Thái phó cục trưởng tự nhiên cũng là nói Thái Khải Minh, mà có thể nói như vậy, cũng chỉ có phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ Hà Đông Tiến.
Nhìn Hà Đông Tiến và Lục Duệ đứng ở phía sau của Trịnh Vĩnh Thành, Bàng Lượng thoáng cái ngậm miệng lại, ông ta đương nhiên là không nhận ra Hà Đông Tiến cùng Lục Duệ là ai, thế nhưng cũng hiểu được một cái đạo lý, nhân vật có thể đem Thái phó cục trưởng đọng ở bên mép trêu chọc, cũng không phải người người mình có thể chọc được.
Thái Dũng có bộ dạng khoảng hai mươi mấy tuổi, thường ngày trong nhà nuông chiều, hơn nữa Thái Khải Minh chỉ có một con, đương nhiên có vẻ khá kiêu ngạo, huống chi lúc này Thái Khải Minh sẽ được đề bạt thành cục trưởng của cục tài chính, càng làm cho Thái Dũng có chút lâng lâng.
Ngày hôm nay hắn đã là đi tăng hai rồi, buổi trưa vừa cùng một đám tử hồ bằng cẩu đảng uống một lần tại Tụ Phong Viên, nghĩ đến một người phó khoa trưởng dưới cha mình nói, có một cô gái muốn giới thiệu cho mình nhận thức, cho nên mới gặp mặt Hạ Phi, lại không ngờ rằng vừa thấy mặt, thấy Hạ Phi lớn lên không tồi, có một chút cảm giác tâm động.
Hơn nữa rượu cũng uống nhiều, mới nói ra lời này.
Lúc này nghe được Hà Đông Tiến trêu chọc, sắc mặt của Thái Dũng thoáng cái trở nên có chút khó nhìn.
Hắn đương nhiên là nhận thức Hà Đông Tiến, quản lý phí của Tụ Phong Viên chính là hắn phụ trách giao cho phòng làm việc chính phủ, cũng có qua lại với Hà Đông Tiến.
Bất quá đó là ngày xưa, mắt thấy hậu trường Lý Hiếu Đức của Hà Đông Tiến đã ngã, phỏng chừng gã cũng là bồ tát bùn qua sông, bản thân khó bảo toàn, cho nên, Thái Dũng bây giờ thật ra không hãi sợ vị Hà phó chủ nhiệm này.
Giương mắt quan sát một chút Lục Duệ, Thái Dũng ngay cả đứng lên khách khí một chút đều không có mà cười nói: "Sao? Hà phó chủ nhiệm đến Tụ Phong Viên chúng tôi có gì phải làm sao, nhớ kỹ quản lý phí của nửa năm nay tôi đã gọi kế toán đưa qua cho các người rồi.
Người bên cạnh ông là thần tiên đường nào hả?"
Lời này nói ra liền có chút khinh thường, Tụ Phong Viên trên danh nghĩa trực thuộc phòng làm việc chính phủ, đương nhiên là không thể thiếu việc bày đồ cúng cho đám người phụ trách như Hà Đông Tiến, thường ngày gặp mặt đương nhiên là phải thân thiết một chút, mở miệng trực tiếp gọi thẳng chức danh "phó chủ nhiệm", giống như vậy trực tiếp vẽ mặt, đổi thành người có tính cách tương đối trầm ổn, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.
Sắc mặt của Hà Đông Tiến thoáng cái thay đổi, đánh mất mặt mũi lớn như vậy tại Lục trước mặt Duệ, gã đương nhiên có chút không nhịn được, vừa định muốn nói, lại bị Lục Duệ ngăn cản.
Chỉ thấy Lục Duệ cười ha ha nhìn Hạ Phi liếc mắt, quay đầu nói với Hà Đông Tiến: " Ánh mắt của Tiểu trịnh không tồi, cô gái này thật đúng là xứng với hắn."
Khẩu khí thật lớn!
Trong phòng ánh mắt mọi người đều bị những lời này của hắn hấp dẫn, không nói đến Lục Duệ nhìn qua chưa quá hai mươi, thế nhưng còn gọi Trịnh Vĩnh Thành gần ba mươi tuổi là tiểu Trịnh, mà Trịnh Vĩnh Thành vẫn cứ làm ra vẻ bình thường.
Chỉ là thái độ của Lục Duệ không coi Thái Dũng ra gì, cũng đủ làm cho mở rộng tầm mắt.
Thái Dũng hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Duệ nói: "Mày là ai? Dám ở chỗ này làm càn, cút đi ra ngoài cho tao!"
Lục Duệ chau mày, nhìn Thái Dũng một chút, chậm rãi nói: "Cục tài chính cũng là chọn lựa cán bộ như thế sao? Tôi thật hoài nghi anh làm sao tiến vào nhân viên công vụ.
Cái khác không nói, chỉ bộ dạng hiện tại của anh, đánh không phải mặt của mình anh, là mặt của cha anh Thái Khải Minh!"
Nói xong, quay đầu hướng Hạ Phi mỉm cười.
"Tôi là Lục Duệ, là đồng sự của Trịnh Vĩnh Thành, sau này nếu như có chỗ phiền phức, xin thứ lỗi." Nói rất có lễ phép, làm cho nhìn không ra mới người vừa rồi nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị quát lớn Thái Dũng và người hiện đang nói chuyện dĩ nhiên là một người.
Hạ Phi có chút sửng sờ nhìn Lục Duệ gật đầu, kỳ quái nói: "Anh cũng là người của phòng lái xe chính phủ khu sao?"
Nói còn chưa xong, chợt nghe Thái Dũng gầm lên một tiếng: "Cái con mẹ nó! Thứ gì thế, dám ở trước mặt lão tử dương oai!"
Nói xong, vỗ bàn, hốt cái ghế từ trên mặt lên, nhào đến hướng Lục Duệ.
Lục Duệ biến sắc, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay Bách Đạt Phỉ Lệ trên tay của Thái Dũng, lông mi giật giật, không nói gì.
Ngược lại là Hà Đông Tiến vội vàng kéo Thái Dũng nói: "Thái Dũng, cậu đừng tự tìm phiền phức cho ông già cậu!"
Nghe thế, Thái Dũng ngược lại ngây ngẩn cả người, hắn có ngu cũng biết cha của mình hiện tại là lúc nào, nếu như mình và Hà Đông Tiến nổi lên xung đột, cho dù hắn chỉ là một cán bộ muốn rơi đài, thế nhưng ai biết sẽ có cái gì nói truyền ra.
Lỡ như vì vậy ảnh hưởng con đường làm quan của ông già, vậy rất phiền phức.
Được mọi người nâng, Thái Dũng nhìn chằm chằm Lục Duệ nói: "Họ Lục kia, mà nhớ kỹ cho tao, sớm muộn gì tao cũng thu thập mày!"
Lục Duệ cười ha ha, nhìn Thái Dũng một chút, sau đó chỉ chỉ đầu của mình, vươn ngón trỏ lắc lắc.
Xoay người mang theo Trịnh Vĩnh Thành cùng Hạ Phi rời khỏi.
Vỗ vỗ vai của Thái Dũng, Hà Đông Tiến vừa nghĩ đến thái độ mới vừa rồi của Lục Duệ, trong lòng không khỏi nở nụ cười, cái này Thái Khải Minh coi như gặp tai bay vạ gió, bị thư ký của Âu khu trưởng nhớ thương, không chết cũng phải lột da.
Bất quá lời này gã sẽ không nói với Thái Dũng, chỉ là nhàn nhạt cười nói: "Lúc đầu muốn bắt chuyện, lại không ngờ rằng biến thành cái dạng này.
Thái quản lí, thật sự là xin lỗi." Nói một câu không đến nơi đến chốn như thế, Hà Đông Tiến cũng xoay người rời đi.
Lưu lại cả nhà cậu của Hạ Phi ngạc nhiên đầy mặt.
Ở trên xe, Lục Duệ cười ha ha tán gẫu với Hạ Phi, không có chút nào cái loại cảm giác âm trầm mới vừa rồi, thấy Hà Đông Tiến đi ra, cười nói: "Thế nào? Vị Thái công tử này không phát hỏa với ngài?"
Hà Đông Tiến cười, "Tôi không trêu chọc hắn, hắn phát hỏa cái gì hả? Bất quá lại nói tiếp, Lục lão đệ cậu ngày hôm nay có chút kích động, Thái Dũng không quan trọng, nhưng Thái Khải Minh lập tức sẽ.
.
." Nói xong, nháy mắt với Lục Duệ một chút.
Lục Duệ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tụ Phong Viên, lời trong miệng nói ra khiến cho Hạ Phi lấy làm kinh hãi.
"Bất quá chỉ là thay mặt cục trưởng tài chính mà thôi, còn chưa có chính thức đi qua cuộc họp thường uỷ!"
Nói xong, lấy ra điện thoại, gọi cho Âu Văn Hải, đợi được điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Âu Văn Hải, Lục Duệ mới chậm rãi nói: "Khu trưởng, tài xế tôi đã tìm được rồi, buổi chiều có phải là giúp ngài dọn đồ trong nhà đến đại viện khu uỷ? Tiện đường để ngài gặp mặt."
Âu Văn Hải cười: "Không cần, nhà tôi không cần chạy qua, tôi chỉ có một người, cậu một hồi mang theo hắn tới đón tôi là được."
Lục Duệ gật đầu, nói nói mấy câu mới buông điện thoại.
Hạ Phi vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Duệ trước mặt, há to miệng nói không ra lời, chợt nghe bạn trai của mình nói: "Vị này chính là thư ký của Âu khu trưởng Lục phó chủ nhiệm, anh sau này sẽ lái xe cho Âu khu trưởng."
Nhìn người trẻ tuổi chưa quá hai mươi trước mắt, Hạ Phi nói: "Ngài đại khái là cán bộ cấp khoa trẻ tuổi nhất của toàn bộ Mộc Dương!"
Lục Duệ khoát khoát tay, cười nói: "Đừng nói như vậy, lỡ như bị người nghe được, tôi không đảm đương nổi cái mũ lớn như vậy." Nói lại xoay người nói với Hà Đông Tiến: "Đúng rồi, Hà chủ nhiệm, tôi còn có chuyện cầu ngài, có thể giúp tôi gắn dây mạng hay không?.