[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 509: Hội chứng Stockholm (10)




Hạ Hiểu Mạn tuyệt vọng, hốt hoảng, trong mắt cô ta Sở Tiêu Nhiên như một tên ác ma: “Sao anh phải đối xử với tôi như vậy, tại sao chứ. Anh làm vậy được cái gì, anh giết tôi đi Sở Tiêu Nhiên.” 

“Tôi giết em làm gì. Tôi nói rồi, em là thú cưng của tôi, khi nào tôi chán tự khắc tôi tha cho em. Còn giờ thì hương vị của em vẫn khá quyến rũ tôi.” Sở Tiêu Nhiên dửng dưng. 

Sở Tiêu Nhiên day trán: “Em chỉ cần ngoan, đợi tôi chán em, đừng gây sự là được. Ngoan ngoãn làm việc mà một thú cưng cần làm, bằng không tôi đành cắt móng vuốt của em.” 

Hạ Hiểu Mạn ngẩn ngơ, cuối cùng lấy lại tinh thần tặng cho Sở Tiêu Nhiên hai cái tát, hét lạc cả giọng: “Sở Tiêu Nhiên, anh không phải là người, anh không phải là người.” 

Sở Tiêu Nhiên bị tát lệch mặt sờ má, cười xấu xa, quay mặt lại nhướn mày với Hạ Hiểu Mạn: “Chưa chiều em đủ hay sao mà em giận thế này.” 

“Anh là đồ vô liêm sỉ, mặt dày không biết xấu hổ.” Hạ Hiểu Mạn bật khóc: “Anh sẽ xuống địa ngục, tôi nguyền rủa anh xuống địa ngục.” 

“Vậy à? Tôi sẽ xuống địa ngục nhưng mà là chết trên người em.” Sở Tiêu Nhiên vác Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn đấm đá giận dữ: “Đồ khốn, anh bỏ tôi ra. Sở Tiêu Nhiên tôi hận anh, tôi hận anh nhất trên đời này.” 

“Lát nữa thôi em sẽ yêu tôi nhất trên đời này.” Sở Tiêu Nhiên vỗ mông Hạ Hiểu Mạn, cười bất chính. 

“Em nhìn xem, máy quay vẫn luôn đặt ở đây, làm xong việc rồi xem lại sẽ thích lắm.” Sở Tiêu Nhiên đè lên người Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn đau khổ vô cùng. Tại sao phải đày đoạ cô đến mức này, tại sao đã chiếm cơ thể cô lại vẫn phải chà đạp lòng tự trọng của cô. 

Không biết sao Sở Tiêu Nhiên hôm nay rất có hứng, anh ta càng có hứng hơn khi Hạ Hiểu Mạn giãy dụa kịch liệt làm mặt đỏ tía tai, trông vô cùng quyến rũ và hấp dẫn. 

“Em thích bạo lực vậy tốt thôi, tôi chơi với em đến cùng.” Sở Tiêu Nhiên nhìn Hạ Hiểu Mạn dưới thân, dí mũi Hạ Hiểu Mạn: “Bé mèo rừng hoang dã thật đấy.” 

Có khuôn mặt đẹp trai và nụ cười không đàng hoàng của Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn giật mình hoảng hốt khi bị Sở Tiêu Nhiên dí mũi. Sau lại nhớ ra anh ta là một tên ác ma, cô lại giãy mạnh: “Anh bỏ tôi ra Sở Tiêu Nhiên, hôm nay tôi không khoẻ, làm ơn.” 

Sở Tiêu Nhiên cười quyến rũ: “Có khi nào em khoẻ đâu, hôm nào cũng nói mình không thoải mái.” 

“Tôi xin anh đấy Sở Tiêu Nhiên, tôi không khoẻ thật…” Hạ Hiểu Mạn tái mặt: “Tôi xin anh.” 

“Xin tôi ngay lập tức.” 

… 

Ninh Thư ở nhà ôn lại sách luật. Visa đã làm xong, đợi mua xong nhà mới cô sẽ lên đường. 

Ninh Thư muốn rời khỏi thành phố T, cô không dám đặt cược sự an toàn của ông bà Từ, nên rời khỏi thành phố T là sự lựa chọn khá tốt cho hai ông bà. 

Với tính cách của Sở Tiêu Nhiên, anh ta chính là một kẻ giàu quá hoá dồ, chuyện gì cũng làm được đóng ngoặc kép. 

Song, ông bà Từ hơi chần chừ, họ không muốn rời khỏi mảnh đất đã sống bao nhiêu qua. Vả lại cũng đã có tuổi, đến nơi mới rất khó để làm quen với môi trường mới. 

Vậy nên hiện vẫn đang đắn đo. 

Ninh Thư lật trang giấy, mấp máy môi học thuộc lòng các điều luật. 

Bà Từ đi qua nói: “Con bé nhà bên có chuyện rồi.” 

Ninh Thư gập sách: “Lại làm sao thế mẹ?” 

Bà Từ nhăn mày: “Nó nhập viện. Mẹ Tiểu Mạn đang đến bệnh viện chăm sóc con gái.” 

“Bị làm sao mà phải nhập viện?” Ninh Thư ngạc nhiên, không lẽ Sở Tiêu Nhiên làm gì Hạ Hiểu Mạn? 

Ninh Thư ngẫm nghĩ: “Mẹ qua viện thăm em ấy cùng con đi.” 

Bà Từ gật đầu: “Cũng được, dù giờ không còn qua lại nhưng cũng đã làm bạn bao nhiêu năm.” Bà còn vào bếp nấu canh cho Hạ Hiểu Mạn. 

Đến bệnh viện, Ninh Thư mở cửa phòng đã thấy Hạ Hiểu Mạn mặt mũi bơ phờ, nước mắt chảy dài nơi khoé mắt, trợn mắt nằm nhìn trần nhà. 

Mặt cô ta tái trắng, môi cũng bạc phếch, xem ra bệnh khá nặng. 

“Làm sao vậy cháu, mẹ cháu đâu?” Bà Từ đặt phích giữ ấm xuống bàn, hỏi thăm Hạ Hiểu Mạn. 

Hạ Hiểu Mạn ngoảnh sang nhìn thấy Ninh Thư, mắt cô ta đỏ hoe, mấp máy môi nói với Ninh Thư bằng giọng khàn đặc: “Anh Văn Lãng.” 

“Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều.” Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn, triệu chứng giống mất máu quá nhiều, tổn thương nguyên khí nặng. 

Giống với… sinh non. 

Ninh Thư nhìn bụng Hạ Hiểu Mạn: “Nghỉ ngơi nhiều vào.” 

“Em khổ quá anh ơi.” Hạ Hiểu Mạn rớt nước mắt, hận thù ra mặt: “Em phải làm sao đây anh?” 

Ninh Thư không mấy mặn mà: “Không sao đâu, không có việc khó nào là không vượt qua được.” 

Ninh Thư đi gặp bác sĩ bởi không muốn ở lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó trong đau khổ của Hạ Hiểu Mạn. Bác sĩ trả lời do sinh hoạt vợ chồng quá mạnh, chạm vào cổ tử cung dẫn đến sinh non. 

Ninh Thư: … 

Vậy tức là đã sinh non, đã mất con rồi? 

Không lẽ Hạ Hiểu Mạn không biết cô ta mang thai? 

Ninh Thư trở về phòng bệnh, dặn dò Hạ Hiểu Mạn: “Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa.” 

Hạ Hiểu Mạn quay sang nhìn người đàn ông bên giường. Anh ấy vẫn dịu dàng như ngày nào nhưng bọn cô đã bỏ lỡ nhau. 

Hạ Hiểu Mạn nhìn lên trần nhà. Tối hôm qua là cơn ác mộng trong đời cô. Cô rất đau, vô cùng đau, nhưng Sở Tiêu Nhiên không chịu dừng lại. Cô bị đè, bị ép, bụng đau như bị dao đâm. 

Con của cô mất rồi, ấy vậy cô còn không biết đến sự hiện diện của nó. 

Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn đang đắm chìm trong tuyệt vọng và đau khổ, cô không thương một chút nào. Dù giờ có hận đến chết nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn sống hạnh phúc với nhau à. 

Hạ Hiểu Mạn là một kẻ dở hơi, bị người ta tổn thương đến thế nhưng vẫn tha thứ, sau còn yêu nhau. Dù Hạ Hiểu Mạn có gặp nhiều bất hạnh hơn nữa, Ninh Thư vẫn không thông cảm cho được. 

Có lẽ Sở Tiêu Nhiên đã mang đến quá nhiều bất hạnh cho cô ta, nên khi Sở Tiêu Nhiên chỉ tốt với cô ta một chút, cô ta đã mềm lòng và nhào vào lòng anh ta. 

“Anh ơi em không muốn sống nữa.” Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: “Em thấy sống quá đau, quá khổ.” 

Ninh Thư hỏi: “Anh ta không đến à?” 

Hạ Hiểu Mạn khựng mặt, kích động: “Em không muốn gặp anh ta, em không muốn thấy anh ta.” 

Ninh Thư an ủi Hạ Hiểu Mạn vài câu rồi rời khỏi phòng. Cô chỉ đến xem có chuyện gì thôi. 

“Đúng là tạo nghiệt.” Bà Từ ra ngoài phòng bệnh, lắc đầu nói với Ninh Thư: “Con bé này ngốc quá.” 

Ninh Thư vừa ra ngoài bệnh viện đã chạm mặt Sở Tiêu Nhiên đang cầm theo một bó hoa. 

Hai người chạm mặt, Sở Tiêu Nhiên tháo kính râm, nhướn mày hỏi Ninh Thư: “Luật sư Từ đến thăm ai vậy?” 

“Tôi đến thăm một người bạn.” Ninh Thư liếc nhanh qua bộ phận bên dưới của Sở Tiêu Nhiên. Chà, mạnh đến mức làm Hạ Hiểu Mạn sảy thai. 

Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, bỗng nhiên tỏ ra hung dữ: “Vậy à?” 

Ninh Thư đi lướt qua vai Sở Tiêu Nhiên một cách hờ hững, hai người họ muốn ngược thế nào thì ngược, cô không tham gia vào câu chuyện tình yêu của họ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.