến đổi từng đợt, đợi khi Tất Thái Kiện mang theo đám người kia chật vật rời đi, hắn nhìn Lục Duệ sắc mặt kinh ngạc giống như là một quái vật, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Mẹ ơi, mình lần đầu tiên gặp phải một kẻ còn dữ dằn hơn mình! Người này bao nhiêu tuổi? Bất quá là một cán bộ cấp khoa, có vẻ còn bị tạm thời cách chức, cũng dám đối nghịch cùng bí thư huyện uỷ, thật con mẹ nó ngầu!"

Đoàn người đã tán đi không khác biệt lắm, còn lại đám người của trấn Hạ Gia và Lục Duệ, còn có hai anh em nhà kia và một đám đứa nhỏ.

Nghe được Lâm Thiên Nam nói, Hạ Đại Ngưu nhíu nhíu mày, bất quá Lục Duệ không nói gì, hắn thật ra cũng không mở miệng răn dạy Lâm Thiên Nam.

"Biết tôi là ai không? Ông già của tôi chính là Lâm Phụng Thiên!" Câu này lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Đại Ngưu không có phản ứng gì, thế nhưng Lục Duệ lại sửng sốt, Lâm Phụng Thiên? Phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Lâm Phụng Thiên?

Hơi có chút kỳ quái nhìn thoáng qua tuổi tác của Lâm Thiên Nam, Lục Duệ nghi hoặc nói: " Lâm Phụng Thiên nào? Phó bí thư ủy ban kỷ luật lâm trung ương?"

Lâm Thiên Nam cười ha ha: "Hắc hắc, xem ra cậu cũng không phải ngu ngốc, tôi vừa nói tên cậu liền biết ông già nhà tôi."

Lục Duệ cười cười nói: "Lâm bí thư đều sắp sáu mươi, sao anh là con của ông ấy được? Hơn nữa, tôi nói như thế nào cũng là tốt nghiệp đại học hàng hiệu, lại đi học nửa năm trường đảng, tối thiểu đối với tên của người lãnh đạo đảng và quốc gia vẫn biết một chút."

Trợn mắt một cái, Lâm Thiên Nam giống như một kẻ dở hơi gãi gãi đầu của mình, "Nói cũng đúng, cậu làm quan mà." Nói xong lại ôm vai của Lục Duệ, cười hì hì nói: "Quả nhiên là người thông minh, hèn chi thăng quan nhanh như vậy.

Sau này hai ta cũng là huynh đệ!"

Thấy ánh mắt hơi có chút nghi hoặc của Lục Duệ, hắn nói tiếp: "Lão gia tử năm ba mươi chín tuổi mới sinh tôi ra, ổng lại làm công tác kiểm tra kỷ luật.

Cậu cảm thấy, tôi và ổng có cái gì để nói, ài, khác nhau quá nghiêm trọng!"

Một bên Lâm Nhược Lam tựa như đối với hình dạng mất mặt của anh mình cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn ra nghi hoặc của Lục Duệ đối với hai anh em mình, nhẹ giọng nói: "Tôi và anh ấy là sinh đôi."

Lục Duệ lúc này mới gật đầu, hèn chi hai người tuổi tác không khác biệt lắm, hắn còn suy nghĩ, đều bốn mươi tuổi mới có con trai, Lâm Phụng Thiên lại sinh thêm một cô con gái, thật đúng là nhân tài.

Bất quá thấy hình dạng của Lâm Thiên Nam, hắn cũng biết, cái này là được nuông chiều từ bé, hơn nữa Lâm gia bản thân là đại gia tộc giàu có, cha của Lâm Phụng Thiên Lâm lão gia tử là khai quốc công thành, đương nhiên là bồi dưỡng ra tính tình ương ngạnh của Lâm Thiên Nam.

Bất quá nói đến cũng lạ, vì sao đồng dạng là con cháu của gia tộc màu đỏ, trên người Lâm Nhược Lam lại không có cái loại kiêu căng này?

Lục Duệ biết, những con cháu đi ra từ loại nhà giàu này cả đám đều rất kiêu ngạo, không ai vô duyên vô cớ chạy đến cái chổ nhỏ như cái lổ mũi này, trừ phi là có chuyện gì.

Đương nhiên, tiền đề là anh em Lâm gia trước mặt thật sự là con của Lâm Phụng Thiên.

Lâm Thiên Nam lại ở đây thì thầm vài câu, đơn giản là chuyện mình ở kinh thành oai như thế nào, bất quá thấy Lục Duệ cũng không phản ứng mình, mà phân phó đám người Hạ Đại Ngưu đưa người trung niên họ Trần kia đi xem bệnh, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngừng lải nhải của mình: "Cậu lợi hại! Tôi con mẹ nó lớn như vậy, chưa từng thấy qua người nào hung hãn như cậu." Có chút bất mãn phát tiết một chút tâm tình của mình, lại bỗng nhiên thấy lông mày dần dần nhăn lại của Lâm Nhược Lam, Lâm Thiên Nam rất sáng suốt ngậm miệng của mình lại.

Nhỏ giọng nói thầm: "Nể tình em gái tôi nhìn cậu thuận mắt, lão tử không tính toán với cậu."

Lục Duệ đem thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Nhược Lam, nhàn nhạt nói: "Tiền trong này cô đưa cho ông ta đi, tính là đối phương bồi thường, tôi sẽ không cùng đi bệnh viện."

Lâm Nhược Lam sửng sốt, không đợi cô ấy nói, một bên Lâm Thiên Nam cười hỏi: "Sao? Cậu không đi cùng chúng tôi?"

Trừng mắt với anh, Lâm Nhược Lam cũng nhìn Lục Duệ, tựa như đợi hắn trả lời.

Lục Duệ cười ha ha nói: "Tôi còn có việc, đi trước.

Tên họ Tất kia hẳn là sẽ thành thật, sẽ không gây phiền phức cho các người."

Nói xong, xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng của Lục Duệ, Lâm Thiên Nam không khỏi nở nụ cười: "Chẹp chẹp, em gái, mị lực của em giảm xuống rồi, tên họ Lục này lại có thể không động tâm đối với em!"

Đôi mi thanh tú của Lâm Nhược Lam cau lại, mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Lâm Thiên Nam, anh không có việc gì chạy tới đây làm cái gì?"

Ủy khuất nhìn qua em gái, Lâm Thiên Nam làm ra biểu tình ‘anh rất đáng thương’ nói: "Anh cái này không phải thấy anh em chúng ta thời gian dài không gặp mặt, nhớ em nên đến thăm em sao? Em đối xử với anh như vậy, không biết làm cho anh đau lòng lắm sao?" Nói xong, còn rất nữ tính hóa ngắt một nụ hoa.

Không hề bị trò hề của anh trai làm cảm động, Lâm Nhược Lam khoát khoát tay nói: "Đừng chuốc thuốc mê em, em cũng không phải ngày đầu tiên biết anh.

Nói đi, rốt cuộc chọc chuyện gì?"

Thở dài một hơi, Lâm Thiên Nam ra vẻ hình dạng khổ lớn thù sâu: "Quả nhiên vẫn là em gái thân ái lý giải anh nhất.

Thật ra cũng không có chuyện gì, cũng là ở Hậu Hải bên kia sửa chữa một người bên ngoài, con bà nó, một công tử tỉnh trưởng chó má, cũng dám giành đàn bà với đại gia! Anh không đánh chết hắn đã là không tồi rồi, không ngờ rằng ông già lại chuyện bé xé ra muốn đánh gãy chân anh, mẹ nói anh đi trốn một thời gian.

Anh lúc này suy nghĩ một chút, đi nơi nào đều như nhau, chạy đến thăm em gái thân ái của anh một chút."

Bất đắc dĩ lắc đầu, tựa như không còn gì để nói với anh trai của mình, Lâm Nhược Lam xoay người mang theo mấy đứa nhỏ đi đến hướng bệnh viện.

...!...!...

...!...!...

Có trợ giúp xe đạp vùng núi, Lục Duệ mau chóng trở về tới trấn Hạ Gia, đối với hắn mà nói, xung đột cùng Tất Thái Kiện thật sự không tính là cái gì, ông già mình đều đã đắc tội, cũng không quan tâm đắc tội thêm thằng con.

Lúc này hắn lo lắng nhiều hơn, là chuyện mình nói cùng Hạ Đại Ngưu kia, cũng là làm sao khiến cho cư dân bản địa trấn Hạ Gia sắp tới lấy được nhiều lợi ích.

Dù sao mình nhậm chức ở chỗ này, cũng nên suy nghĩ vì quần chúng nhân dân ở đây.

"Lão bí thư, ngài bận không? Tôi có chút việc muốn báo cáo cùng ngài." Lục Duệ gõ mở cửa phòng làm việc Hạ Tụ Bảo, cung kính nói.

Hạ Tụ Bảo đang viết cái gì, thấy là Lục Duệ, cười ha ha nói: "Sao thế, có chuyện gì?"

Lục Duệ gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha cười nói: "Bí thư, xem ra ngài rất cao hứng."

Sờ sờ đầu của mình, Hạ Tụ Bảo trên mặt lộ ra một nụ cười: "Vừa rồi Chí Hoa gọi điện thoại cho tôi, nói chuyên gia thành phố đã xác định, trấn Hạ Gia chúng ta ở đây chứa rất nhiều mỏ đất hiếm, thành phố đã quyết định muốn thiết lập khu vực khai thác mỏ tại chổ chúng ta ở đây, ngày lành của chúng ta sẽ tới."

Lục Duệ trên mặt cũng lộ ra biểu tình hưng phấn, dù sao phán đoán của mình lúc trước cũng chỉ là dựa vào ký ức mà thôi, hiện tại chứng thực chuyện này, tối thiểu chuyện mình đắc tội Tất Vân Đào có thể mặc kệ.

"Lão bí thư, không biết ngài nghĩ tới không, chỉ cần chúng ta ở đây thật sự thiết lập khu khai thác, sẽ có bao nhiêu nhân khẩu bên ngoài tiến đến?"

Hạ Tụ Bảo sửng sốt, chần chờ nói: "Ý của cậu là?.

.

." Ông cũng không ngu, tự nhiên rõ ràng Lục Duệ là có ý gì, đó chính là muốn chiếu cố lợi ích của người địa phương.

Lục Duệ gật đầu, "Không cần bao lâu, tôi tin tưởng chỉ cần tin tức mỏ đất hiếm của núi Thanh Vân gần khai phá truyền ra, trấn Hạ Gia chúng ta sẽ trở nên càng ngày càng thịnh vượng, tối thiểu giá đất khẳng định sẽ tăng lên.

Tôi suy nghĩ khẳng định có người sẽ có thể nhận được tin tức, chạy đến chổ chúng ta ở đây trước mua nhà ở, nhất là hai làng dưới núi Thanh Vân, phỏng chừng hiện tại thành phố đã có người muốn dọn đến đây, đợi được quốc gia báo tin, chỉ là khoản bồi thường cũng được không ít tiền."

Hắn nói lời này không phải nói chuyện giật gân, dù sao thân là người sống lại, ký ức sâu nhất của Lục Duệ cũng là tin tức chổ này được phá bỏ và dời đi nơi khác cùng với khai thác, tin tức mua đất trắng trợn.

Tại Hoa Hạ vài chục năm sau, chuyện như vậy có thể nói là nhìn mãi quen mắt.

Cho dù là chính hắn, cũng lợi dụng ưu thế biết trước này, khiến cho cha con Lý Chí Cường đi tỉnh N mua đất, không phải vì đợi chỗ đó khai phá, thừa dịp giá đất tăng cao kiếm một chút sao?

Nghĩ tới đây, Lục Duệ nhìn thoáng qua Hạ Tụ Bảo có chút do dự, trầm giọng nói: "Lão bí thư, ngài ngẫm lại xem, trấn Hạ Gia chúng ta thậm chí thôn trấn phía dưới, bởi vì khai thác khẳng định sẽ có rất nhiều công tác, hơn nữa giá đất tăng cao, phỏng chừng không cần bao lâu, ở đây sẽ biến thành một nơi phồn vinh.

Thế nhưng tôi không thể quên gốc, lỡ nếu như một người không cẩn thận, khiến cho đám người bên ngoài đoạt chén cơm của người địa phương chúng ta, ngài nói, chúng ta còn có mặt mũi gì nhìn các hương thân?"

Hạ Tụ Bảo rùng mình, Lục Duệ đoán trúng tử huyệt của ông, đối với ông già đã qua năm mươi tuổi mà nói, cái gì đều không quan trọng, các hương thân của trấn Hạ Gia mới là quan trọng nhất.

Nếu như Lục Duệ dùng lý do khác cũng dễ nói, nhưng hiên ngang lẫm liệt lấy ra hương thân phụ lão của trấn Hạ Gia làm lợi thế, Hạ Tụ Bảo sẽ không có bất luận lý do gì không đáp ứng.

Quả nhiên, lưng của ông lão trong nháy mắt dựng thẳng lên, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn Lục Duệ nói: "Cậu nói đi, chúng ta nên làm sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.