" Đồng chí Hạo Vinh à, tổ điều tra chúng tôi không tới thành phố Tất Phương.
trước tiên tới huyện Đại Hồng khảo sát thực địa một chút." Giọng nói của Bí thư Ủy ban kiểm tra Tỉnh G Trình Dã từ trong ống nghe truyền đến, sắc mặt của Trương Hạo Vinh lập tức trở nên khó coi.
Tổ điều tra Tỉnh ủy trực tiếp tới huyện Đại Hồng.
điều này có nghĩa là là gì?
Khác với những tên tiểu thư chân ướt chân ráo bước vào quan trường, Trương Hạo Vinh là công chức lăn lộn trong quan trường nhiều năm, gặp nhiều sóng to gió lớn, năm đó đấu đá với hai người Tiền Cường ở Tất Phương, cơ hồ khiến tỉnh lý không nhịn được mà ra mặt can thiệp, mà lúc này hắn nghe thấy điện thoại của Trình Dã, sắc mặt lập tức thay đổi, trong đầu rất nhanh nghĩ đến một chuyện không tốt.
Dựa theo chỉ thị trong điện thoại của bí thư tỉnh ủy Hồ Báo Quốc, tổ điều tra lần này là do bí thư Ủy ban chính pháp Chu Đào, bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Trình Dã và thính trưởng thính công an tỉnh Hồ Thành Lượng tự mình dẫn đội, nói cách khác, ba người này tổ thành tầng quyền lực cao nhất của tổ điều tra, mà hiện tại điện thoại do Trình Dã gọi cho mình, từ đó cho thấy, trong tổ điều tra này thì bí thư Ủy ban kiểm tra Trình Dã này chiếm địa vị chủ đạo.
Trương Hạo Vinh rất rõ ràng, Trình Dã là cán bộ kinh thành phái xuống, tuy rằng tạm thời vẫn chưa cho thấy lập trường, nhưng bằng vào sự tìm hiểu về hai đại phe phái Kinh Tân hệ và Minh Châu hệ, Trương Hạo Vinh dám khẳng định, quan hệ giữa Trình Dã và Chu Đào khẳng định là không hợp, nói chính xác thì hai người một là thuộc Kinh Tân hệ, căn bản không thể hòa hợp, điều này quyết định người có quyền chủ đạo của tổ điều tra này biến thành thính trưởng thính công an tỉnh Hồ Thành Lượng, đối với Hồ Thành Lượng đồng dạng cũng là cán bộ cấp chính thính như mình này, trong lòng Trương Hạo Vinh rất bất đắc dĩ, Hồ Thành Lượng này và phó tỉnh trường thường vụ chính phủ Hồng Chí Viễn đi lại rất gần, là cán bộ Lam hệ.
"Chẳng lẽ nói, Lam hệ đã liên thủ với Kinh Tân hệ?" Trong đầu hiện lên suy đoán như vậy, Trương Hạo Vinh mỉm cười nói: "Bí thư Trình khách khí rồi, công tác c tổ điều tra tỉnh ủy, thị ủy thị chính phủ Tất Phương chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.
Hiện tại chúng tôi đang mở cuộc họp thường ủy lâm thời tại huyện ủy huyện Đại Hồng, thảo luận về sự kiện Thiên Thượng Nhân Gian, hoan nghênh lãnh đạo hoan nghênh đến kiểm tra và chỉ đạo công tác."
"Ồ?" Trình Dã ở đầu kia Điện thoại rõ ràng cũng rất sửng sốt, có điều lập tức cười nói: "Nếu như vậy thì tốt.
Đoàn xe của Chúng tôi lập tức sẽ đến huyện Đại Hồng, chúng ta lát nữa gặp nhau."
Buông điện thoại, Trương Hạo Vinh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không nói ra được, nhìn thoáng qua các thường ủy vẫn đang giương cung bạt kiếm, Trương Hạo Vinh thản nhiên nói: "Tổ điều tra tổ điều tra lập tức sẽ đến, mọi người cùng đi đón với tôi."
Nói xong, hắn nhìn về phía Trương Thiên Hào: "Thị trưởng Thiên Hào, anh thấy sao?"
Trương Thiên Hào mỉm cười, gật đầu nói: "Bí thư nói đúng, nghênh đón tổ điều tra tỉnh ủy quan trọng hơn." Nói xong, hắn nhìn về phía Lục Duệ: "Đồng chí Lục Duệ, bên trong di động của anh đã có chứng cớ, vậy cầm theo, lát nữa giao cho lãnh đạo của tổ điều tra tỉnh ủy, tin rừn họ sẽ có một bình phán công chính."
Lục Duệ đứng lên gật đầu: "Tôi tin tổ chức, tin lãnh đạo thượng cấp."
Đối với sự giả bộ của hai người này, có hai người trong phòng họp hận không thể xông lên đá cho họ một phát, một người là bí thư huyện ủy huyện Đại Hồng Đào Ngọc Cường, một là phó thị trưởng thường vụ thị chính phủ thành phố Tất Phương Chu Đồng Phương.
Đào Ngọc Cường làm cùng với Lục Duệ gần một năm nay, đã dần dần hiểu được thủ đoạn của phó bí thư Lục này, người này tuyệt đối là loại tâm ngoan thủ lạt, một khi đắc tội với hắn, hắn sẽ từ từ trả đũa anh, lần này mình thật sự là nhảy ra quá nhanh, không những bắt tâm phúc số một Vương Mậu Đức của Lục Duệ, hơn nữa còn muốn dồn Lục Duệ vào chỗ chết, chỉ cần có kết quả điều tra, chứng minh Lục Duệ không có vấn đề, chỉ sợ hắn sẽ xuống tay với mình.
Người thứ hai là Chu Đồng Phương, khác với lo lắng của Đào Ngọc Cường, Chu Đồng Phương lo lắng chuyện này một khi sáng tỏ, những thủ đoạn mà mình sử dụng khẳng định sẽ bị lôi ra, hơn nữa hắn cũng hiểu, tuy rằng Trương Hạo Vinh mới là độc thủ phía sau màn, nhưng mình tuyệt đối không dám kéo hắn ra, ngược lại lại gánh hết.
Bất kể là thị cục bóp méo khẩu cung, hay là ông chủ phía sau màn của Thiên Thượng Nhân Gian, những cái này đều có liên hệ thiên ti vạn lũ với mình.
Bởi vậy, Chu Đồng Phương nhìn di động Lục Duệ cầm, cả người run rẩy.
Có một số người, khi làm chuyện đuối lý thì luôn nghi thần nghi quỷ.
"Bí thư, ngài thực sự có băng ghi hình à?" Đi theo lãnh đạo thị ủy tới ngoài cửa đại viện huyện ủy, Vương Mậu Đức và Lục Duệ đi cuối cùng, Vương Mậu Đức giữ Lục Duệ lại nhỏ giọng hỏi.
" Đầu tiên, tôi chỉ nói là bên trong chiếu điện thoại này có quay lại.
NGoài ra, cho dù là có quay, anh thấy hôm đó trời tối như vậy, có thể quay lại được cái gì?"
"Nhưng, bất kể là nói thế nào thì ngài cũng nói là ghi lại rồi, vạn nhất tỉnh ủy tỉnh ủy hỏi..." Vương Mậu Đức thần sắc khẩn trương nhìn Lục Duệ, hắn không nghĩ như Lục Duệ, theo Vương Mậu Đức theo Vương Mậu Đức thấy thì Lục Duệ này căn bản chính là đang dánh bạc, vạn nhất vừa rồi có lãnh đạo thị ủy đòi xem lại băng ghi hình, vậy chẳng phải là lộ hết ư?
Hiện tại mình và Lục Duệ là châu chấu bị buộc trên cùng một que, không thể có sai xót gì được.
"Lát nữa nếu lãnh đạo tỉnh ủy hỏi thì phải làm sao?" Vương Mậu Đức thấp giọng lầm bầm lầu bầu, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng đối với tương lai của mình và Lục Duệ, Lục Duệ thở dài bất đắc dĩ, chậm rãi dừng lại, giữ Vương Mậu Đức rồi thần sắc nghiêm túc dặn: "Chuyện Lần này, không như anh nghĩ, tổ điều tra tỉnh ủy chưa chắc đã đáng sợ như anh nghĩ, tính nghiêm trọng của sự việc cũng chưa chắc đã nghiêm trọng như vẻ ngoài mà nó biểu hiện ra, cho nên anh chỉ cần ăn ngay nói thật, làm tốt việc của anh là được rồi."
Tôi minh bạch, bí thư.
Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu thực sự không ổn thì anh cứ đẩy lên người tôi, tôi mất chức cũng không sao, anh nhất định phải chống đỡ tiếp."
Vương Mậu Đức nói khẽ, người khác căn bản không nghe thấy hai người đang nói gì.
Lục Duệ trong lòng ấm áp, Vương Mậu Đức nói ra những lời này là xuất phát từ chân tâm hay là giả dối thì hắn nhìn một cái là biết, Vương Mậu Đức lúc này thực sự bất chấp mọi giá, thà rằng để mình bị kéo xuông ngựa, cũng phải giữ vị trí cho Lục Duệ.
Tuy rằng suy nghĩ này của hắn là tình nguyện, nhưng Lục Duệ vẫn cảm thấy trong lòng mình ấm áp, dù sao vào lúc này có thể người người nguyện ý hy sinh vì mình, là một chuyện rất hiếm có, đặc biệt còn là trong cái quan trường ngươi lừa ta gạt, thường ngày thì tươi cười chào hỏi, nhưng khi gặp nạn thì vội vàng bỏ đá xuống giếng này, Vương Mậu Đức vẫn có tâm tư thuần phác như vậy, khiến Lục Duệ rất mừng.
Cố gắng giữ nụ cười trên mặt, không cho người chung quanh nhìn ra vấn đề gì, Lục Duệ lạnh lùng nói với Vương Mậu Đức: "Yên tâm đi, chuyện này khẳng định sẽ không sao, tôi và thị trưởng Trương sớm đã có an bài rồi, vừa lúc anh cũng tới lúc được đề bạt rồi."
Vương Mậu Đức cả kinh, có chút kinh ngạc nhìn Lục Duệ, lại nhìn thấy Lục Duệ khẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn đừng lớn tiếng.
Vương Mậu Đức đành phải giữ sự nghi hoặc trong lòng.
Hai người dừng bước, trong ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, đi tới cửa đại viện huyện ủy.
Lúc này, ở chỗ cách họ không xa, một đoàn xe khổng lồ chậm rãi chậm rãi lái tới.
"Lập tức bảo Thiên Thượng Nhân Gian ngừng kinh doanh cho tôi, trong lúc tổ điều tra tỉnh ủy ở thành phố Tất Phương, bảo những tên bảo vệ đó câm miệng hết." Trong một góc tối, thường ủy thị ủy, phó thị trưởng thường vụ thị chính phủ thành phố Tất Phương Chu Đồng Phương cầm máy di động, hung hăng quát.
Ở đầu kia điện thoại là anh ruột của hắn, tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Thượng Nhân Gian thành phố Tất Phương Chu Đồng Vĩ: "Đã xảy ra chuyện à?"
"Tóm lại anh không cần phải quản, lập tức bảo Thiên Thượng Nhân Gian ngừng kinh doanh, người nên câm miệng thì câm miệng lại." Chu Đồng Phương cũng không trả lời, nói rất nhanh.
"Vậy được rồi, anh nghe lời em." Chu Đồng Vĩ có chút khó hiểu, không phải nói chuyện đã được dàn xếp yên ổn rồi ư? Cái tên bí thư họ Lục và cục trưởng cục công an gì gì đó không phải xúi quẩy rồi sao?
Buông điện thoại, Chu Đồng Vĩ gọi thủ hạ tới.
"Trong thành phố giải trí còn bao nhiêu khách?" Chu Đồng Vĩ hỏi.
Quản lí nghĩ một lát rồi đáp: "Mấy tốp khách nhân đều từ Hokkaido tới đều ngồi máy bay tối nay, có điều cái đám buổi sáng hôm nay mới tới chắc phải ngày kia mới đi, nhưng bọn họ là tốp cuối cùng của tháng này rồi, bọn họ còn đều là "khách mới." Vừa nói hắn vừa cười.
Chu Đồng Vĩ gật đầu: "Tuy rằng em trai tôi nói bảo lập tức ngừng kinh doanh, nhưng cũng không nói là để cho khách ở lại." Nghĩ một lát, hắn gật đầu nói: "Liên hệ một chút đi, buổi chiều tiễn đám khác từ Hokkaido đó, về phần những khách nhân mới tới, buổi tối hôm nay để họ thoải mái rồi ngày mai đưa đi sớm."
Quản lí do dự một chút, nói khẽ: "Vậy các công chúa đó?"
Lạnh lùng nhìn hắn một cái, Chu Đồng Vĩ thản nhiên nói: "Đầu mày là đầu lợn à? Tao không nói không làm.
Đưa người vào trong, bên huyện Đại Hồng này thì không để lại gì cả.
Đợi qua một đoạn thời gian nữa rồi tính.
Dặn dò xuống, bảo người bên dưới tắt đèn đi, nếu không tao chặt đầu chúng."
Quản lí khúm núm rời khỏi, khóe miệng Chu Đồng Vĩ phác ra một nụ cười lạnh, chỉ cần lão đệ của mình còn ngồi trên vị trí phó thị trưởng thành phố Tất Phương, sinh ý này lúc nào làm ông được!
Nhưng hắn không biết là, em trai Chu Đồng Phương mà mình coi là tường thành này, lúc này đã rơi vào một cái bẫy cực lớn.
Chu Đồng Phương sau khi dập máy thì lau mồ hôi, hắn thực sự rất lo sẽ gặp xui xẻo, dứt khoát mạo hiểm, mượn thời gian vào toalet gọi điện cho anh trai, theo hắn, chỉ cần không nắm được chứng cớ thì cho dù là tổ điều tra tỉnh ủy cũng thúc thủ vô sách.
Chu Đồng Phương khi ra khỏi toilet không hề nhìn thấy, toilet mình rời khỏi toilet, một thân ảnh cũng đi theo..