Ninh Thư tắm nhanh để chuẩn bị đi ngủ, đương nhiên cần luyện Tuyệt Thế Võ Công, dù có thế nào vẫn cần một cơ thể khoẻ mạnh mới hoàn thành vượt mức yêu cầu nhiệm vụ.
Ninh Thư rất vui vì Tuyệt Thế Võ Công là của cô, không phải vật phẩm mua từ hệ thống, bằng không cô đã không luyện được.
Quả nhiên cần tự học mọi thứ, vật phẩm từ hệ thống bảo xoá là xoá, bảo thu hồi là thu hồi. Yêu cầu gấp gáp không cho người ta chuẩn bị, mặc kệ người ta sống hay chết.
Ba nha hoàn chung phòng đã ngủ, Ninh Thư đọc thầm Tuyệt Thế Võ Công.
“Cộc, cộc, cộc…” Có tiếng gõ cửa dồn dập, hết tiếng này đến tiếng khác.
“Trời, ai ra mở cửa đi, chắc là các chủ tử cần gì rồi.” Một nha hoàn nói giọng ngái ngủ.
“Chắc là Tống Cách cách mang thai có việc, chủ ai người ấy mở đi.”
Dù nói thế nhưng ba nha hoàn cũng đã ngồi dậy.
Ninh Thư bắt đầu cáu với tiếng gõ cửa, kệ đấy cô không sợ.
Thấy Ninh Thư không có ý định đi mở, một nha hoàn lườm Ninh Thư, xỏ giày: “Để tôi mở.” Trước là châm đèn cho sáng phòng rồi ra mở cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt, Ninh Thư nhìn ra thì thấy nha hoàn mở cửa ngã ngồi ra đất, không kêu không giãy, nằm im như đã tắt thở.
Ninh Thư giật thót, đứng phắt dậy chạy chân đất ra cửa, chạy ra đến cửa lại đi lùi vào phòng.
Bởi vì cô nhìn thấy họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình.
Súng?
Người đàn ông mặc áo gió đen, vạt áo bay nhè nhẹ bước vào trong. Người đàn ông toả ra hơi thở lạnh lẽo đang chĩa súng vào đầu Ninh Thư.
Ninh Thư: Σ(°△°)︴
Ông… ông chú!
Ông chú mặc áo gió đen, ngoài trời tối om om càng làm chú ta đáng sợ như ma quỷ.
Bị họng súng đen ngòm nhắm thẳng, Ninh Thư mướt mồ hôi, lông tơ dựng ngược, linh hồn run bần bật như đang đứng trước cái gì khủng bố lắm.
Ninh Thư giật cơ mặt, trán lấm tấm mồ hôi, bị ngắm bắn làm cơ miệng căng cứng, muốn nói chuyện cũng khó.
Cô như con ếch bị rắn độc đưa vào tầm ngắm, đối đầu với kẻ thù tự nhiên.
Ninh Thư giơ tay đầu hàng. Đây là thế giới nhà Thanh, chú cầm súng tức đã vi phạm quy định, chú cậy gì mà to gan thế.
Ninh Thư dám đảm bảo nếu cô cử động cô sẽ bị bắn chết ngay tức khắc.
Ông chú y tế chỉnh mắt kính, nhăn mày nhìn Ninh Thư: “Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp?”
Dù đang hỏi nhưng giọng rất khẳng định.
Ông chú y tế chuyển họng súng chĩa vào hai nha hoàn khác trong phòng.
“Tôi xin anh tha cho tôi với, tôi sai rồi, tôi sẽ rời khỏi thế giới này ngay.” Một nha hoàn quỳ xuống lạy với ông chú y tế, nước mắt nước mũi tèm nhem, hối hận không thôi.
Ninh Thư: Hoang mang…
Ông chú y tế nhăn mặt: “Được thôi.”
“Cảm ơn anh.” Nha hoàn vừa khóc vừa cười nhưng rồi biểu cảm khựng lại, ngã phịch ra đất. Không bị thương nhưng đã tắt thở.
Ninh Thư không nghe thấy tiếng bắn súng, cô di chuyển cái cổ cứng nhắc nhìn nha hoàn ngã dưới đất, thu cằm về lại thấy ông chú y tế nhìn mình làm Ninh Thư sợ vãi đái ra quần.
“Đến lượt cô.” Ông chú bóp cò súng với một nha hoàn đang ôm chăn run bần bật khác, nha hoàn đó chết ngay lập tức, không có cơ hội phản kháng.
Ninh Thư túa đầy mồ hôi, run như cầy sấy. Ông chú nhìn cô làm cô càng giật run hơn.
Ninh Thư dại mặt nhìn vạt áo di chuyển của ông chú, lòng thầm gọi 2333 như điên.
“Tình huống gì đây, mẹ kiếp tôi gặp biến thái rồi.” Ninh Thư hét với 2333: “Tôi phải làm sao đây?”
“Chạy đi.” 2333 đốp chát một câu.
Ông chú hôm nay khủng bố hơn, biến thái hơn cả ngày trước. Ninh Thư chuyển động chầm chậm, cô không thể bị giết, cô mà chết nhiệm vụ của cô sẽ ra sao? Cô mà chết sẽ phải làm lại từ đầu, ngưỡng kinh nghiệm cần để thăng cấp lần hai tăng gấp đôi.
Khó khăn lắm mới lên trung cấp, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này bằng mọi giá.
Rốt cuộc ông chú là ai?
Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, lạnh lùng buông câu: “Họ đều đã bị xoá sổ, chỉ còn mình cô lẻ loi ở đây trông mà gai mắt.”
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Cái bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của ông chú hết thuốc chữa thật rồi. Giết ba người, dư lại một người lẻ loi nên định giết luôn cho vừa lòng?
!!!
Mẹ kiếp, cô đang ngồi trong nhà mà hoạ từ trên trời rơi xuống thật nhé.
“Tôi không biết gì hết, tha cho tôi được không?” Ninh Thư hỏi ông chú.
Ông chú chỉnh mắt kính nhìn Ninh Thư, lại nhìn một vòng quanh phòng, hỏi: “Giường nào của cô?”
“Hả?” Ninh Thư trợn trừng: “Chú nói gì cơ?”
“Anh ta muốn cô hiến thân nên mới hỏi cô ngủ giường nào ấy mà.” Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ông chú y tế nhếch môi, mắt kính loé ánh sáng sắc lạnh trông càng thêm biến thái. Đặc biệt là đôi chân dài đứng trong phòng kia đã khiến cả căn phòng bỗng thấp hơn hẳn.
Ninh Thư có cảm giác ông chú nghe thấy câu nói của 2333, anh ta nhếch mép trông quá đáng sợ cô chỉ ngay vào giường: “Tôi ngủ ở đây.”
“Phủi sạch bụi đi.” Ông chú ra lệnh.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Anh ta định làm gì?
Ninh Thư phủi sạch bụi dưới sự giám sát của ông chú. Ông chú lùi ra sau, lạnh lùng nhìn Ninh Thư sắp lại giường chiếu.
“Xong rồi.” Ninh Thư nói với ông chú đang nghịch súng.
Bấy giờ ông chú mới ngồi vắt chéo cặp chân dài miên man.
Ninh Thư cũng định ngồi xuống làm thân với ông chú, ông chú bỗng nhìn Ninh Thư: “Tránh xa tôi ra.”
Ninh Thư: …
Mông sắp chạm giường nhưng Ninh Thư vẫn phải đứng dậy trong bối rối: “Chú uống nước không, tôi lấy nước cho chú nhé?”
Ông chú y tế nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hiển nhiên chứ không trả lời. Ninh Thư thử bước mấy bước lại gần cửa, thấy ông chú không ngắm bắn cô liền co giò chạy thục mạng.
Cứu tôi với!!!
Ninh Thư chạy như điên đến bếp, chốt cửa cẩn thận rồi dựa cửa thở hắt. Lấy nước cái cứt ấy, cô không dám về đâu, về có khi bị xoá sổ chưa biết chừng.
Ninh Thư cũng không biết tại sao ông chú phải giết những người thực thi nhiệm vụ đó nữa?