[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 469: Trai nghèo lên phố (Kết)




Chuyển ngữ: Wanhoo

Trương Gia Sâm tự sát rồi.

Ninh Thư giật mình khi biết tin, cô chạy đến trại tạm giam đã thấy Trương Gia Sâm được phủ vải trắng khênh ra ngoài.

Cả nhà họ Trương đắm chìm trong đau khổ, thấy Ninh Thư đến là mẹ Trương Gia Sâm hùng hổ xông đến, Ninh Thư né người tránh bà ta.

"Cái thứ độc ác ép chết chồng mình này." Mẹ Trương Gia Sâm chỉ mặt Ninh Thư chửi đổng lên đầy căm hờn và đau đớn, "Đồ sao chổi, từ khi lấy cô là nhà tôi khổ đủ bề. Giờ Gia Sâm cũng bị cô hại chết rồi sao không phải cô chết đi chứ."

Ninh Thư nói thản nhiên: "Tôi đã ly hôn với anh ta rồi, Trương Gia Sâm không có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa."

Cả nhà họ Trương sửng sốt, đứa con trai ông vẫn tự hào mất rồi, bố Trương Gia Sâm còng lưng xuống căm hờn Ninh Thư tột cùng: "Cô đúng là cái thứ lòng lang dạ sói nhất, đại nghịch bất đạo nhất mà tôi từng gặp. Gia Sâm bất cần đời là cô ly hôn với nó và giờ là ép chết nó."

Ninh Thư không đặt nặng câu nói của bố Trương Gia Sâm. Giữ gìn những gì thuộc về mình mà là đại nghịch bất đạo? Vậy ra tôi phải yếu đuối để người ta thích nắn bóp tôi sao cũng được, để người ta hại tôi nhà tan cửa nát à?

"Không phải tôi mà là các người ép chết Trương Gia Sâm." Ninh Thư mặc xác nhà họ Trương. Trương Gia Sâm có hôm nay thì chủ gia đình hay bố Trương Gia Sâm đây gánh bét nhất một nửa trách nhiệm.

Ninh Thư nhìn thi thể Trương Gia Sâm được đưa lên xe đi hoả táng, nhà họ Trương nhìn cô rồi lên xe.

Nhà họ Trương giống với bị rút cột sống, để lộ dáng vẻ yếu hèn từ trong máu, không còn cậy thế gì để đối mặt với Ninh Thư. Xưa có việc gì là có Trương Gia Sâm chống lưng, giờ Trương Gia Sâm chết rồi không còn ai để cạy khoé ở thành phố này nữa.

Trương Gia Sâm không chỉ muốn giải thoát cho mình mà còn kéo theo cả nhà họ Trương nguy nan.

Ninh Thư vào trong trại hỏi nguyên nhân cái chết của Trương Gia Sâm.

Cai ngục bảo Trương Gia Sâm chọc chuôi bàn chải đánh răng vào họng. Chuôi bàn chải nhựa được mài nhọn hoắt, nom rằng đã lên kế hoạch lâu.

Ninh Thư nghe mà nuốt nước miếng, sao làm vậy được chứ. Theo Ninh Thư thì Trương Gia Sâm là một kẻ thâm trầm chứ không phải dễ dàng tìm đến cái chết như vậy.

Chắc Trương Gia Sâm mệt rồi muốn giải thoát khỏi trách nhiệm bủa vây. Cũng có thể do gần hai mươi năm tù huỷ hoại cả đời anh ta khiến anh ta tuyệt vọng.

Ninh Thư nhớ lại ngày đó Trương Gia Sâm bảo Miêu Diệu Diệu sẽ hạnh phúc khi không có anh ta nên anh ta tự sát?

Ninh Thư lắc đầu, Trương Gia Sâm không phải thể loại sẽ hy sinh bản thân vì người khác. Vả chăng Miêu Diệu Diệu cũng chỉ là một nguyên nhân thôi.

Ninh Thư không có cảm xúc gì trước việc Trương Gia Sâm tự sát. Có nhân mới có quả, Trương Gia Sâm hại chết cả nhà nguyên chủ nên Trương Gia Sâm đang chuộc tội thôi. Ninh Thư còn thấy Trương Gia Sâm sướng khi chết ấy. Bởi có sống trong đau khổ mới là nỗi khổ đầy lớn nhất với một con người chứ chết là hết rồi.

Chết không đáng sợ chút nào, sống mà đối mặt với cuộc sống khổ đầy mới đáng sợ.

Cái Ninh Thư muốn là Trương Gia Sâm ngồi tù hai mươi năm, đến lúc ra tù đã năm mươi tuổi rồi mưu sinh khổ sở. Không ngờ Trương Gia Sâm lại chết như thế.

Dễ thấy Trương Gia Sâm tự biết cuộc đời mình sẽ thế nào.

Người nhà họ Trương ôm tro cốt Trương Gia Sâm đến náo loạn, bảo rằng Ninh Thư ép người ta chết ở cửa công ty.

Cô ép người ta chết?

Ninh Thư nói chuyện với ông bố lam lũ của Trương Gia Sâm chứ không nói chuyện với bà mẹ la hét om sòm kia: "Tôi đã ly hôn với Trương Gia Sâm mà tôi cũng biết Trương Gia Sâm cho nhà ông rất nhiều tiền. Nếu nhà ông còn náo loạn thế này tôi sẽ báo cảnh sát để bên kiểm sát giám định lại tài sản tham ô của Trương Gia Sâm. Đừng moi tiền của tôi, chưa chắc nhà ông đã cầm được đâu."

Bố Trương Gia Sâm mím môi lườm Ninh Thư và rồi vẫn ra về. Về quê thôi, cũng phải chôn cất Trương Gia Sâm nữa.

Ninh Thư không thể để nhà họ Trương náo loạn ở cửa công ty được. Con người luôn bênh vực kẻ yếu, mà nhà họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đáng thương như thế rồi mọi người sẽ quên mất những chuyện ghê tởm mà Trương Gia Sâm đã làm.

Ninh Thư cũng không thể đưa tiền được bởi nhà họ Trương là đỉa hút máu, cho một lần ắt sẽ có lần sau. Một lần nhân nhượng họ sẽ lấy đó làm cớ để chui vào mạch máu hút máu mình

Ninh Thư biết bố Trương Gia Sâm còn tiền nhưng không định đòi lại số tiền đó. Thứ nhất vì chẳng là bao, thứ hai là vì sẽ ám danh xấu cho nguyên chủ Miêu Diệu Diệu nếu đuổi tận giết tuyệt.

Không có gì thay đổi thì tương lai Miêu Diệu Diệu sẽ quản lý công ty này. Có tiếng xấu sẽ làm người khác cảm thấy nhân phẩm không tốt, không làm ăn được.

Nhà họ Trương mất Trương Gia Sâm chỉ còn là lươn quẫy trong bùn, không thể biến thành rồng. Chuyện nhà họ Trương giao lại cho nguyên chủ xử lý, mà những gì cô học được cũng đều lưu lại trong đầu cơ thể này.

Ninh Thư thở phào, dù mất ông chồng nhưng bố mẹ Miêu Diệu Diệu vẫn mạnh khoẻ, nhiệm vụ này cũng xem như hoàn thành rồi.

Ninh Thư bắt đầu lao đầu vào công việc, chạy qua chạy lại giữa nhà máy và công ty nhà mình. Công ty hiện giờ đã nối liền thành một khối hoàn chỉnh, không còn sâu bọ gì nữa. Nhà họ Miêu xác nhận chỗ đứng tuyệt đối, là chủ tuyệt đối ở công ty, các nhân viên không còn mất công chia bè kéo cánh.

Sau khi đã hoàn toàn nắm chắc công ty trong lòng bàn tay, cô và bà Miêu thường đi du lịch như đôi bạn tốt, đi chơi ở đâu là chụp đầy ảnh ở đó.

Ninh Thư cảm thấy khoan khoái, bình tĩnh khi đi du lịch. Dù có niệm Chú Thanh Tâm cũng không có hiệu quả này.

Trái tim cô vẫn luôn bức bối sau vụ của Trương Gia Sâm được tung ra, và nhất là những lời cai ngục nói với cô. Nhưng sự bức bối đã dần dần biến mất thông qua những lần trèo đèo lội suối, ngắm mặt trời mọc ở đằng Đông, chạy nhảy nô đùa cùng với sóng biển dập dềnh ở bờ biển.

Đúng vậy, thế giới này vô cùng màu nhiệm, những đau khổ chúng ta nghĩ rằng đau khổ lắm thật ra không đau khổ đến vậy.

Ninh Thư thoái mái lắm. Cô lặn xuống đại dương, đi bộ trong sa mạc, nhảy dù từ trên trời xuống, đi ngắm các đồ vật xưa cũ trong bảo tàng.

Đời người rực rỡ vô biên và cô vẫn cố gắng sống sót để ngắm nhìn, ghé thăm vô vàn thế giới. Có thể cô sẽ bị xoá sổ ở thế giới sau nhưng ít nhất cô đang sống tại khoảnh khắc này.

"Ting, hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới nhiệm vụ." Giọng 2333 vang lên.

Ninh Thư cảm thấy choáng váng, khi tỉnh lại đã ở trongkhông gian hệ thống. Cô nhìn mình thì thấy linh hồn đã dày hơn trước đây. Nhiệm vụ này không hao hụt mà còn có cảm giác bồi bổ linh hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.