Sáng sớm, Lục Duệ và chị em Trịnh gia cùng nhau điểm tâm, dặn dò Trịnh Tú Nghiên nhớ dẫn em gái đi chơi, sau đó cùng Lý Giang đi làm, hôm nay là ngày của cuộc họp thường ủy thị ủy, nếu không Lục Duệ cũng sẽ không từ huyện Đông Lâm vội vàng chạy về.
Vừa tới cửa trụ sở thị ủy, liền nghe thấy tiềng ồn ào khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, thuận theo hướng giọng nói truyền đến nhìn lại, Lục Duệ lập tức nhíu mày.
Ở cửa thị ủy cách đó không xa, có hơn hai mươi người mặc quần áo đen trắng đứng đó, còn có mười mấy cầm tranh chữ xông vào trong trụ sở thị ủy, chiến sĩ võ cảnh và các nhân viên an ninh trụ sở thị ủy ngăn không để họ vãi, hai bên đù đẩy rồi dẫn tới giằng có, nói là giằng co, thật ra chính là những người này cố gắng muốn phá vỡ sự phong tỏa của bảo vệ và chiến sĩ võ cảnh.
Lục Duệ nhíu mày, những người này cũng đúng là, chạy đến cửa trụ sở thị ủy gây sự, hơn nữa còn có tư thế như có tang sự, rõ ràng là bất chấp mọi giá, bình thường khi người dân Hoa Hạ chỉ cần no đủ là an, có đủ cơm ăn áo mặc là cao hứng làm ra hành động như vậy, tất nhiên là có ẩn tình nhất định, hoặc là nói, những người này thật ra chỉ muốn đòi lại công đạo thuộc về mình.
Lục Duệ rất rõ ràng, bất kỳ chuyện gì đều có nhân có quả, rất nhiều lúc chuyện phía dưới Lục Duệ cũng biết, xuất thân và kiến thức quyết định hắn minh bạch thế giới này vẫn tồn tại rất nhiều chuyện bất công, có đôi khi cũng muốn trả lại công đạo cho ai đó, nhưng công đạo này không phải hắn muốn cho là cho.
Ở trong quan trường, Lục Duệ dần dần minh bạch một đạo lý, có đôi khi đối mặt với áp lực từ các phương diện, mình cũng bất lực, chỉ có thể thỏa hiệp.
Ngồi trong xe, Lục Duệ cau mày nói với Lý Giang: "Chuyện gì thế?"
Lý Giang xử lý xong tang sự trong nhà vừa về, mọi người trong nhà minh bạch, hắn đi theo lãnh đạo thị ủy, việc khẳng định rất nhiều, Lục Duệ có thể để hắn nghỉ năm ngày đã là rất có tình cảm rồi.
Nghe thấy Lục Duệ hỏi, Lý Giang nghĩ một lát rồi : "Nói Hình như là chuyện trưng thu đất của vườn công nghiệp Tứ Hải, đám người này đã làm loạn mấy ngày rồi."
Lục Duệ ồ một tiếng, trong lòng khẽ động.
Chuyện này Lục Duệ biết đại khái, khu vườn công nghiệp Tứ Hải ở mặt nam huyện Tân Hóa thành phố Thanh Giang, bên cạnh là một quốc lộ cấp tỉnh, mà quốc lộ này lại nói với quốc lộ, kết quả là nơi này thành đoạn hoàng kim của thành phố Thanh Giang, phát triển kinh tế của địa phương giao thông phát đạt luôn rất nhất, những năm trước, toàn quốc đều đại lượng khởi công khu khai phá công nghiệp, mà khu khai phá công nghiệp Tứ Hải này chính là được thị lý dựng lên lúc đó, chỉ là một khu khai phá cấp thành phố.
Lúc ấy người phụ trách chuyện này chính là Hoàng Hiểu Dương, thị trưởng thời đó.
Có điều, Lục Duệ còn nghe được một cách nói, đó chính là lúc ấy khu vườn công nghiệp Thần Quang trình báo vườn công nghiệp cấp quốc gia thành công, tư thế quá lớn, chỉ có điều người thôi động sau lưng lại là Bạch Kiến Nghiệp, bí thư thị ủy Thanh Giang thời đó, Hoàng Hiểu Dương thân là thị trưởng tất nhiên là không cam lòng tụ hậu, hạ quyết tâm cũng làm một địa phương tương xứng với khu khai phá vườn công nghiệp Thần Quang, kết quả là, liền có khu khai phá Tứ Hải này.
Vấn đề là, lúc ấy chung quanh khu khai phá Tứ Hải trừ quốc lộ ra thì chẳng có gì, hai bên đường thậm chí đều là nhà cửa cũ nát, cho nên trước khi làm khu khai phá, Hoàng Hiểu Dương quyết định trước tiên dựng một hình tượng thành thị tốt.
Trên có ý, dưới liền động, có nhận tri như vậy, các lãnh đạo thành phố Thanh Giang làm một công trình khiến Lục Duệ ngày sau dở khóc dở cười - dỡ nhà dân hai bên quốc lộ xuống, thống nhất xây thành một dãy nhà tây, mục đích là tạo hình tượng thành thị trong thành phố Thanh Giang cho thương nhân.
Nghe nói công trình này được xếp vào một trong mười công trình trọng điểm lớn của thị chính phủ năm đó, người phụ trách chủ yếu chính là thị trưởng Hoàng Hiểu Dương.
Cái này Lục Duệ có thể lý giải có thể lý giải, điểm sáng của công trình này không chỉ là để cải thiện hoàn cảnh đầu tư của thành phố Thanh Giang, quan trọng hơn là có thể dát vàng lên mặt lãnh đạo chủ quản Hoàng Hiểu Dương này, nói trắng ra chính là công trình chính tích, không quan tâm tới khu khai phá này cuối cùng có được dựng lên hay không, ít nhất thì Hoàng Hiểu Dương cũng mò được chính tích.
Người hướng tới chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, đây là bình thường.
Không đợi hạng mục này triệt để làm xong, Hoàng Hiểu Dương đã được đề bạt lên vị trí bí thư thị ủy, toàn bộ khu khai phá cũng chỉ hoàn thành quy hoạch và xây dựng bước đầu, về phần dãy nhà tây ban đầu đặt ra, căn bản sẽ không xây.
Về sau nghe nói thị lý có ý khởi động lại hạng mục này, Lục Duệ cũng cho rằng là huyện Tân Hóa tự làm, cũng không quá để ý.
Chỉ là hôm nay có chuyện gì vậy?
"Lý Giang, đi hỏi thăm xem cụ thể là có chuyện gì." Lục Duệ trầm ngâm một chút rồi nói với Lý Giang.
Lý Giang gật đầu, mở cửa xe đi về phía đám người.
Bên này lái xe đánh tay lái, xe chậm rãi lái về phía cửa sau trụ sở thị ủy.
Trụ sở thị ủy vốn là không có cửa sau, nhưng về sau do vấn đề quần chúng khiếu oan tăng nhiều, nhân số càng lúc càng nhiều, số lần cũng càng lúc càng nhiều, ảnh hưởng tới việc ra vào bình thường của lãnh đạo thị ủy, chủ nhiệm văn phòng thị ủy lúc đó liền nghĩ tới một biện pháp, để đảm bảo cho công tác bình thường của lãnh đạo thị ủy không bị quấy nhiễu, cố ý ở mặt sau trụ sở thị ủy mở một cửa nhỏ, đặc biệt cung cấp cho lãnh đạo sử dụng dưới tình huống đặc thù, Lục Duệ sau khi tới thành phố Thanh Giang rất lâu mới biết có một chỗ như vậy.
Lúc này nhìn thấy lái xe đánh tay lái, Lục Duệ biết hắn muốn đi cửa sau.
Chuyện này nếu là vấn đề của Hoàng Hiểu Dương thì mình cứ tận lực đừng nhúng tay vào,
Cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, Lục Duệ nghĩ đến còn hai mươi phút nữa sẽ tới cuộc họp thường ủy, Hoàng Hiểu Dương lúc này không ra, rốt cuộc là muốn thế nào, là không muốn gặp những người này, hay là không ở thị ủy? Loại suy nghĩ này khiến Lục Duệ bực mình, bởi vì xuất thân bần hàn, hắn có thể cảm nhận được loại cảm giác vô lực của quần chúng bình thường khi đối mặt với chính phủ, lúc này có nhiều người kêu oan như vậy, khiến Lục Duệ trong lòng rất không thoải mái.
Nghĩ một lát, hắn nói với lái xe: "Tiểu vương Vương, anh chờ một chút."
Nói xong, Lục Duệ bấm số di động của Lý Giang: "Thế nào?"
Lý Giang trong điện thoại trầm ngâm một chút rồi nói khẽ: "Lão đại, bên này hình như là bởi vì chuyện di dời, đội xây dựng của tập đoàn Yến Bắc khi di dời đã chôn một ông già bên dưới, người nhà tới kêu oan."
"Tập đoàn Yến Bắc" Lục Duệ nhướng mày, trong lòng càng thêm không thoải mái, tập đoàn Yến Bắc này thật giống như một mảng mây đen bao phủ trên không thành phố Thanh Giang, chuyện gì cũng có thể phát hiện bóng dáng của nó, khai phá hồ Thủy Kính huyện Tân Hóa, xâm chiếm đất khu cao tân, đến bây giờ di dời dẫn tới có người tử vong, chẳng lẽ bọn họ không biết thu liễm một chút à?
Lục Duệ gần đây không muốn khai chiến trực tiếp với Hoàng Hiểu Dương, tuy rằng nói với Lý Giang Nam là chuẩn bị động tới huyện Đông Lâm, nhưng đó là bởi vì vấn đề của cục giáo dục huyện Đông Lâm thật sự quá nghiêm trọng, cho Lục Duệ một danh phận để động thủ, mặc dù Hoàng Hiểu Dương có lòng phản đối thì cũng vô ích, ký túc xá bỏ hai ngàn ba trăm vạn ra xây lù lù ở đó, , đừng nói là Hoàng Hiểu Dương, cho dù La Xuân Hạc tới, cũng phải bịt mũi để Lục Duệ tiếp tục tra, mà tập đoàn Yến Bắc thì khác, không nói đến quy mô của xí nghiệp khổng lồ này, chỉ cần quan hệ rắc rối phức tạp phía sau đã đủ để Lục Duệ kiêng kị.
Phải biết rằng, lần trước mình trong văn phòng của La Xuân Kiều, tận mắt thấy Giang Hải, con trai của bí thư tỉnh ủy và ông chủ Trương Bảo Lâm của tập đoàn Yến Bắc ngồi cùng nhau, nếu như hai người thực có quan hệ, thế chẳng phải có nghĩa là mình phải khiêu chiến với bí thư tỉnh ủy à?
Lục Duệ thực sự không muốn quản chuyện này, nhất là dưới trạng thái thế cục tỉnh lý chưa rõ ràng, thế cân bằng của thị lý một khi bị phá vỡ, vậy có nghĩa là một hồi đấu tranh tàn khốc sắp bắt đầu.
Nhưng nhìn thấy nhiều quần chúng mặc áo đay đeo khăn than vây kín cửa lớn thị ủy, trong lòng Lục Duệ lại rất khó chịu, nếu để người đi tới đi lui nhìn thấy, người ta sẽ coi đảng và chính phủ như thế nào? Không nghi ngờ gì nữa là tổn hại rất lớn đối với hình tượng của đảng và chính phủ, huống chi, lương tâm và nguyên tắc của Lục Duệ cũng khiến hắn không thể không quản chuyện này, nếu đã đụng phải thì cứ đối mặt đi.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ lắc đầu, có chút tự giễu, mình quả nhiên vẫn chưa phải là một chính khách đủ tư cách, chính khách chân chính sao lại để người khác ảnh hưởng tới phán đoán và tình tự của mình?
Thở dài, Lục Duệ nói: "Tiểu vương, quay đầu, đi tới cửa lớn."
Lái xe tiểu vương đi theo Lục Duệ cũng lâu, biết bí thư Lục này là người ngoài mềm trong cứng, có điều hắn vẫn nói khẽ: "Nếu đi vào từ cửa lớn thì không chừng sẽ không tới kịp cuộc họp thường ủy."
Lục Duệ cười, hắn biết tiểu vương đây là đang nhắc nhở mình chú ý thời gian: "Đành chịu thôi, không thể để quần chúng cứ náo loạn ở cửa nha vậy được, lát nữa anh chú ý thời gian, sắp tới giờ thì báo cho tôi."
Tiểu vương gật đầu, tựa hồ là trong lúc vô ý nói: "Mấy ngày nay nghe nói đã náo loạn vài lần, bí thư Hoàng một lần cũng chưa ra mặt."
Lục Duệ nhắm mắt lại, làm bộ như không nghe thấy lời nói của tiểu vương, hắn cũng không phải loại ngốc không rành thế sự, sao có thể không nghe ra tiểu vương đây là đang nhắc nhở mình, cẩn thận nhúng tay vào chuyện của Hoàng Hiểu Dương, dù sao công trình khu khai phá Tứ Hải này cũng là Hoàng Hiểu Dương chủ lực thôi động, hiện giờ làm ra chuyện quần thể khiếu oan tập thể này, bản thân càng nên cẩn thận một chút.
Ở địa phương Hoa Hạ này, khiếu oan tập thể cũng không phải là việc nhỏ bình thường, hơi không cẩn thận, rất có thể sẽ đắc tội với lãnh đạo, lại khiến quần chúng mất hứng, chuyện cố sức mà không lấy được lòng, mấu chốt là hai mặt đều không phải người.
Tuy rằng biết rõ có nguy hiểm như vậy, nhưng Lục Duệ cảm thấy mình vẫn không thể lùi bước, tuy rằng không rõ lắm vì sao khu khai phá Tứ Hải đình trệ hai ba năm rồi với chưa vận tác, nhưng nếu đã gặp, mình không thể coi như không thấy, đều xuất thân từ người thường, Lục Duệ hiểu họ, nếu như không phải bị ép tới nước này, có ai nguyện ý giữa ban ngày ban mặt mặc áo đay tới cửa trụ sở thị ủy gây sự? Càng đừng nói tới, sắp mở cuộc họp thường ủy, mình nếu như tránh mà không gặp, đến cuộc họp vạn nhất Hoàng Hiểu Dương hỏi, bí thư Lục anh có nhìn thấy có người gây sự hay không? Vì sao mặc kệ không quan tâm? Thế chẳng phải là biến thành mình không lo được công tác của bí thư thị ủy à?
Làm người đã khó, làm quan còn khó hơn, có một số việc, anh quản thì người khác sẽ nghĩ này nghĩ nọ, mà anh mặc kệ thì người khác cũng sẽ nghĩ nọ nghĩ kia.