[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 496: Chủ tử quái gở (24)




Chuyển ngữ: Wanhoo

Cuối cùng Ninh Thư vẫn quyết định rời khỏi đây, tình hình trong kinh thành đã rất căng thẳng, thị vệ không chỉ lục soát trong thành mà còn bắt đầu tìm kiếm Hiên Hồng Vũ bán kính xung quanh kinh thành.

Dễ thấy là phen này Hiên Tiêu Thiên đã bị Hiên Hồng Vũ chọc vào nỗi đau, phải quyết tâm bắt được Hiên Hồng Vũ.

Nếu bọn cô không đi là trước sau gì cũng bị bắt.

Nhưng Ninh Thư khá là đến chết khi làm gì Hiên Hồng Vũ cũng không đi. Hiên Hồng Vũ tạo cho Ninh Thư cảm giác không màng sống chết, không để ý gì cả làm người ta hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Ninh Thư nóng ruột nóng gan, có đi thi đại học cũng không nôn nóng thế này. Ninh Thư cứ nhìn Hiên Hồng Vũ trong lo lắng khôn xiết, nếu chú em đã không chịu đi thì chỉ có thể dùng sức mạnh.

Ninh Thư đã quyết định vì nhiệm vụ rồi. Nếu không vì nhiệm vụ vậy chắc chắn Ninh Thư sẽ đứng cười nhìn Hiên Hồng Vũ đâm đầu vào chỗ chết kiểu gì.

Sờ thuốc bột trong lòng mà Ninh Thư cười khẩy.

Ánh trăng trên cao soi sáng, Ninh Thư đánh xe ngựa chạy trên đường và đã nghĩ ra mục đích.

Ninh Thư vén rèm xe nhìn Hiên Hồng Vũ và Hiên Diệt Tiêu ngủ bên trong. Đúng thật là, nói chuyện hẳn hoi thì không chịu nghe cứ phải bắt người ta dùng sức mạnh.

Đó chẳng phải là dở hơi thì là gì.

Đêm nay Ninh Thư không chợp mắt chút nào, cứ đánh xe ngựa vừa đi vừa nghĩ đi càng xa kinh thành càng tốt.

Trời sắp sáng, Ninh Thư dừng xe để cho ngựa nghỉ một lúc, nhân đây đốt đống lửa nấu đồ ăn sáng.

"Đây... Đây là cái nơi quái gì thế này." Hiên Hồng Vũ ra khỏi xe ngựa, lúc bước ra còn cộc đầu vào trần xe loạng choạng mấy cái. Hiên Hồng Vũ lắc cái đầu ong ong, nhìn xung quanh và hỏi Ninh Thư: "Mười Một, ngươi làm gì đây?"

"Ngươi dám phạm thượng." Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng, đôi mắt nheo nheo kèm theo sát khí.

Ninh Thư giải thích: "Thuộc hạ nghĩ cho sự an toàn của chủ tử, xung quanh trại huấn luyện đã có người đến. Nếu chúng ta không đi sẽ bị bắt là cái chắc." Hai người bọn cô sao mà thắng được thiên quân vạn mã của Hiên Tiêu Thiên.

Hiên Hồng Vũ không quan tâm tính mạng của mình nhưng Ninh Thư phải đảm bảo Hiên Hồng Vũ còn sống, nếu không nhiệm vụ của cô sẽ không hoàn thành, sẽ bị xoá sổ.

Con mẹ nó, bảo vệ một kẻ lúc nào cũng thích chết khổ quá.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng, đi qua nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ khát, rót chén nước đi."

Ninh Thư cầm cái chén đổ nước trong túi nước ra đưa cho Hiên Hồng Vũ. Hiên Hồng Vũ nhận cái chén nhưng khi nhìn tay mình, hắn ngẩn người ngây ra nhìn tay.

Trên bàn tay trắng như ngọc của Hiên Hồng Vũ lở loét rất nhiều bọng nước mà những bọng nước này còn vỡ nước vàng vàng.

Hiên Hồng Vũ kinh hãi vô cùng, lật xem đi xem lại tay. Sao mà ngủ dậy mà tay hắn lại trở thành thế này? Hắn sờ mặt, trên mặt hắn cũng có những bọng nước đó.

"Cái, cái gì thế này?" Hiên Hồng Vũ hoang mang ngạc nhiên rất hãi hùng.

Ninh Thư đau khổ ra mặt, mấp máy môi nói: "Ngài bị hủi thưa chủ tử."

"Không thể nào." Hiên Hồng Vũ phản bác ngay chẳng hề suy nghĩ: "Không thể nào, sao ta lại bị hủi."

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: "Ngươi làm gì với ta?"

"Thuộc hạ không là gì cả." Ninh Thư lắc đầu: 'Thuộc hạ chỉ cho một ít thuốc ngủ vào thức ăn của chủ tử, thật sự không biết tại sao chủ tử lại thế này. Chủ tử có ăn đồ gì lạ không?"

Ninh Thư thành thật ra mặt: "Chủ tử, đến thành tiếp theo rồi tìm đại phu khám xem sao ạ."

Hiên Hồng Vũ chau gắt lông mặt, run run cái mặt mày xám xịt nhìn Ninh Thư: "Nhất định là người đã làm gì đó với ta?"

"Thuộc hạ không làm thật ạ, thuộc hạ làm cái chuyện đại nghịch bất đạo vậy với chủ tử để làm gì?" Ninh Thư đảm bảo: "Mà thuộc hạ cũng không có bản lĩnh ấy."

Lông mày Hiên Hồng Vũ chau chặt, khẽ cúi đầu có hơi suy sụp. Bệnh hủi ở thời này là bệnh nan y.

"Được rồi, đã thế thì chúng ta quay về kinh thành." Hiên Hồng Vũ nói thờ ơ.

Ninh Thư: Khụ...

Đừng bảo là thấy mình sắp chết nên cho Hiên Tiêu Thiên bắt luôn rồi lây hủi cho Hiên Tiêu Thiên nhé.

Ninh Thư nhếch môi, nói: "Hiện giờ kinh thành không an toàn, trên đời có rất nhiều thần y, bệnh hủi của ngài sẽ được chữa khỏi thôi. Chủ tử à, dù có là hủi thì chúng ta cũng phải kiên cường lên, kiên cường lên!"

Ninh Thư cổ vũ Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lạnh: "Ngươi hạ độc ta đúng không?"

Dù có thế nào đi chăng nữa Hiên Hồng Vũ cũng không tin mình lại bị hủi, vì đó giờ hắn không tiếp xúc với ai bị hủi, sao tự nhiên lại bị hủi được.

Ninh Thư lắc đầu vội: "Chủ tử, thuộc hạ không có lý do để làm vậy thật mà. Thuộc hạ trung thành tuyệt đối với chủ tử, sẽ không bao giờ làm chuyện trời đất không dung như thế. Thuộc hạ không biết độc gì có thể làm người khác bị giang mai, à không bị hủi."

"Bệnh này lây, ta đã bị hủi mà sao ngươi không sợ ta?" Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư.

Ninh Thư ưỡn bộ phực phẳng, dám chắc như đinh đóng cột: "Thuộc hạ là tử sĩ của chủ tử, sống vì chủ tử chết vì chủ tử, lên núi đao xuống biển lửa vì chủ tử. Dù chủ tử có bị hủi thuộc hạ cũng không sợ."

Hiên Hồng Vũ cười khẩy, kết hợp với khuôn mặt mụn nhọt của hắn khiếp người khỏi nói. Trông khuôn mặt đẹp trai ngời ngời bị huỷ mà Ninh Thư lặng lẽ nhìn đi nơi khác, mặc niệm A Di Đà Phật trong bụng.

Khuôn mặt đẹp bị huỷ hoại đúng là bi kịch.

Hiên Hồng Vũ lật đi lật lại tay để xem xét, ánh mắt hờ hững. Ninh Thư sợ Hiên Hồng Vũ nghĩ không thông bèn hỏi: "Hiện giờ chủ tử cảm thấy thế nào ạ? Khi nào chúng ta đến thành sẽ tìm đại phu khám và hỏi thăm thần y gì đó luôn, sau rồi thuộc hạ sẽ dẫn chủ tử đi tìm thần y."

"Chủ tử có ngứa cũng đừng bao giờ gãi." Ninh Thư dặn lại.

Trước đó Hiên Hồng Vũ không cảm thấy gì, nghe Ninh Thư nhắc đến chữ ngứa là cảm thấy ngứa ngáy cả người bắt đầu định gãi.

"Đừng mà chủ tử, đừng bao giờ gãi." Ninh Thư ngăn Hiên Hồng Vũ ngay: "Nhịn một chút là được chủ tử à, dù có ngứa cũng đừng gãi, đừng bao giờ gãi, càng gãi càng ngứa."

"Ngươi câm mồm cho ta, ngươi càng nói ta càng ngứa." Hiên Hồng Vũ quát Ninh Thư, Ninh Thư câm tịt.

Ninh Thư lấy một cái nón lá ở trong xe ngựa ra, nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử, bệnh hủi không được ra gió, ngài đội cái nón lá này lên đi."

Hiên Hồng Vũ cười khẩy: "Đến cả nón lá cũng chuẩn bị, Mười Một, ngươi không chột dạ vậy bản điện hạ chết cho ngươi xem."

Ninh Thư cầm cái nón lá mà oan uổng ra mặt: "Chủ tử à, thuộc hạ không chột dạ thật mà. Cầm theo cái nón lá này là vì chủ tử quá tuấn tú, đội cái nón lá này có thể che bớt một chút phong thái phong hoa tuyệt đại của ngài."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.