[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 457: Trai nghèo lên phố (25)




Chuyển ngữ: Wanhoo

Tiết Mạn Mạn đi đến thấy Trương Gia Sâm hôn trán Miêu Diệu Diệu là mặt tái xanh, tim đau như cắt đứng ngây ra nhìn Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm thấy Tiết Mạn Mạn vào phòng làm việc như cái chợ lại còn đau thương như thế há chẳng phải muốn bị lộ trước mặt Miêu Diệu Diệu à. Chẳng mấy nữa là anh ngồi vào ghế tổng giám đốc rồi, không được có bất cứ sai sót nào. Tiết Mạn Mạn khiến Trương Gia Sâm khó chịu, cảm thấy Tiết Mạn Mạn không khôn ngoan.

Ninh Thư ngoảnh lại thấy Tiết Mạn Mạn trông như bị phản bội thì Ninh Thư rén thôi rồi. Làm ơn đừng thể hiện rõ ràng vậy được không. Rõ ràng như thế muốn cô giả vờ không thấy cũng không được.

Ninh Thư nhìn tai Tiết Mạn Mạn, lỗ tai cô ta có đeo một đôi khuyên tai xinh đẹp khảm kim cương nhỏ xíu ở trên. Khuyên tai lấp lánh ánh sáng theo chuyển động của Tiết Mạn Mạn.

"Đôi khuyên tai của thư ký Tiết không vừa đâu, là mẫu mới nhất của Tiffany đó." Ninh Thư vừa cười vừa chuyển tầm mắt xuống chân Tiết Mạn Mạn, "Đôi giày này là của Salvatore Ferragamo. Nhà thư ký Tiết khá giả lắm đây mà sao lại đi làm thư ký vậy?"

Tiết Mạn Mạn sờ khuyên tai, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Trương Gia Sâm là hiểu ngay Trương Gia Sâm đang giận nên trả lời vội vàng: "Của tôi là đồ giả, hàng bắt chước thôi."

Ninh Thư chỉ cười khẽ chứ không trả lời, thật hay giả mà không phân biệt được à?

"Đồ của cô là hàng thật, sao lại bảo hàng fake làm gì?" Ninh Thư bước qua chỗ Tiết Mạn Mạn khiến Tiết Mạn Mạn lùi về sau trong hoảng hốt.

Ninh Thư che miệng cười, Tiết Mạn Mạn làm như cô định ăn thịt cô ta không bằng.

"Thư ký Tiết sợ tôi lắm hả?" Mà chột dạ ghê vậy.

"Không... Không có." Tiết Mạn Mạn nói lắp, tầm mắt nhìn qua Trương Gia Sâm không giúp mình.

Trương Gia Sâm phẩy tay ý bảo Tiết Mạn Mạn ra ngoài nhanh đi, Ninh Thư nói: "Thư ký anh qua tìm vậy chắc có việc gì đó rồi, em đi trước nhé."

"Ừ, đi đường cẩn thận đấy." Trương Gia Sâm dịu dàng với Ninh Thư. Tiết Mạn Mạn đứng bên nhìn đến phải cắn bật máu môi.

Ninh Thư ra đến cửa là nét dịu dàng trên khuôn mặt Trương Gia Sâm biến mất ngay lập tức, nhìn Tiết Mạn Mạn bằng cặp mắt rét lạnh: "Miêu Diệu Diệu là tiểu thư nhà giàu, cô ta nhận ra chúng ngay. Anh không muốn lật kèo vào thời điểm mấu chốt, đừng có dùng các đồ đó ở công ty nữa. Anh không muốn Miêu Diệu Diệu biết quan hệ của chúng ta ít nhất là trước khi nắm được cái ghế tổng giám đốc."

Tiết Mạn Mạn mím môi tỏ ra buồn bã, "Em thấy anh tốt với Miêu Diệu Diệu như thế thì đau lòng lắm. Chẳng lẽ anh thích Miêu Diệu Diệu thật, muốn sống cùng cô ta thật ư?"

Nghe Tiết Mạn Mạn nói mà Trương Gia Sâm hốt hoảng. Thú thật Miêu Diệu Diệu là một cô gái thật thà lương thiện, sống trong nhung lụa từ nhỏ không thiếu thốn thứ gì. Trong khi Trương Gia Sâm đây là lớn lên ở từ vũng bùn lầy, nằm gai nếm mật lăn lê bò toài từng chút một đến bước đến thành công. Trương Gia Sâm đố kỵ với Miêu Diệu Diệu từ tận sâu trong đáy lòng. Anh ta là một con người chịu tải quá nhiều thứ, bị thói đời nhuộm đen trước một Miêu Diệu Diệu ngây thơ.

Việc anh ta thích Tiết Mạn Mạn cũng do Tiết Mạn Mạn là cùng hạng người với anh ta.

Vẻ đẹp của Miêu Diệu Diệu khiến người khác muốn huỷ diệt nó. Sau cùng Trương Gia Sâm đã kéo Miêu Diệu Diệu xuống địa ngục khiến cô mất tất cả.

"Anh yêu Miêu Diệu Diệu thật à?" Tiết Mạn Mạn thấy Trương Gia Sâm không nói gì nghĩ là đã chấp nhận. Nước mắt vườn quanh viền mắt, Tiết Mạn Mạn ngửa mặt lên để chúng không rơi xuống nhưng lại vẫn tuôn rơi.

Trương Gia Sâm thở dài lau nước mắt cho Tiết Mạn Mạn, nói dịu dàng: "Làm gì có chuyện ấy. Anh không thích Miêu Diệu Diệu, anh thích em thôi. Anh khẳng định với em anh chưa từng thích Miêu Diệu Diệu."

Bấy giờ Tiết Mạn Mạn mới nín khóc, ánh mắt chứa chan tình cảm, "Em không cần danh phận, em chỉ mong được bên anh."

"Anh biết mà." Trương Gia Sâm hít sâu.

Trương Gia Sâm nhận chức tổng giám đốc vào mấy ngày sau đó. Trương Gia Sâm được đích thân Ninh Thư tuyên bố trước hội đồng để anh ta nhận chức tổng giám đốc.

Ninh Thư ngồi trên sô pha trong phòng làm việc nhìn Trương Gia Sâm đóng cúc cổ tay áo rồi khoác vest bên ngoài như hoàng đế mặc long bào lên ngôi.

Hôm nay Trương Gia Sâm phấn khởi lắm, tóc tai chải sáp vuốt keo bóng loáng trông đĩnh đạc cả người mà hiển nhiên cũng rất cuốn hút.

Trương Gia Sâm đã cất bước đi thành công đầu tiên rồi.

Thấy Ninh Thư nhìn mình, Trương Gia Sâm hỏi: "Anh ổn không?"

Ninh Thư đứng lên chỉnh lại cà vạt cho anh, "Ổn."

Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư bảo rằng: "Anh đang rất vui, anh cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời anh."

"Diệu Diệu à, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, chúng ta sẽ có những đứa con của chúng ta. Vào mỗi cuối tuần chúng ta sẽ trông các con chơi trong vườn hoa. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc." Khuôn mặt Trương Gia Sâm vương nét cười như đang tưởng tượng cuộc sống mơ ước đó.

Giọng anh ta càng nồng đượm tình cảm hơn, "Anh muốn nắm tay em cho đến bạc đầu."

Ninh Thư: ...

Đang huyễn hoặc cô trở thành Tiết Mạn Mạn đó à mà bạc với chả đầu. Chú em đang muốn bạc đầu với Tiết Mạn Mạn chứ gì.

Hờ, đừng làm chị buồn nôn nữa.

Mặt Ninh Thư cười đấy nhưng trong lòng không cười: "Tất nhiên chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu rồi anh."

Trương Gia Sâm hấp tấp: "Anh nói thật đấy Diệu Diệu."

Nghiện diễn quá rồi, diễn một lần là được chứ diễn đi diễn lại còn gì hay nữa?

Ninh Thư cười hì hì, cô nhấc tay lên nhìn: "Bắt đầu cuộc họp đến nơi rồi."

"Diệu Diệu..." Trương Gia Sâm vẫn định nói gì đó nhưng thấy Ninh Thư không có hứng nên anh lại nuốt câu chữ xuống bụng.

Trương Gia Sâm đi qua đi lại trong phòng nom có vẻ căng thẳng bởi dù gì cũng đạt được cái mình hằng mong ước mà. Ninh Thư uống nước bình thản, trái ngược hoàn toàn với trạng thái vừa phấn khởi vừa nôn nao của Trương Gia Sâm.

Tiết Mạn Mạn mở cửa đi vào nói với Trương Gia Sâm: "Phó tổng, ban giám đốc đã vào phòng họp rồi ạ."

Ninh Thư quan sát một vòng Tiết Mạn Mạn, cô nhận thấy cô ta không đắp hàng hiệu lên người nữa. Khuyên tai là hạng thường mà giày cũng chẳng phải hạng sang. Tóm gọn lại là sạch bóng hàng hiệu.

Ninh Thư cười hỏi: "Đôi khuyên tai lần trước cô đeo đẹp lắm mà sao không đeo nữa vậy thư ký Tiết?"

Mặt thư ký Tiết tái đi rồi bình tĩnh lại ngay: "Cái đó tôi mượn bạn nên đã trả rồi."

Ninh Thư ồ một tiếng.

"Cô qua phòng họp trước đi, chúng tôi đi ngay đây." Trương Gia Sâm giải vây cho thư ký Tiết.

Tiết Mạn Mạn đi mau.

Cái thể loại gì thế này, Ninh Thư cười khẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.