"Tiểu Lam, em đùa gì thế?"
Lục Duệ đối mặt với Lâm Nhược Lam, sắc mặt có chút khó coi.
Lâm Nhược Lam nhìn vẻ mặt của Lục Duệ, dè dặt ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Em nghe thị trưởng Âu nói anh gần đây sống rất khó khăn, cho nên mới..."
Xua tay, Anh cho dù là đầu tư, cũng không cần ở huyện Cẩm Phú, như vậy đối với anh đối với e về sau đều không tốt, nhớ kỹ, có thể đầu tư ở thành phố Mộc Dương, nhưng đừng ở huyện Cẩm Phú, nếu không về sau sau khi chúng ta kết hôn, sẽ có người nói nhảm."
Người Lâm Nhược Lam hơi run lên, tựa hồ không nghe thấy lời nói của Lục Duệ, lập tức ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, Lâm Nhược Lam mới run giọng nói: "Anh nói, kết hôn ư?"
Gật gật đầu một cách thản nhiên, Lục Duệ nhìn Lâm Nhược Lam nói: "Chẳng lẽ, em cho rằng mình muốn kết hôn với người khác thì anh sẽ để yên ư? Hay là em không muốn làm tân nương trong hôn lễ của anh?"
"Anh dám à."
Lâm Nhược Lam thốt ra câu đó, lại lập tức xấu hổ đỏ mặt, xoay người lại không dám nhìn Lục Duệ.
Lục Duệ cười ha ha, vươn tay ra kéo mặt cô ta lại.
"Nha đầu ngốc, anh biết em là muốn tốt cho anh, có điều em phải tin tưởng, nam nhân của em đã có gan cưới em thì cũng có biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt.
Minh bạch chưa?"
Lâm Nhược Lam bị những lời tâm tình của Lục Duệ khiến cho ý loạn tình mê đờ đẫn gật gật đầu, hiện tại Lục Duệ nói gì cô ta đều sẽ nghe, đây là nữ nhân đã đắm chìm trong tình yêu.
"Lão công, nếu như James không đầu tư ở huyện Cẩm Phú thì có ảnh hưởng tới anh hay không?"
Nằm trong lòng Lục Duệ, vẻ đỏ ửng trên mặt Lâm Nhược Lam vẫn chưa mất đi, nhỏ giọng nói.
Lục Duệ nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt ve tấm lưng trắng nõn của Lâm Nhược Lam, thản nhiên nói: "James tất nhiên là phải đi, chỉ có điều rút vốn chuyện này, không thể đổ trách nhiệm lên đầu anh được, hắc hắc, có người nếu muốn nhỏ thuốc mắt cho anh, tất nhiên sẽ phải trả giá đắt."
"Huyện trưởng Lục, chào ngài."
Sau khi mặt trời nhô lên, Lục Duệ dẫn dẫn Điền Quốc Cường về tới huyện Cẩm Phú, Lâm Nhược Lam ở bên Mỹ còn có việc, chỉ có thể lưu luyến không rời chia tay Lục Duệ.
Trên đường đi không ngừng có người chào hỏi Lục Duệ, Lục Duệ mỉm cười gật đầu với đối phương, vẻ mặt rất hòa ái dễ gần.
"Quốc Cường, lát nữa mời cục trưởng Lao của cục thỉnh giáo tới đây một chút." Ngồi trong văn phòng, Lục Duệ nói với Điền Quốc Cường đang bận rộn dọn dẹp văn phòng.
Điền Quốc Cường gật gật đầu, biểu thị mình đã nhớ.
Hơn mười giờ, cục trưởng cục giáo dục Lao Động của huyện Cẩm Phú tới văn phòng của đại huyện trưởng Lục Duệ.
"Chào Huyện trưởng Lục."
Lao Động ân cần thăm hỏi.
Đối với huyện trưởng trẻ tuổi này, hắn khá là bội phục, không nói người ta vui vẻ vô tư giúp mấy đứa học sinh đó, chỉ có thể từ trên tay cục giáo dục lấy ra khoản tài chính bảy mươi vạn cua năm nay ra, đã khiến Lao Động vẫn luôn phiền muộn không thôi vì kinh phí cho giáo dục vô cùng cảm kích.
"Đồng chí Lao Động tới rồi à?" Lục Duệ đang xem giấy tờ, nghe vậy liền bỏ giấy tờ xuống, cười nói với Lao Động: "Khoản tiền của cục Tài chính đã tới chưa?"
Lao Động gật gật đầu: "Tới rồi, Dựa theo chỉ thị của ngài, tôi đã thay đổi địa điểm học cho bọn nhỏ, chỗ ở cũng giải quyết lại rồi."
Tạm dừng một chút, Lao Động có chút nghi hoặc nhìn Lục Duệ nói: "Huyện trưởng Lục, tôi lắm miệng hỏi một câu, vì sao không dùng khoản tiền này để sửa trường?" Kể ra, Lao Động thực sự có chút không hiểu, bởi vì Lục Duệ không phải loại lãnh đạo không thực tế, nếu đã có biện pháp rút tiền được từ cục tài chính, hắn khẳng định là muốn thay đổi hiện trạng giáo dục của huyện Cẩm Phú, nhưng hiện tại hắn lại án binh bất động, cái này khiến Lao Động trong lòng có chút tò mò.
Loại phần tử trí thức chính thống như hắn, nghĩ gì thì nói nấy, cho nên mới trực tiếp mở miệng hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ cười ha ha: "Sao? Sốt ruột muốn để bọn nhỏ chuyển tới trường mới à?"
Lao Động có chút ngượng ngùng cười cười, lại không nói gì.
Lục Duệ bưng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm rồi nói: "Với chút tiền đó, trừ có thể xây một trường học bình thường thì còn có thể làm được gì nữa?"
Nghe thấy lời nói của hắn, Lao Động sửng sốt, chưa kịp trả lời liền nghe thấy Lục Duệ nói tiếp: "Mặc dù dùng khoản tiền này xây một cái trường, bọn nhỏ chưa chắc đã học được? Đừng quên, cha mẹ chúng ngay cả học phí cũng không có, sao có thể trả được những phí dụng khác để chúng đến trường?"
Lao Động trầm mặc, Lục Duệ nói không sai chút nào, ở nông thôn ngay cả đảm bảo cuộc sống ấm no còn khó, lấy đâu ra tiền cho bọn nhỏ đi học?
"Huyện trưởng, tôi.
.
." Lao Động muốn nói lại thôi.
Lục Duệ nhẹ nhàng lắc đầu: "Ý của anh tôi biết, có điều anh yên tâm, rồi sẽ có biện pháp.
Tôi đáp ứng anh, muộn nhất là mùng một tháng sáu, chuyện này nhất định sẽ có kết quả."
Tiễn Lao Động, Lục Duệ lại đầy một bụng tâm sự, tuy rằng là nói như vậy.
Có điều cái kế hoạch trong lòng mình đó quả thực quá lớn gan, có thể trở thành hiện thực hay không thì vẫn phải trông vào vận khí.
Đúng vào lúc này, Điền Quốc Cường đi vào, lo lắng nói: "Huyện trưởng, đã xảy ra chuyện rồi."
Lục Duệ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Điền Quốc Cường đi đến bên cạnh Lục Duệ, thấp giọng nói: "Là các công nhân của nhà máy in thuộc cục tài chính."
Sắc mặt Lục Duệ lập tức trở nên khó coi, hắn đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào rất lớn, thuận theo cửa sổ nhìn ra, trước cửa chính phủ huyện tụ tập một đống người, chủ nhiệm văn phòng chính phủ huyện Chiêm Quyền đang khuyên giải ai đó.
Nhăn mày, Lục Duệ nói: "Sao lại xảy ra chuyện này? Nhà máy in nào của cục Tài chính?"
Theo Lục Duệ, mình vừa mới đến nhận chức không lâu, sao đã có người chạy tới chính phủ huyện gây sự? Hơn nữa còn cái gì nhà máy in của cục tài chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thời gian Điền Quốc Cường ở huyện Cẩm Phú cũng không ngắn, tất nhiên hiểu sự vòng vo trong đây, nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc khó hiểu của Lục Duệ, Điền Quốc Cường nói khẽ: "Là thế này, dưới cục tài chính có một nhà máy in, người bên dưới là công nhân của nhà máy đó, bởi vì chuyện tiền lương, bọn họ đã không chỉ náo loạn một lần."
Mày Lục Duệ càng nhăn hơn: "Tiền lương là sao?"
"là thế này, trên danh nghĩa thì nhà máy này trực thuộc cục tài chính, nhưng công nhân đã liên tục hơn một năm không được nhận lương, sinh hoạt phí nhà xưởng cho mỗi tháng cũng chỉ một trăm hai trăm, họ làm loạn không chỉ một lần rồi, lần này chắc là biết ngài thượng nhiệm cho nên mới tới đây gây sự." Điền Quốc Cường nhỏ giọng nói.
Lục Duệ ngẩn người, hắn không ngờ còn có chuyện như vậy, do dự một chút, Lục Duệ nói với Điền Quốc Cường: "Theo tôi xuống xem."
Điền Quốc Cường ngớ người, mở miệng khuyên nhủ: "Huyện trưởng, hay là đợi chủ nhiệm Chiêm khuyên họ đã..."
Lục Duệ khoát tay: "Chỉ là người dân thôi, không sao."
Nói xong sải bước xuống lầu.
Ở cửa lớn chính phủ Huyện tụ tập hơn ba trăm người, dựng một biểu ngữ rất lên, bên trên chỉ có năm chữ: "Chúng tôi muốn ăn cơm "
Hàn quang trong mắt Lục Duệ chợt lóe, xem ra vấn đề trong đây không nhỏ, nếu không những công nhân của nhà máy in này sao lại dựng biểu ngữ như vậy?
Khi Điền Quốc Cường và Lục Duệ đi ra, không hề dẫn tới sự chú ý của người khác, tuổi của hai người đều không lớn, nhất là Lục Duệ, thậm chí còn giống nhân viên công tác của chính phủ huyện hơn.
Lục Duệ nhìn một lão già lớn tuổi đang hét lên với Chiêm Quyền: "Đi gọi huyện trưởng mới ra đây, chúng tôi muốn phản ánh vấn đề."
Một nữ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi thì hô to: "Chúng tôi muốn ăn cơm "
Trường hợp rất là hỗn loạn, đám người có tư thế ùa cả lên.
Sắc mặt Lục Duệ rất khó coi, nói khẽ với Điền Quốc Cường: "Thông tri cho cục công an chưa?"
Điền Quốc Cường gật gật đầu: "Đã thông tri rồi, chắc đang trên đường tới."
Mắt thấy đám người có tư thế càng lúc càng hỗn loạn, Lục Duệ nghĩ nghĩ rồi nói: "Mang cái loa đến đây."
Chỉ chốc lát sau, Điền Quốc Cường cầm một cái loa ra.
Vươn tay cầm loa, Lục Duệ nói: "Mọi người yên lặng một chút, tôi là huyện trưởng Lục Duệ mới tới, có tình huống gì thì các anh có thể phản ánh với tôi."
Nghe hắn tự xưng là huyện trưởng mới tới, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
"Trẻ quá." Một người trẻ tuổi rụt rè nói.
Một lão nhân thì bảo: "Hình như còn nhỏ hơn cả cháu tôi."
Nhìn thấy đám người có nguy hiểm mất khống chế, trong lòng Lục Duệ dần dần lo lắng, tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp loại tình huống này, nhưng dù sao mình cũng vừa mới thượng nhiệm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phiền toái sẽ rất lớn, nghĩ đến đây, Lục Duệ cao giọng nói: "Tôi minh bạch tâm tình của mọi người, cũng xin mọi người tin, tôi thật lòng muốn phản ảnh của mọi người, có điều như thế này thì loạn quá, hay là mọi người chọn ra mấy đại biểu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, mọi người thấy sao?"
Lời này khá khiến cho người ta tin phục, không thể không nói, người dân Hoa Hạ đều là người giảng đạo lý, bọn họ nếu như không phải bị ép bất đắc dĩ thì cũng sẽ không gây sự.
Một đám người cũng đã thương lượng, có nên nói chuyện với Lục Duệ hay không, có điều cũng có người đang tranh luận, nói tiểu tử này quá trẻ tuổi, có lẽ lời nói không tính là gì.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Lục Duệ mỉm cười, cao giọng nói: "Tôi thấy mọi người cứ đợi ở đây của xk hay, còn có thể ảnh hưởng tới công việc của chính phủ, thế này đi, vị nào dẫn đường đi, vừa hay tôi cũng vừa đến huyện Cẩm Phú, vẫn chưa quen thuộc tình huống, tới nhà máy in xem thử, có có gì gì thì mọi người cứ phản ánh trực tiếp với tôi, thế nào?"
Lời này rất có thành ý, đám người vốn đang kích động cũng bình tĩnh lại.
Mục đích Mọi người gây sự, trừ mấy người nhỏ tuổi ra thì cũng đều là vì cơm ăn, nghe thấy huyện trưởng người ta cũng tỏ ý muốn tới nhà máy nói chuyện thì cứ vây ở đây cũng chẳng làm gì.
Một lão nhân lớn tuổi nói: "Đi, chúng tôi nghe theo lời anh."
Hiệu suất của văn phòng Chính phủ cực cao, chỉ chốc lát sau đã tìm được mấy chiếc xe khách chở hết đám người này về nhà máy in.
Mà đi theo Lục Duệ tới nhà máy in còn có chủ nhiệm văn phòng Chiêm Quyền của chính phủ huyện, phó cục trưởng cục công an Trình Đức Trụ vừa tới, phó cục trưởng của cục tài chính huyện Vương Trung Toàn cũng đi theo.